Tô Tô

Chương 150



Sau khi quay phim xong, việc đầu tiên mà Hướng Vũ Lâm làm sau khi quay về thủ đô là hẹn đàn em Ân Tô Tô ra gặp mặt.

Hướng Vũ Lâm là một người vừa thông minh nhanh trí lại vừa rộng lượng, lòng dạ không nhỏ mọn như Triệu Vũ Trúc. Hai năm gần đây vì muốn làm thân với Ân Tô Tô mà cô ấy trực tiếp gián tiếp ngoài sáng trong tối giới thiệu cho Ân Tô Tô không ít hợp đồng. Sau khi chuyện này lộ ra thì cô ấy được đánh giá là "chăm chỉ, diễn xuất tốt, là một trong số ít diễn viên giỏi của làng giải trí trong nước hiện nay".

Vậy nên sau khi biết tin Ân Tô Tô giành giải nữ diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất, Hướng Vũ Lâm thật lòng cảm thấy Ân Tô Tô xứng đáng nhận được giải thưởng này. Cô ấy mừng thay cho đàn em của mình.

Chiều hôm đó Hướng Vũ Lâm có lịch tới góp mặt trong buổi khai trương cửa hàng mới của thương hiệu quốc tế lớn mà cô ấy mới ký hợp đồng gần đây nhất. Sau khi chạy tới nơi, cô ấy ngồi trên xe bảo mẫu bắt đầu trang điểm, ai ngờ vừa mới đánh được lớp nền thì cửa xe mở ra.

Đầu cô ấy đang đầy kẹp tóc không quay đầu sang một bên được nên đành liếc sang một cái. Hoá ra người mở cửa xe là quản lý Trần Nhạc Dương của cô ấy.

"Nghe nói tối nay em có hẹn ăn cơm với Ân Tô Tô, còn định mời cả đạo diễn Lý Kiều đến nữa hả?" Trần Nhạc Dương trở tay kéo cửa xe lại lần nữa, trên mặt là vẻ ngạc nhiên xen lẫn chút khó hiểu, tông giọng cũng hạ thấp xuống một chút: "Khoảng thời gian trước Lý Kiều muốn mời em vào vai nữ chính cho phim mới của mình. Bây giờ em giới thiệu Ân Tô Tô cho Lý Kiều không phải là muốn kéo Ân Tô Tô vào đoàn phim này đấy chứ?"

Hướng Vũ Lâm để mặc cho thợ trang điểm kẻ mắt cho mình. Mắt cô ấy cụp xuống rất thấp, giọng nói cũng rất thản nhiên: "Đúng vậy, đúng là em có ý định này."

"Như vậy không ổn lắm đâu." Trần Nhạc Dương nhíu mày: "Em mới giới thiệu cho Ân Tô Tô một hợp đồng điện ảnh, bây giờ lại còn đẩy cả đạo diễn Lý ra nữa. Anh nhìn mà bực luôn ấy, không quen không biết sao em cứ phải đối xử tốt với Ân Tô Tô làm gì vậy?"

Nghe vậy, vẻ mất tự nhiên chợt xuất hiện trong mắt Hướng Vũ Lâm nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất. Một giây tiếp theo, mặt cô ấy khôi phục lại vẻ lười biếng như thường ngày, còn cố ý trả lời với giọng điệu tinh nghịch: "Anh Dương à, anh quên rồi sao? Ân Tô Tô là mợ cả nhà họ Phí đấy. Hành động nịnh nọt lấy lòng em ấy của em được gọi là thả dây dài câu cá lớn. Chắc chắn sau này em sẽ nhận được càng nhiều lợi ích từ em ấy cho mà xem."

Trần Nhạc Dương híp mắt nhìn chằm chằm Hướng Vũ Lâm một hồi rồi đột nhiên ngộ ra gì đó. Anh ta nhướng mày hỏi: "Lâm Lâm, chẳng lẽ em vẫn còn nhớ mãi không quên cậu tư nhà họ Phí?"

Anh ta vừa dứt lời, trên mặt Hướng Vũ Lâm hiện rõ vẻ lúng túng vì bị nói trúng tim đen. Cô ấy trợn mắt lườm Trần Nhạc Dương rồi gần như là bật thốt lên: "Sao có thể chứ?! Em không thích Phí Văn Phạm nữa."

"Vậy à?" Trần Nhạc Dương đã ngụp lặn trong giới giải trí này nhiều năm nên mắt nhìn người cực kỳ tinh tường. Anh ta chỉ cần nửa con mắt là đã nhìn ra nghệ sĩ nhà mình miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo rồi nên lạnh lùng "xì" một tiếng: "Tốt nhất là em đã tỉnh táo thật. Anh nói cho em biết này, đừng có để câu chuyện tình yêu trẻ con của Ân Tô Tô làm mờ mắt rồi lại ảo tưởng mình và Phí Văn Phạm cũng có thể có một kết thúc đẹp. Cậu tư nhà họ Phí và anh cả của cậu ta hoàn toàn khác nhau. Một người lạnh lùng như tiên trên trời, một người đa tình lãng mạn. Một người giữ mình rất tốt, chưa bao giờ lả lơi ong bướm, một người lại không một bụi hoa nào không có mặt. Em đã bị Phí Văn Phạm lừa một lần rồi, nếu dẫm lên vết xe đổ một lần nữa thì mới thật sự là hết thuốc chữa đấy."

Nghe vậy, Hướng Vũ Lâm hơi ngẩn người, vẻ buồn bã hiện đầy trong đôi mắt xinh đẹp. Một lúc lâu sau cô ấy mới cố làm ra vẻ bình thản cười nói: "Anh Dương, anh cứ yên tâm đi, em sẽ không làm vậy đâu."

Trần Nhạc Dương nhìn Hướng Vũ Lâm mấy giây rồi giơ tay vỗ vỗ vai cô ấy và nói với vẻ sâu xa: "Sau mấy lần tiếp xúc thì anh cũng cảm thấy cô gái Ân Tô Tô kia rất được. Em qua lại với cô ấy nhiều hơn chút cũng không phải chuyện xấu gì. Tối nay mấy người các em có định uống rượu không?"

Hướng Vũ Lâm cười đáp: "Nghe nói khoảng thời gian này đạo diễn Lý kiêng rượu nên hẳn là tụi em sẽ không uống."

"Vậy thì tốt." Trần Nhạc Dương nói: "Sau khi ăn xong thì gọi cho anh. Anh sẽ cử xe tới đón em."

*

Sáu giờ ba mươi tối, Ân Tô Tô đeo kính râm khẩu trang và đội mũ lưỡi trai che kín mặt xuất hiện đúng giờ ở địa điểm hẹn dùng cơm với Hướng Vũ Lâm. Đây là một nhà hàng tư nổi tiếng với những món ăn truyền thống.

Ân Tô Tô vừa bước vào đã có một nữ nhân viên phục vụ cười tủm tỉm đi ra chào đón sau đó hỏi cô có đặt bàn trước không.

Sau khi nghe Ân Tô Tô báo "cô Hướng", nhân viên phục vụ lập tức giơ tay làm động tác mời rồi cung kính dẫn cô tới cửa phòng ăn ở tầng hai.

"Là chỗ này." Nhân viên mỉm cười nói: "Chúc cô có một bữa tối vui vẻ."

Ân Tô Tô cười cảm ơn rồi đẩy cửa đi vào trong. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Hướng Vũ Lâm đã đến rồi. Bên cạnh đàn chị diễn viên gạo cội của cô là một cô gái trẻ có vẻ ngoài rất thu hút.

Người kia khoảng ba mươi tuổi, trên người là chiếc quần đen mới nhất của Chanel và áo len trắng cùng thương hiệu. Đôi chân cô ấy cực kỳ dài, nhìn là biết người này phải cao chừng một mét tám. Nhìn tổng thể thì phong cách ăn mặc của người này rất thời thượng và trung tính, khuôn mặt khá đẹp trai, làn da trắng nõn, ngũ quan cũng rất đẹp, khiến người ta đã gặp một lần rồi thì khó mà quên được.

Lúc này bàn tay với những ngón tay thon dài của cô gái kia đang bưng tách trà bằng sứ Thanh Hoa lên để bên mép thổi nhẹ, sau đó lại gạt mấy lá trà lơ lửng trên mặt nước ra, phong thái rất cao quý và nhã nhặn.

Ân Tô Tô biết người này là Lý Kiều, một đạo diễn ưu tú vừa nổi lên trong nước mấy năm gần đây. Tuy còn trẻ tuổi nhưng người này đã lấy được vô số giải thưởng rồi, còn được người trong nghề khen là người dẫn đầu dòng phim trinh thám hài.

Nghĩ trong lòng vậy thôi chứ vừa đi vào Ân Tô Tô đã tươi cười chào hỏi rồi: "Chị Vũ Lâm, đạo diễn Lý, xin lỗi vì để hai người đợi lâu."

"Nào có." Hướng Vũ Lâm cũng cười đứng dậy: "Chị và đạo diễn Lý cũng vừa mới tới thôi. Em mau ngồi đi."

Sau màn chào hỏi đơn giản, ba người cùng ngồi xuống rồi nhanh chóng nhắc đến bộ phim trinh thám mới của Lý Kiều.

Lý Kiều là một người lạnh lùng ít nói, ăn cơm cả buổi nhưng rất ít khi cô ấy lên tiếng. Đa số thời gian cô ấy im lặng thản nhiên lắng nghe, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên quan sát Ân Tô Tô ngồi đối diện, trong mắt là vẻ tìm tòi nghiên cứu và hứng thú.

Hướng Vũ Lâm là người ở giữa, coi như là có quen biết cả hai bên nên thoải mái hơn nhiều. Cô ấy nói với Ân Tô Tô: "Tô Tô à, phim mới của đạo diễn Lý có hai vai chính lận đấy. Hình như trước đây em chưa quay bộ phim trinh thám hài nào nhỉ? Em có hứng thú to gan thử một lần không?"

"Em đã xem rất nhiều phim của đạo diễn Lý rồi, nhất là bộ [Đại hiệp khoác lác] hợp tác với Giang Châu Trì kia. Em rất thích nên đã xem đi xem lại bộ đó ba lần lận. Thế nên tất nhiên em cũng rất hy vọng có cơ hội hợp tác với đạo diễn Lý và chị Vũ Lâm." Giọng Ân Tô Tô nghe rất chân thành. Nói đến đây, cô hơi khó xử dừng lại chốc lát rồi mới tiếp tục: "Tiếc rằng em vừa mới nhận một bộ phim mới, có lẽ tháng mười sẽ bắt đầu quay, thành ra có thể lịch trình không phù hợp lắm."

"Không sao đâu." Đột nhiên một giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng rất êm tai vang lên, giọng điệu từ tốn như nước suối lành lạnh chảy qua bên tai vậy.

Hướng Vũ Lâm sửng sốt, Ân Tô Tô cũng ngẩn người.

Hai nữ diễn viên xinh đẹp động lòng người cùng ngẩng đầu lên nhìn nữ đạo diễn tuổi trẻ tài cao Lý Kiều.

Còn Lý Kiều thì nhìn thẳng vào Ân Tô Tô rồi nhếch môi để lộ một nụ cười khẽ lười biếng: "Diễn viên giỏi đáng để chờ đợi. Chỉ cần cô Ân đồng ý hợp tác, tất cả mọi chuyện đều có thể thương lượng."

*

Trong bữa cơm này, cả ba người Ân Tô Tô, Hướng Vũ Lâm và Lý Kiều đều trò chuyện rất vui vẻ và bước đầu xác định được kế hoạch hợp tác tiếp theo. Tâm trạng của Ân Tô Tô cực kỳ tốt. Trước khi đi, cô lễ phép chủ động đưa tay ra ôm đàn chị Hướng Vũ Lâm và đạo diễn Lý Kiều như một lời chào tạm biệt có thể thể hiện được sự vui mừng của bản thân.

Dáng người Lý Kiều cao gầy, tạo nên sự chênh lệch chiều cao rõ ràng với Ân Tô Tô. Lúc ôm nhau, cô chẳng khác gì đứa con nít được đạo diễn Lý ôm vào lòng. Cảnh tượng có hơi buồn cười.

Cách đó một con đường, chiếc Rolls Royce Phantom đã lặng lẽ dừng lại chờ đợi từ lâu.

Bốn ô cửa sổ bằng kính chống đạn đóng chặt. Nhìn từ bên ngoài chỉ có thể thấy được một màu đen thui.

Trong khoang xe, cậu cả nhà họ Phí mặc vest chỉnh tề ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau. Anh hơi nghiêng đầu, im lặng nhìn chằm chằm cửa nhà hàng, đôi môi mỏng khẽ mím lại, khuôn mặt như tượng tạc hiện lên vẻ thâm sâu khó lường.

Mấy phút sau, Ân Tô Tô chào tạm biệt Hướng Vũ Lâm và Lý Kiều rồi vừa ngâm nga bài hát vừa phấn khởi băng qua đường, đi thẳng tới bên chiếc Rolls Royce rồi mở cửa ngồi lên xe.

Có lẽ tối nay tâm trạng rất tốt nên Ân Tô Tô không hề phát hiện ra sự khác thường trên mặt người đàn ông, cũng không đủ nhạy bén để nhận ra bầu không khí căng thẳng trong khoang xe.

Cô trở tay đóng cửa xe lại, cũng không thèm nhìn Phí Nghi Châu mà tự nói tự vui một mình: "Em nói cho anh biết này, đàn chị chẳng khác gì phúc tinh của em. Mấy ngày trước chị ấy mới nhét cho em một kịch bản hay, hôm nay lại giới thiệu cho em quen thêm một đạo diễn. Lý Kiều là đạo diễn hàng đầu trong thể loại phim trinh thám hài đấy. Cô ấy là một đạo diễn thiên tài mới nổi mấy năm gần đây. Em rất thích tác phẩm của cô ấy."

"Không ngờ cô ấy lại chủ động nói muốn hợp tác với em. Em vui chết đi được, cứ ngỡ như đang nằm mơ vậy!"

Sau khi cô dứt lời, cả khoang xe im lặng chừng hai giây.

Sau đó Phí Nghi Châu bình tĩnh liếc nhìn cô vợ ngồi bên cạnh mình một cái rồi khẽ giơ tay phải lên nắm lấy cái cằm xinh xắn trắng như tuyết của cô. Giọng anh nghe không rõ cảm xúc, mặt mày cũng vô cảm và dửng dưng: "Em quý Lý Kiều nên mới ôm ấp cô ta à?"

Nhất thời Ân Tô Tô không nghe ra ý sâu xa trong lời anh nói. Cô chớp chớp đôi mắt to tròn rồi ngơ ngác gật đầu: "Đúng thế, hơn nữa đều là nữ với nhau cả mà, ôm nhau một cái có sao đâu?"

Phí Nghi Châu nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm mềm mềm của cô, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, sau đó anh lạnh nhạt hỏi: "Em quý cô ta như thế chẳng lẽ em không biết cô đạo diễn thiên tài này cũng thích nữ à?”

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô trợn to mắt, ngẩn cả người: "Cái gì? Anh nói Lý Kiều thích con gái á?"

Phí Nghi Châu đáp: "Cô ta có ý với em đấy, nếu không cô ta sẽ không nhìn em bằng ánh mắt như thế."

"?" Ân Tô Tô cảm thấy đầu mình có hơi quá tải. Cô vừa ngơ ngác vừa tò mò: "Cô ấy nhìn em bằng ánh mắt như thế nào? Sao em chẳng cảm nhận được gì vậy? Anh mau hình dung cho em một chút đi."

Phí Nghi Châu cụp mắt xuống nhìn cô rồi chợt "Hừ" nhẹ một tiếng đáp: "Anh học văn không được tốt cho lắm nên không hình dung được, có điều anh có thể tái hiện lại cảnh tượng đó cho em cảm nhận."

Ân Tô Tô lại càng khó hiểu hơn: "Cảnh tượng nào cơ?"

Cậu cả Phí nhếch môi cười đầy sâu xa với cô, sau đó anh cúi đầu hôn khẽ lên tai trái một cái rồi dịu dàng nói: "Em sẽ biết nhanh thôi."

Ân Tô Tô:?

Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cô cứ có cảm giác như rơi vào hang cọp thế nhỉ?

*

Đêm đó sau khi trở lại Nam Tân, xe vừa dừng hẳn, Phí Nghi Châu đã lạnh nhạt ôm lấy Ân Tô Tô rồi sải bước đi vào thang máy, tiến thẳng lên phòng ngủ chính ở tầng ba sau đó lại rẽ vào phòng tắm.

Ân Tô Tô còn chưa kịp hoàn hồn, vòi hoa sen trên đỉnh đầu đã bị người đàn ông trước mặt bật lên. Dòng nước ấm áp lập tức phun ra khiến quần áo trên người cô ướt đẫm.

Tự nhiên bị xối ướt như chuột lột, Ân Tô Tô tức giận vô cùng, đang định mở miệng mắng Phí Nghi Châu thì chợt nghe một tiếng "rẹt" khi vải vóc bị xé ra vang lên trong không gian.

Chiếc váy trên người cô chính thức trở thành miếng vải rách.

"Phí Nghi Châu, anh bị điên à!?" Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng lên. Cô muộn màng nhận ra có gì đó sai sai nên luống cuống tay chân muốn chạy trốn: "Em không muốn tắm với anh đâu, anh tự tắm đi, em qua phòng bên cạnh..."

Nhưng cô còn chưa kịp ra khỏi cửa đã bị người đàn ông kia ôm ngang eo túm về.

Ân Tô Tô hoảng hốt ngẩng đầu lên thì thấy áo sơ mi trên người Phí Nghi Châu cũng đã ướt đẫm. Vải vóc thấm nước dính chặt lên những đường cong cơ bắp căng chặt trên người anh, trông vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.

Phí Nghi Châu đứng dưới cột nước giơ tay nâng cằm cô lên rồi bình tĩnh nói: "Anh không tắm."

Ân Tô Tô vừa tức giận vừa buồn cười: "Vậy anh cởi đồ của em làm gì?"

Giọng anh lại càng dịu dàng hơn: "Anh muốn tắm cho em."

"...?"

"Có người không biết điều chạm vào cục cưng của anh. Anh không thích chút nào." Phí Nghi Châu nói rất nhẹ nhàng, chỉ là anh vừa nói vừa ung dung thong thả sờ lên mỗi tấc da thịt ướt át trên toàn thân cô: "Anh phải tắm cho em sạch sẽ, sau đó lại để cơ thể em dính đầy mùi của anh một lần nữa."

Lần này thì không chỉ má nữa mà cả tai, cổ và toàn thân Ân Tô Tô cũng đỏ lựng lên. Cô không chạy được nên vô cùng sốt ruột, quả ngọt nào đó lại bị ngón tay của anh ác ý niết mạnh phải nức nở kêu lên thành tiếng.

Chốc lát sau, Phí Nghi Châu cúi đầu xuống hôn cô rồi lịch sự nói: "Cô Phí, nhìn vào mắt anh này."

Hơi nóng trong phòng tắm bốc lên khiến cả người Ân Tô Tô bốc cháy, đầu óc choáng váng. Nghe anh nói vậy, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn.

Người đàn ông trước mặt cô rất đẹp trai, mái tóc ngắn ướt đẫm nước, những giọt nước thi nhau chảy xuống tí tách, bên dưới là đôi mắt sâu thẳm u ám, ham muốn sắc dục và sự cố chấp muốn chiếm làm của riêng dày đặc trong đó khiến người ta nhìn mà sợ.

Phí Nghi Châu cười rất dịu dàng nhưng cơ thể thì lại hung hăng xâm nhập vào chỗ sâu nhất của cô: "Em thấy rõ đó là ánh mắt gì chưa?"

"..." Ân Tô Tô ngửa cổ lên kêu thành tiếng, sau đó khóc lớn cãi: "Đạo diễn lý là người bình thường. Ánh mắt của cô ấy không giống anh chút nào!"

Đầu ngón tay Phí Nghi Châu nhẹ nhàng lướt qua môi cô: "Vậy em cảm thấy anh là người như nào?"

Mặt mày Ân Tô Tô đỏ bừng, bị hành hạ sắp chết đến nơi rồi. Cô khóc ỉ ôi nhưng vẫn ngang ngược mắng to: "Anh mà là người à? Rõ ràng anh là chó!"

Phí Nghi Châu nhướng mày, sau đó anh khom lưng cắn dái tai cô rồi khàn giọng khen ngợi: "Cô Ân dũng cảm quá nha. Không tệ chút nào, tối nay khỏi ngủ đi nhé."

"...!@#¥$ "