Trở lại thành phố B, Diệp Nam Nịnh đầu tiên là mang hoa về chung cư trước, sau đó mới quay về nhà họ Diệp.
Về đến nhà thì đã lỡ bữa tối. Dì giúp việc đi hâm đồ cho cô, còn cô ngoan ngoãn ngồi chờ trong phòng ăn. Phó Tiệp hỏi mấy hôm nay đi đâu, cô đáp: “Con đi du lịch loanh quanh, nhân tiện gặp gỡ bạn bè.”
Phó Tiệp gật gật đầu rồi đi xử lí những chuyện khác, nhưng Diệp Đình Viễn thì lại lén lút mò đến ngồi xuống cạnh bên, nhỏ giọng hỏi: “Hôm qua chị bảo đi là đi luôn, sao không nói là đến nhà Đỗ Hà Nhược chơi?”
Diệp Nam Nịnh liếc cậu chàng một cái, thế mà lại nghe ra được sự hâm mộ từ giọng nói ấy: “Em cũng muốn đi à?”
Diệp Đình Viễn nghẹn lời, không đáp thẳng mà nhỏ giọng hỏi: “Người nhà cậu ấy thế nào?” “Không phải em gặp chị em ấy rồi sao?” Diệp Nam Nịnh hỏi.
“Em hỏi... ba mẹ cậu ấy cơ. Đừng nói là cũng mạnh bạo như chị gái nhé?”
“Đỗ tổng đâu có mạnh bạo.” Diệp Nam Nịnh bĩu môi, “Chị ấy tốt lắm.”
“...”
Diệp Nam Nịnh không thích đánh giá của cậu chàng về Đỗ Khê Nhiễm, thế là toát ra một ý định xấu xa. Cô nói: “Chiều nay Hà Nhược đi họp lớp cũ.”
“Em biết, có thấy trên vòng bạn bè.” Diệp Đình Viễn nói.
“Vậy em biết trong buổi họp lớp có cậu chàng đẹp trai học giỏi không?” Diệp Nam Nịnh hỏi, “Tối qua mới nghe má Đỗ nhắc. Trước khi chuyển đến học ở thành phố B thì ngày nào cậu trai đó cũng đến dưới lầu đón em ấy đi học đấy.”
Sắc mặt Diệp Đình Viễn căng chặt: “Thật đấy hả?”
“Ừ, chính miệng mẹ em ấy nói mà còn giả được sao?” Diệp Nam Nịnh chọt, “Đâu phải chỉ có mình em thích Hà Nhược. Hà Nhược cũng chưa chắc nhất thiết phải là em. Cô nhóc nghĩ thoáng lắm.” Chờ Diệp Đình Viễn mặt chù ụ rời đi, Diệp Nam Nịnh mới cười thầm. Ăn cơm xong, cô lập tức trở lại phòng, vội vàng gọi điện cho Đỗ Khê Nhiễm.
“A lô, Đỗ tổng, là em đây...”
“Chị biết. Về tới nhà rồi à?” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Vâng, chị ăn cơm chưa?”
“Ăn từ lâu rồi, giờ đang phụ chuẩn bị đồ ăn ngày mai đây.”
“Í, vậy em có làm phiền chị không?”
“Không phiền.” Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu kẹp điện thoại, lau tay bước ra khỏi nhà bếp về phòng, “Chuyện của bạn gái sao có thể gọi là phiền chứ?”
Diệp Nam Nịnh: “!!”
Aaaaaaaaaaaaaaa bé chết rồi!
Diệp Nam Nịnh hưng phấn nhào lên giường: “Đỗ tổng, chị nói lại câu vừa rồi được không?”
“Nói gì?” Đỗ Khê Nhiễm cười cười, “Không nghe được thì thôi.”
“Em nghe! Chị gọi em là...” Diệp Nam Nịnh nóng bừng cả mặt, nói ra xưng hô ấy một cách hết sức trịnh trọng, “Bạn gái.” Bên tai vang tiếng cười khẽ của Đỗ Khê Nhiễm. Diệp Nam Nịnh lăn lộn hai vòng trên giường, lặng lẽ giương cao khóe môi, rồi lại che miệng, sợ lớn tiếng quá làm ồn đối phương.
Thật ra cũng không nói chuyện gì với nhau, nhưng cúp điện thoại xong thì tâm trạng của cả hai đều rất vui vẻ.
Lúc xuống lầu, Diệp Nam Nịnh thấy Diệp Nghị Vân đã đi công tác về.
Bản thân ngành này đã bận rồi, Diệp Nghị Vân lại càng bận hơn, đến tận bây giờ mới rảnh về nhà, hiện đang ngồi nói chuyện với Phó Tiệp trong phòng khách, hỏi mấy chuyện về ngày Tết. Diệp Đình Viễn thì ngồi bên kia bấm điện thoại, mặt vẫn lầm lì.
“Ba.” Diệp Nam Nịnh chào hỏi.
“Ừ.” Diệp Nghị Vân nhìn về phía cô, ngập ngừng muốn nói lại thôi, mãi sau mới quan tâm một câu như những ông bố bình thường, “Nghỉ hồi nào?” Diệp Nam Nịnh: “?” Công ty ba cho nghỉ hồi nào mà ba không biết sao?
Dường như cũng nhận ra mình hỏi sai, Diệp Nghị Vân xấu hổ khựng lại rồi sửa lời: “Về nhà hồi nào?”
“Dạ tối nay.” Diệp Nam Nịnh đáp vội theo phản xạ.
Diệp Nghị Vân: “Nghỉ từ mấy ngày trước rồi mà tối nay con mới về?”
Diệp Nam Nịnh lại bê nguyên bộ đáp án đã dùng với Phó Tiệp ra. Diệp Nghị Vân gật gật đầu: “Được rồi.”
“À phải, con có mua đặc sản cho mọi người nữa.” Lúc về nhà thì đầu óc Diệp Nam Nịnh còn đang ở trên mây, nên là quên luôn cả việc mình có mang đồ về. Cô vội vàng chạy lên lầu lấy đặc sản.
Vài phút sau, Diệp Nam Nịnh ngồi xổm trong phòng khách chia quà: “Mấy thứ này là đồ ăn vặt nổi tiếng, hơi cay, chắc dì sẽ thích. Cái này là lá trà ở địa phương sản xuất, ba có thể thử xem. Cái này là đồ ngọt, cho Tiểu Viễn, không phải em hảo ngọt sao?” Chờ cô phân chia xong hết, ngẩng đầu lên thì lại thấy ba gương mặt khϊếp sợ y hệt nhau.
“Mọi... mọi người không thích à?” Giọng cô bất giác nhỏ đi đôi chút.
Ba người sửng sốt một lúc, cuối cùng vẫn là Diệp Đình Viễn phá vỡ sự im lặng. Cậu nói: “Trước nay chị đi du lịch chưa bao giờ mang đặc sản về cả. Lần này là sao?”
Diệp Nam Nịnh cứng họng.
Trước kia không phải chưa từng nghĩ đến việc mua đặc sản, nhưng cô cứ cảm thấy trong nhà cái gì cũng có rồi, mà đặc sản thì phần lớn là thứ người dân ở đó mới thích ăn, ngộ nhỡ mua về không vừa ý lại nảy sinh một đống phiền phức, thế nên dứt khoát không mua gì hết. Nhưng lần này là Đỗ Khê Nhiễm đề nghị, cô cãi lại thì không hay nên đã thật sự nghiêm túc đi lựa một ít.
“Dì thử cái này xem.” Phó Tiệp chọn một túi đồ ăn vặt, mở ra nếm mấy miếng rồi gật gật đầu, “Ừm, cũng ngon lắm, mọi người thử đi.” Diệp Đình Viễn và Diệp Nghị Vân cũng đồng loạt ăn thử. Không biết bọn họ có thích thật hay không nhưng đều cho ra đáp án hài lòng.
Diệp Nam Nịnh bất giác nở nụ cười, nói như trút được gánh nặng: “Mọi người thích là được rồi.”
Ba người kia nhìn cô cười thì lại sửng sốt, đặc biệt là Diệp Nghị Vân và Phó Tiệp. Hai người liếc nhau, cảm xúc trong mắt hết sức phức tạp.
Diệp Nam Nịnh không nán lại phòng khách bao lâu đã lên lầu, đằng sau có thêm cái đuôi. Trên hành lang, cô quay đầu lại nhìn Diệp Đình Viễn: “Em làm sao?”
Diệp Đình Viễn gãi gãi đầu, buồn bực nói: “Đỗ Hà Nhược không trả lời tin nhắn của em.”
Diệp Nam Nịnh nghe là hiểu ngay, bèn giải thích: “Đỗ tổng mới nhắc đến em ấy, nói là vừa đi gặp bạn về chưa được bao lâu...”
Diệp Đình Viễn lập tức hỏi: “Ai đưa cậu ấy về?” “Là cậu chàng kia ấy, còn mang theo trái cây nữa. Má Đỗ nhiệt tình mời cậu ta vào làm khách.”
Diệp Đình Viễn lập tức xị mặt xuống.
Diệp Nam Nịnh lại nói: “Giờ Hà Nhược còn đang chơi game với cậu ta trong phòng đấy.”
“Cái gì? Chơi game?” Diệp Đình Viễn lạnh lùng nói, “Em từ chối cậu ấy là sợ ảnh hưởng cậu ấy học tập, thế mà cậu ấy vừa nghỉ đã lao vào game? Không được, em phải đi gọi điện đây.” Vừa nói dứt câu thì cậu chàng đã cầm điện thoại về phòng.
Diệp Nam Nịnh cười bất đắc dĩ, cũng quay người trở lại phòng, sau đó gọi điện nói chuyện này cho Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm cười sang sảng ở đầu dây bên kia: “Cái này có phải truy thê hỏa táng tràng mà người trẻ tuổi hay nói không?”
Diệp Nam Nịnh trêu: “Đỗ tổng, chị hiện đại thật đó, biết cả từ này nữa.” “Mới tìm hiểu gần đây.” Đỗ Khê Nhiễm cười thở dài, “Ai bảo chị lớn tuổi cơ chứ, phải nghĩ cách hòa nhập vào thế giới của bọn em thôi.”
“Chị không lớn chút nào.” Diệp Nam Nịnh nói, “Em mới là người muốn nhanh chóng bắt kịp thế giới của chị.”
“Được rồi, vậy cả hai ta cùng cố gắng. Chị lui lại, em mau đuổi theo.”
“Dạ vâng.”
Câu được câu không trò chuyện với nhau một lúc, Đỗ Khê Nhiễm lại cúp điện thoại đi tắm.
Diệp Nam Nịnh ôm điện thoại cười không khép miệng, sau đó cũng đi tắm. Chờ đến khi làm xong hết việc, cô bò lên giường, mở điện thoại lên thì phát hiện Weibo có mấy tin nhắn.
Dududu: [Có đó không? Có đó không? Tôi nói Cụ nghe chuyện này!]
Dududu: [Tôi hẹn hò rồi.]
Dududu: [Với sinh viên thực tập.]
Tay Diệp Nam Nịnh run nhẹ, trong lòng khấp khởi mừng thầm, không nhịn được mà bắt đầu hỏi thăm: [Quao, bạn thích em ấy không?] Dududu: [Không thích mà yêu nhau được à?]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Nhưng lúc trước bạn nói không thích ẻm mà =.=]
Dududu: [Được rồi, lỗi tôi. Mà đành chịu thôi, đợi đến khi tôi phát hiện ra thì đã thích mất rồi. Em ấy thỏa mãn hết tất cả suy nghĩ của tôi về bạn đời.]
Mặt Diệp Nam Nịnh sắp đỏ như quả cà chua.
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Vậy chúc mừng ấy nha, tung hoa.]
Dududu: [Cảm ơn. Cơ mà tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo Cụ.]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Vấn đề gì dạ?]
Dududu: [Người trẻ tuổi các bạn thích tình yêu kiểu gì? Hoặc hy vọng đối phương là người như thế nào?]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [?]
Dududu: [Thật ra thì tôi cũng không chắc, không biết nên làm sao để duy trì một mối quan hệ tình cảm. Vừa sợ mình làm sai cách, lại vừa sợ đối phương phát hiện thật ra tôi vốn không hoàn hảo được như thế.] Diệp Nam Nịnh chợt sửng sốt, không ngờ Đỗ Khê Nhiễm mà cũng băn khoăn về vấn đề này. Phải chăng thế có nghĩa là Đỗ tổng đang lo được lo mất? Chị đã hoàn toàn chìm vào mối quan hệ này?
Ra được kết luận ấy, trái tim thấp thỏm lo âu của Diệp Nam Nịnh cuối cùng cũng được yên... Không phải lợi dụng, đùa giỡn, cũng không phải đồng tình, thương hại gì cả. Các cô thật sự đang yêu nhau!
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Làm chính bạn là được rồi (*^▽^*)]
Đỗ Khê Nhiễm nhìn câu trả lời ấy, cảm thấy yên lòng.
Quả vậy, những thứ mà cô đang lo lắng đây đều dư thừa cả. Cô có thể tạm thời thay đổi bản thân vì đối phương, nhưng không cách nào ngụy trang cả đời, chẳng bằng dùng trạng thái chân thật nhất để đối mặt nhau. Dù sao Diệp Nam Nịnh cũng đã biết về cô đủ nhiều rồi, cho dù sau này không hài lòng thì đó cũng là chuyện của sau này. Dududu: [Được, cảm ơn!]
Tuy nhiên, dù trong lòng đã quyết phải thể hiện một bản thân chân thật nhất nhưng ngày hôm sau, cũng chính là sáng ngày giao thừa, quyết tâm đó vẫn bị đánh vỡ.
Còn đang say giấc nồng thì đột nhiên nghe tiếng chuông điện thoại, Đỗ Khê Nhiễm mơ mơ màng màng cầm di động lên ngó một cái, ba chữ Diệp Nam Nịnh hiện ra trước mắt. Theo phản xạ, cô ấn nhận cuộc gọi. Đợi đến khi mặt hai người đồng thời xuất hiện trên màn hình thì Đỗ Khê Nhiễm mới nhận ra đây là một cuộc gọi video. Cô sực tỉnh ngủ, không nói hai lời đã cúp ngay.
Diệp Nam Nịnh bên kia trang điểm xinh đẹp, mà cô bên này đầu bù tóc rối, nói không chừng mắt còn có ghèn. Mặt mũi thế này mà video được sao?
Diệp Nam Nịnh gửi qua một tin nhắn, rõ ràng không hiểu lắm hành động vừa rồi. [Đỗ tổng, sao chị cúp rồi? Đáng thương.jpg]
Đỗ Khê Nhiễm thậm chí còn chẳng kịp giải thích. Cô xốc chăn phi ngay vào toilet, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó hấp tấp chạy về phòng, khiến cả nhà thấy mà đơ người.
Ba người trên sô pha không hẹn mà cùng nhìn theo bóng Đỗ Khê Nhiễm. Đỗ Hà Nhược: “Chị ấy bị sao vậy? Sắp ra tiền tuyến đánh giặc hay gì?”
Trong phòng, Đỗ Khê Nhiễm lau mặt xong lại hỏa tốc đánh một lớp nền, thoa ít son môi nhìn cho tươi tắn, sau đó mở tủ, bắt đầu cởϊ áσ ngủ thay đồ.
Nào ngờ cửa phòng lại bị đẩy ra. Đỗ Hà Nhược giơ điện thoại quay cảnh trong phòng: “Hầy, chị Tiểu Diệp, em nói chị nghe, chị em mới nổi điên... Ớ...” Đỗ Hà Nhược và Đỗ Khê Nhiễm bốn mắt nhìn nhau: “Chị đang thay đồ à? Em không biết. Chị không khóa cửa nên em vào đại. Cơ mà cũng không sao, là chị Tiểu Diệp, con gái với nhau không mà sợ gì chứ. Chị cứ tiếp tục đi.”
Đỗ Khê Nhiễm trợn trừng, nhìn vào màn hình điện thoại của cô nàng, chỉ thấy Diệp Nam Nịnh cũng đang mắt chữ O mồm chữ A nhìn chằm chằm vào cô. Lại cúi đầu ngó xuống, nửa người trên mới chỉ mặc được cái áσ ɭóŧ, áo len còn treo trên cánh tay chưa kịp tròng vào.
“...”
“Đỗ Hà Nhược! Mày cút ra ngoài cho chị!!” Đỗ Khê Nhiễm rống lên một tiếng.
“Ai da hú hồn.” Đỗ Hà Nhược lui ra ngoài, cũng tiện tay đóng cửa lại, sợ hãi vỗ vỗ ngực, đoạn nói với Diệp Nam Nịnh trong điện thoại, “Đấy, sáng nay bả như nổi cơn vậy... Chị Tiểu Diệp, chị đang nực lắm hả? Mặt đỏ thế.” “À thì... Năm mới vui vẻ.” Diệp Nam Nịnh hốt hoảng bịt mũi.
Đỗ Hà Nhược còn định tám thêm, nhưng đối phương vừa nói xong câu chúc đã vội vội vàng vàng cúp điện thoại.