Tổ Thần Chí Tôn

Chương 999



Mặt khác một hắc y nhân thấy thế, trong miệng phát ra một tiếng quái gọi, trong tay lập tức xuất hiện một đôi lóe ra hàn mang quỷ trảo, cái kia quỷ trảo rời khỏi tay, hướng Diệp Thần đầu đã nắm đến.

Thiên Lân Bạch Tê đột đột nhiên lao lên đáp xuống, ngăn trước quỷ trảo.

Phốc phốc!

Thiên Lân Bạch Tê ngửa mặt lên trời bi rống một tiếng, quỷ trảo này đánh xuyên tâấu qua thân thể khổng lồ của Thiên Lân Bạch Tê, têếp tục đánh thẳng tới Diệp Thần bên này.

Vũ khí thật sắc bén.

Tay phải của Diệp Thần khẽ động, sưu sưu hai tiếng, hai hai thanh huyền khí phi đao lao thẳng qua bên này.

Bành bành!!

Hai quỷ trảo bị uyền khí phi đao đánh nổ tung, quỷ trảo lập tức chia năm xẻ bảy, hóa thành mảnh vỡ, huyền khí phi đao dưới sự điều khiển của Diệp Thần trực tiếp đánh thẳng vào hắc y nhân.

Hai hắc y nhân cả kinh, quỷ trảo của bọn chúng là ngũ phẩm đạo khí, nhưng mà sau khi va chạm với phi đao của Diệp Thần thì nổ tung, huyền khí phi đao của Diệp Thần không biết làm từ thứ gì lại sắc bén và cứng rắn như thế.

Nhìn thấy huyền khí phi đao đánh tới, hai tên hắc y nhân nhanh chóng né qua.

- Muốn tránh, không có đơn giản như vậy!

Diệp Thần cười lạnh một tiếng, thần hồn khẽ động, chỉ thấy huyền khí phi đao ở trên không trung đảo một vòng kinh người, lại vọt tới chỗ hai ten hắc y nhân.

Thân ảnh của hai tên hắc y nhân càng trở nên mơ hồ. Phốc phốc hai tiếng, phi đao xuyên qua thân thể của bọn chúng, nhưng mà thân thể của chúng giống như hư ảnh, huyền khí phi đao không có tạo thành tổn thương gì với bọn chúng cả.

- Bạo!

Thời điểm huyền khí phi đao sắp xuyên qua người hai tên hắc y nhân. đồng tử của Diệp Thần bỗng nhiên co rút lại, quát.

Rầm rầm!

Hai tiếng nổ mạnh vang lên, hai tên hắc y nhân bị cuốn vào bên trong.

Hai hắc y nhân bị huyền khí nổ tung quét qua, bị cuốn vào bên trong, khóe miệng có máu đen chảy ra ngoài, áo choàng trên đầu của chúng rơi ra ngoài, diện mục đáng sợ xuất hiện, bọn chúng không có tóc, trên đỉnh đầu có các loại ấn phù thần bí bao phủ, chung quanh đôi má có lân phiến như loài cá, xương gò má lồi ra, đôi mắt đỏ bừng, tràn ngập sát ý điên cuồn.

- Ngươi chọc giận chúng ta!

Hai tên hắc y nhân quát lên, bọn chúng nhanh chóng biến thành bóng mờ, giống như u hồn lao qua phía Diệp Thần bên này.

Nhiệt độ chung quanh hạ thấp xuống, gió lạnh như băng đao thổi qua mặt.

Nhìn thấy hai tên hắc y nhân đánh tới, hai tay của Diệp Thần nhanh chóng ngưng tụ từng thanh phi đao, lại bán thẳng tới hai tên này.

Sưu sưu sưu!

Trên trăm thanh huyền khí phi đao nổ tung.

Hai hắc y nhân biết được huyền khí phi dao lợi hại, không dám liều mạng, càng không ngừng trốn tránh.

- Bạo bạo bạo!

Trên trăm thanh huyền khí phi đao nhao nhao nổ tung trên hư không, nhưng mà tốc độ của hai tên hắc y nhân này cũng rất nhanh, khó khăn lắm mới trốn ra ngoài, một tên hắc y nhân trong đó sắc mặt dữ tợn, né qua một chưởng của Diệp Thần.

Diệp Thần nhanh chóng ngưng tụ Thần Hải, bảo vệ quanh thân.

"Bành" một tiếng vang thật lớn, Thần Hải của Diệp Thần bị đánh chia năm xẻ bảy, ngũ tạng lục phủ suýt chút nữa bị chấn vỡ.

Gia hỏa thật lợi hại, nếu như tiếp tục như vậy hắn phải chết! Diệp Thần cảm giác thực lực của mình và hai hắc y nhân này không cùng cấp độ, lại ném ra mấy thanh phi đao, thi triển Bôn Lôi Thiểm né tránh đi.

Bành bành! Phi đao nổ tung ngăn cản động tác kế tiếp của hai tên hắc y nhân, Diệp Thần rất nhanh biến mất trong ảo cảnh sa mạc.

Hai tên hắc y nhân nhìn nhau.

- Đuổi theo!

Hai tên hắc y nhân đuổi theo hướn Diệp Thần bỏ trốn.

Diệp Thần chạy như điên, thân thể của hắn nhanh chóng biến mất trong thế giới sa mạc.

Hai tên hắc y nhân không ngừng tìm kiếm.

- Tiểu tử kia chạy đi đâu rồi?

- Ta cảm giác được hắn biến mất trong đệ lục trọng thiên.

Hai tên hắc y nhân như u linh, xuyên thẳng qua thế giới sa mạc, càng không ngừng truy tung Diệp Thần.

Vèo một tiếng, Diệp Thần hóa thành một đạo lưu quang lao thẳng vào trong cung điện.

Lúc này hai tên hắc y nhân dừng lại.

- Đã không cảm giác được khí tức của tiểu tử kia.

- Hình như biến mất ở khu vực phía trước, hẳn là hắn tiến vào trong cung điện kia.

Hai tên hắc y nhân bay vút theo, bay thẳng vào trong cung điện, bọn chúng cùng theo vào trong cung điện.

"Bành" một tiếng, hai tên hắc y nhân bị cấm chế vô hình ngăn lại, bị bắn ngược trở về.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Chúng ta vào không được, Thiên Nguyên cùng Tinh Huyền đáng chết, đoán chừng là ngăn cản tổ ma chúng ta tiến vào đây, bọn chúng cố ý gia trì cấm chế?

- Chúng ta ở ngay chỗ này, tiểu tử kia sớm muộn gì cũng phải đi ra thôi.

Thần sắc hai tên hắc y nhân không tốt, không nghĩ tới một tên nhân loại Thần Huyền trốn thoát khỏi tay của chúng, nếu không phải thể bắt được Diệp Thần, bọn chúng không dám trở về gặp Thần Chủ! Nhưng hiện tại Diệp Thần trốn vào trong cung điện, bọn chúng không có tư cách vào trong cung điện, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Thời điểm Diệp Thần ở trên không trung quan sát cảm thấy cung điện lung linh huyền ảo, lúc đi vào thì Diệp Thần mới phát hiện những kiến trúc này to lớn vượt qua tưởng tượng, mỗi một tòa cung điện là không gian độc lập không giống nhau, cây cột trong đại diện cao mấy trăm mét, năm sáu người ôm mới hết, trên những cây cột điêu khắc các loại yêu thú đáng sợ.

Nhìn vào trong đại điện, chỉ thấy trên vách tường có ba bức họa màu vàng lơ lửng.

Ba bức họa này vẽ ba đồ án trân quý.

Bức họa đầu tiên vẽ con sông đỏ như máu, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, bức tranh thứ hai là con sông màu tím, kéo uyển chuyển, bức tranh thứ ba là một vùng quê ảm đạm, cảm giác vô tận sinh ra.

Ba bức tranh ở đạ điện này có tính là truyền thừa không? Hẳn bí pháp của hai vị tinh chủ lưu lại trong ba bức tranh này?

Diệp Thần cẩn thận quan sát ba bức tranh, hắn trực tiếp bị bức tranh thứ ba hấp dẫn.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy bức tranh thứ ba, Diệp Thần liền có cảm giác đặc thù, giống như đang ở trong vùng quê đơn độc, phi đao trong đầu không ngừng chấn động, một đạo huyền khí tinh thuần bắn ra, Diệp Thần ý nghĩ trở nên thanh tĩnh.

Hắn nhìn chằm chằm vào bức tranh vùng quê ảm đạm, trên không trung vùng quê này là bầu trời đen, mọi thứ chìm vào hắc ám, chỉ có một hai tia sáng lập lòe, hào quang mơ hồ, vùng quê mông lung dưới bóng tối, thực sự không có thêm gì khác, chỉ có hư không vô tận mà thôi...

Diệp Thần chỉ cảm thấy thế giới này trở nên trống vắng, trong lòng sinh ra cảm giác khó tả hít thở không thông, vùng quê kia bay tới trước mặt, hắn phát hiện mình đã tiến vào bên trong vùng quê này rồi.

Đột nhiên Diệp Thần tỉnh táo lại, nhìn qua chung quanh thì phát hiện mình đã tiến vào thế giới thảm đạm trong tranh.

- Không nghĩ tới có người nhìn thấu bức tranh thứ ba, trăm ngàn năm qua, phàm là người đi tới nơi này đều chỉ nhìn thấu hai bức tranh đầu tiên, lĩnh ngộ bí pháp truyền thừa trong đó. Người trẻ tuổi, ngươi có khả năng phải thất vọng, bức tranh thứ ba không có bí pháp truyền thừa gì cả, mà là cất dấu một loại cảnh giới, có thẻ lĩnh ngộ hay không phải xem ngươi.
— QUẢNG CÁO —