Tổ Thần Chí Tôn

Chương 410



Không biết trong chiến đấu, có thể vận dụng một đạo Huyền Vũ chi khí này hay không, về sau còn có thể chậm rãi lục lọi huyền bí của đạo Huyền Vũ chi khí này.

- Tiểu Dực, ngươi làm sao vậy?

Diệp Thần hướng Tiểu Dực đi tới, thấy bộ dạng Tiểu Dực mặt ủ mày chau, liền mở miệng hỏi, hắn cho rằng thân thể Tiểu Dực có chỗ nào không đúng, không khỏi có chút sốt ruột.

Tiểu Dực ngẩng đầu nhìn Diệp Thần, một bộ mặt như ăn mướp đắng.

Diệp Thần nhíu mày, thò tay bắt lấy cổ tay Tiểu Dực, dùng Huyền Khí dò xét thân thể Tiểu Dực thoáng một phát, thân thể Tiểu Dực khôi phục cực nhanh, năng lực khôi phục của Thượng Cổ Dị Chủng Dực Xà, tuyệt đối không phải là dùng để trưng cho đẹp. Bất quá lúc trước bị tam xiên thần kích của Đạm Đài Lăng tạo thành tổn thương, lại không phải dễ dàng tốt như vậy.

Phó Vũ tạo thành tổn thương, cùng Đạm Đài Lăng tạo thành tổn thương, hoàn toàn là hai tính chất bất đồng.

- Diệp Thần ca ca, ở bên trong Túi Càn Khôn của ta, đùi dê toàn bộ ăn xong.

Vẻ mặt Tiểu Dực cầu xin nói ra.

Nghe được Tiểu Dực nói, Diệp Thần vốn là sửng sốt một chút, lập tức nhịn không được cười lên nói:

- Đừng lo lắng, ta ở đây chuẩn bị rất nhiều đùi dê.

Không gian bao tay của Diệp Thần rất lớn, vì thỏa mãn Tiểu Dực cái ăn hàng này, đã chuẩn bị rất nhiều hàng tồn, hắn chuyển cho Tiểu Dực một bộ phận đi qua.

Tiểu Dực lập tức vui vẻ, nắm lên hai cái đùi dê, từng ngụm từng ngụm ăn.

Diệp Thần bỗng nhiên ý thức được, ăn cùng ngủ, đối với Tiểu Dực mà nói là một loại tu luyện, ăn hết đồ vật, bị Tiểu Dực hấp thu lập tức chuyển hóa thành năng lượng trong cơ thể Tiểu Dực, cho nên miệng vết thương của Tiểu Dực mới có thể khôi phục nhanh như vậy.

Nhìn xem bộ dạng Tiểu Dực ăn như hổ đói, Diệp Thần mỉm cười, nhưng nghĩ đến A Ly, Diệp Thần lại có chút sầu não, không biết lúc nào mới có thể cùng A Ly tương kiến.

- Diệp Thần ca ca nhớ A Ly tỷ tỷ sao?

Tiểu Dực ngẩng đầu, con mắt thanh tịnh nhìn xem Diệp Thần hỏi.

- Ân, Tiểu Dực không nhớ A Ly tỷ tỷ sao?

Diệp Thần sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Dực, có chút cười chua xót nói.

- Diệp Thần ca ca ngươi không nên thương tâm, ta mộng thấy A Ly tỷ tỷ cùng một ít lão bà bà ở chung một chỗ, A Ly tỷ tỷ nàng không có chuyện gì đâu.

Tiểu Dực nghiêm túc nói.

Trong nội tâm Diệp Thần khẽ động, Tiểu Dực ở phương diện này so với mình muốn nhạy cảm nhiều lắm, có thể nó biết mấy thứ gì đó, Diệp Thần lập tức nghĩ tới Mê Huyễn Bảo Châu, trước kia nghe A Ly nói, bên trong Mê Huyễn Bảo Châu có Ly Miêu tộc lịch đại tiền bối, khả năng là những lão bà bà theo như lời Tiểu Dực kia.

Nghe Tiểu Dực nói như vậy, Diệp Thần thoáng an tâm đ ến, ngẩng đầu nhìn Hồn Yểm Bảo Châu lơ lửng ở trên không Tiểu Dực hỏi:

- Tiểu Dực, ngươi gần đây một thời gian ngắn đều ở bên trong Hồn Yểm Bảo Châu?

- Ân, ta cùng sư phó tu luyện, sư phó còn dạy cho Tiểu Dực một cái vũ kỹ đây này.

Tiểu Dực hưng phấn nói ra.

Phía trên Hồn Yểm Bảo Châu, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh hư ảo, là một lão giả người mặc trường bào Khô Lâu màu đen, ba đầu lâu ở bên người lão giả xoay quanh. Một cổ ma khí đập vào mặt, Diệp Thần lại càng hoảng sợ, bên trong Hồn Yểm Bảo Châu này, sẽ không phải ở một cái ma đầu a, chẳng lẽ Tiểu Dực là theo chân ma đầu này tu luyện?

Diệp Thần lại chăm chú nhìn lại, lão giả này mặt mũi hiền lành, trong đôi mắt không có bất kỳ Hung Sát Chi Khí, tuy ma khí tung hoành, nhưng bên trong ma khí này, lại không có huyết tinh sát khí, thật sự là kỳ quái.

Lão giả kia nhìn nhìn Diệp Thần, bộ dạng có vài phần ngạo nghễ.

Trong nội tâm Diệp Thần kinh nghi bất định, nhìn nhìn lão giả kia, chắp tay nói:

- Tiền bối ngươi tốt, đa tạ tiền bối cứu Tiểu Dực, cũng dạy Tiểu Dực học tập vũ kỹ.

Nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, Tiểu Dực cùng lão giả này tu luyện, sẽ không tu luyện thành một Đại Ma Đầu a? Trách không được Diệp Thần có thể cảm nhận được trên người Tiểu Dực có tí ti ma khí.

Mặc kệ Tiểu Dực tu công pháp gì, Diệp Thần đều không để ý. Hắn y nguyên sẽ đem Tiểu Dực trở thành thân đệ đệ của mình đối đãi, nhưng mà nghe nói Tu ma giả tu đến hậu kỳ, rất dễ dàng bị ma công ảnh hưởng tâm tính, trở nên lục thân không nhận, chỉ biết giết chóc.

Diệp Thần thầm nghĩ, muốn để cho Tiểu Dực đình chỉ tu luyện ma công hay không? Ngẩng đầu nhìn hướng lão giả này, hắn không biết lão giả này có chút ít thủ đoạn gì, tạm thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Lão phu Thôn Thiên, ngươi là ca ca của Tiểu Dực a, lão phu ở bên trong Hồn Yểm Bảo Châu đợi đến có chút nhàm chán, không biết bên ngoài đã qua bao nhiêu năm tháng. Đã ngủ, lần nữa khi tỉnh lại, lại phát hiện đã bị ngươi mang ra Hạ Địa Quỳnh Lâu.

Lão giả kia lông mi khẽ động nói, lông mày của hắn tựa như hai đạo loan nguyệt, lộ ra có vài phần khôi hài.

- Xác thực là ta đem tiền bối ra Hạ Địa Quỳnh Lâu.

Diệp Thần gật đầu nói, nghe Thôn Thiên lão giả này nói chuyện. Một chút cũng không có ngang ngược như những ma đầu trong truyền thuyết kia.

- Ah ah ah, hỗn đản!

Lão giả trường bào màu đen không gió mà bay, trên mặt trướng đến đỏ bừng, cuồng loạn gào thét.

- Ngươi biết lão phu tìm Hạ Địa Quỳnh Lâu này, hao tốn bao lâu thời gian sao? Hơn một nghìn năm ah! Cái kia hơn một nghìn năm, ngươi biết lão phu có nhiều bi thảm sao? Mỗi ngày tránh né Thiên Khiển, bị sét đánh, bị Thiên Hỏa sấy nướng, thật vất vả mới trốn vào bên trong Hạ Địa Quỳnh Lâu, mới sống yên ổn ngủ một giấc ah, mới ngủ một giấc ah! Lại bị ngươi dẫn theo đi ra!

Lão giả cơ hồ muốn nhảy, lúc nói chuyện nước miếng bay loạn.

- Tức chết lão phu rồi, tức chết lão phu rồi!

- Cái này...

Diệp Thần không biết nên giải thích như thế nào rồi, âm thầm lầm bầm một tiếng, Thôn Thiên lão giả này cảm xúc biến hóa cũng quá nhanh rđi, nghe Thôn Thiên lão giả này nói như vậy, Diệp Thần cảnh giác trong lòng lại buông xuống một ít, nhỏ giọng hỏi Tiểu Dực:

- Sư phụ của ngươi hắn có lai lịch gì?

- Sư phó hắn rất đáng thương...

Tiểu Dực đồng tình nói.

- Hắn từ nhỏ bị khi phụ sỉ nhục... Thật vất vả tu luyện thành ma đầu, không người nào dám khi dễ hắn rồi, kết quả lại bị người luyện thành Hồn Yểm Bảo Châu, ta cho rằng sư phó bị luyện thành Hồn Yểm Bảo Châu, sẽ không có lại bị người khi dễ, không nghĩ tới sư phó biến thành Hồn Yểm Bảo Châu còn thảm như vậy, mỗi ngày bị sét đánh, bị dùng lửa đốt, mới vừa rồi còn thiếu chút nữa bị Hải quy ăn hết, biến thành thức ăn cho Hải quy rồi.

Lão giả mắng rất nhiều, tựa hồ là rất tức giận, hừ hừ hai tiếng.

- Thôn Thiên tiền bối, ta còn có thể đi vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, nếu như ngài muốn trốn vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, lúc nào ta có thể mang ngươi đi vào.

Diệp Thần suy nghĩ một chút nói ra, nghe Tiểu Dực nói như vậy, Thôn Thiên lão giả này cũng xác thực đáng giá đồng tình.
— QUẢNG CÁO —