Chỉ trong vài giây, Ân Tô Tô - người được ôm trong vòng tay của Phí Nghi Châu đã đỏ mặt, vừa sốc vừa xấu hổ và tức giận. Cô không biết mình nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với tên chồng biến thái, đầu óc hình như có chút không bình thường này nữa.
Play trong nhà bếp là cái quái gì vậy? Những từ bậy bạ như vậy chỉ có thể thốt ra từ miệng anh thôi!
Cô mở to mắt nhìn anh, kiên quyết từ chối: "Không được. Trên tay, trên đầu, toàn thân của em đều dính đầy bột mì hết rồi, bẩn chết đi được. Em không đồng ý."
Phí Nghi Châu bình tĩnh nói: "Không sao, anh không ngại."
"Anh không phải là không ngại mà là đói nên không kén ăn thôi!" Ân Tô Tô buột miệng thốt ra câu mỉa mai anh rồi sau đó lại đỏ mặt nói nhỏ: "Hơn nữa, anh làm ơn dùng cái đầu yêu đương của anh suy nghĩ một chút, đây là nhà bếp, cửa sổ còn lớn thế kia, lỡ như có ai đi ngang ở ngoài nhìn thấy chúng ta thì làm sao?"
Phí Nghi Châu nói với thái độ tỉnh bơ hơn: “Không sao đâu, anh có thể gọi điện cho Hà Kiến Cần, đảm bảo tối nay xung quanh nhà bếp sẽ không có ai xuất hiện.”
Khi nhận được câu trả lời này, Ân Tô Tô cảm thấy vô cùng choáng váng và đầy kinh ngạc.
Cô luôn biết tên này là một tên biến thái tràn đầy năng lượng nhưng không ngờ rằng lại biến thái đến mức này, lại còn nghĩ ra cách củ chuối gọi điện cho Hà Kiến Cần cấm người vào nhà bếp nữa chứ!
Mặc dù điều này quả thực có thể khiến nhà bếp trở thành một không gian riêng tư của họ nhưng đồng thời chẳng phải cũng có nghĩa là mọi người trong toàn bộ nhà tổ Phí ở khu vực Nam bộ mới này đều sẽ biết cậu cả nhà này nửa đêm nửa hôm làm chuyện mờ ám với cô ở đây sao?
Anh có còn muốn chừa đường sống cho cô nữa không? Như vậy rồi bảo cô sau này làm sao còn mặt mũi để đối mặt với đại gia đình đông người này?
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô gần như phát điên.
Nhìn thấy ông chủ này đã lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, định gọi cho Hà Kiến Cần, Ân Tô Tô trở nên sốt ruột, giơ cánh tay lên mà không chút do dự rồi giật lấy chiếc điện thoại có giá cao ngất trời của Phí Nghi Châu, sẵn tiện nhân lúc anh không để ý thì cô nhanh chóng xoay người lách ra khỏi vòng tay anh như một con cá vậy.
"Không phải chứ." Ân Tô Tô cầm lấy chiếc điện thoại rồi lùi lại ba bước. Cô thực sự sắp bị tên đàn ông này chọc điên lên rồi: "Anh nói thì cứ nói đi lại còn định gọi cho trợ lý Hà thật sao? Phí A Ngưng, anh bị chập mạch à? Anh mà làm thế thì tất cả mọi người đều biết chúng ta làm chuyện đó trong nhà bếp rồi còn gì!"
“Đây là nhà của anh.” Phí Nghi Châu thản nhiên nói: “Anh muốn yêu thương vợ mình ở đâu hoàn toàn là quyền tự do của anh, người khác không có quyền can thiệp.”
Ân Tô Tô mặt đỏ bừng hét lên mắng anh: "Anh mặt dày, đương nhiên không quan tâm rồi nhưng còn em thì từ nay về sau phải đối mặt với mọi người như thế nào hả?"
Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Trong khoảng thời gian này, ga trải giường trong phòng ngủ chính hầu như ngày nào cũng được thay, trong nhà có ai mà không biết quan hệ vợ chồng của chúng ta rất hòa thuận, đây là chuyện rất tốt, em không cần phải xấu hổ như vậy đâu."
"... Lén lút trong nhà bếp, nơi kỳ lạ như vậy mà anh gọi là tình cảm hòa thuận sao?" Ân Tô Tô vừa cảm thấy xấu hổ vừa tức giận, làm cô đau cả đầu: "Đây được gọi là sở thích tình dục kỳ lạ. Người khác sẽ nghĩ rằng chúng ta là kẻ biến thái. Em là người rất nguyên tắc, dè dặt và truyền thống, em kiên quyết không chấp nhận điều đó.”
Phí Nghi Châu nghe vậy, bình thản cười lên, anh vừa sải đôi chân dài đi về phía cô vừa mềm mỏng trả lời cô: “Lúc cô Ân mặc một bộ đồng phục gợi cảm, dùng roi da nhỏ quất vào người anh, sao anh lại không thấy em là người có nguyên tắc và truyền thống như vậy nhỉ?”
"..." Ký ức xấu hổ bỗng dưng ùa về tấn công cô.
Ân Tô Tô: Nôn ra máu.jpg
Gương mặt Ân Tô Tô càng đỏ hơn, cô đành phải nói lớn hơn để che giấu đi sự xấu hổ của mình: "Anh bớt lôi chuyện này chuyện kia ra để chuyển chủ đề nữa!"
"Được rồi, vậy thì tiếp tục thảo luận về vụ play trong nhà bếp của chúng ta."
Nói một hồi thì Phí Nghi Châu đã đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn của anh giống như một cái cây đứng trong màn đêm, tạo thành một cái bóng gần như bao bọc lấy cô, chắn đi ánh sáng màu trắng nhạt đang chiếu từ trên cao xuống.
Anh cụp mắt xuống nhìn cô một lúc, anh giơ bàn tay phải với những khớp xương rõ nét của mình lên, xòe ra trước mặt cô, bình tĩnh nói: “Trả điện thoại lại cho anh.”
Ân Tô Tô không chịu, cô không những không chủ động đưa ra, mà còn nắm chặt chiếc điện thoại di động giữa năm ngón tay, chắp hai tay ra sau lưng, cô trưng ra bộ mặt như một tướng sĩ thà chết chứ không đầu hàng, đầu thì lắc lia lịa như đánh trống.
Phí Nghi Châu thấy vậy, hơi nhướng mày: "Em có chắc là không muốn trả lại anh không?"
Vẻ mặt của Ân Tô Tô vẫn đầy kiên quyết, vững tin, cô nói chắc nịch: "Không trả! Lần này em kiên quyết không nhượng bộ!"
Không ngờ sau khi nghe những lời này, cậu cả của nhà họ Phí lại khẽ cau mày ngoài dự đoán của cô, anh trưng ra vẻ mặt đau khổ, bất lực nói: "Nếu đã như vậy thì anh cũng không còn cách nào khác."
Ân Tô Tô hoang mang, ngơ ngác hỏi anh: "Cái gì mà không còn cách nào khác?"
Phí Nghi Châu: "Vốn anh định gọi Hà Kiến Cần dặn là báo với những người khác mà em lại không trả điện thoại cho anh nên anh không thể liên lạc được với Hà Kiến Cần, vậy chỉ có thể..."
Ân Tô Tô: "Vậy anh chỉ có thể từ bỏ ý định đầy tội lỗi play trong nhà bếp thôi."
Phi Nghi Châu thản nhiên nói tiếp: “Anh chỉ có thể chấp nhận rủi ro bị người ta nhìn thấy khi play với em thôi.”
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô: "???"
Ân Tô Tô chết lặng, đầu óc cô nhất thời không thể tiêu hóa và tiếp thu những lời nói ác độc này. Cô thậm chí còn nghi ngờ tai mình có vấn đề gì đó, giọng run run không thể tin nổi: “Tên họ Phí kia, anh có còn là con người không vậy? Đã như vậy rồi anh còn muốn play à?"
“Sao lại không.” Phí Nghi Châu nhếch khóe môi, cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, chậm rãi nói: “Nguy cơ bị bắt gặp bất cứ lúc nào vẫn luôn tồn tại, em luôn phải lo lắng, hồi hộp và hoảng sợ, như vậy chả phải càng kích thích hơn sao?”
Ân Tô Tô: "..."
"Cho nên, em có muốn trả điện thoại lại cho anh không?" Phí Nghi Châu giơ ngón tay lên, gõ nhẹ vào cánh tay trắng nõn của cô: "Anh đếm đến ba, cho em một cơ hội cuối cùng để lựa chọn."
Anh vừa dứt lời, chưa kịp đợi con số "1" đầu tiên phát ra từ giọng nói nam tính của anh, Ân Tô Tô đã bị sức ép của ai đó chèn ép đành phải vừa tức giận không phục vừa mếu máo giao điện thoại ra.
Phí Nghi Châu cầm lấy điện thoại, nở một nụ cười vô cùng lịch thiệp, tao nhã trả lời cô: “Ngoan.”
Lúc này, Ân Tô Tô đã biết tối nay cô khó lòng mà thoát được nên không khỏi khịt mũi, ngước đôi mắt long lanh, đáng thương lên nhìn lên gương mặt phía trên đầu mình rồi thương lượng: “Chuyện đã đến nước này, em vẫn còn một câu di ngôn cuối cùng muốn nói trước khi lâm trận.”
Phí Nghi Châu buồn cười trước biểu cảm như sắp hy sinh anh dũng của cô, anh dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vành tai đỏ chót của cô, khẽ gật đầu, đầy kiên nhẫn nói: "Em nói đi."
Ân Tô Tô chớp chớp đôi mắt nói: "Lát nữa, khi liên lạc với trợ lý Hà, anh nói là chúng ta chỉ đơn giản là đang gói sủi cảo thôi, hoàn toàn không có ý định làm chuyện gì lén lút đâu, có được không?"
Phí Nghi Châu: "Được."
*
Một phút sau, Hà Kiến Cần vừa mới tắm rửa, thay xong bộ đồ ngủ chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy điện thoại ở đầu giường khẽ đổ chuông, màn hình hiện lên thông báo vừa nhận được một tin nhắn WeChat mới.
Hà Kiến Cần là trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn Phí thị, ngày thường anh ấy cực kỳ bận rộn với công việc nên việc nhận được tin nhắn công việc vào lúc nửa đêm là chuyện bình thường. Anh ấy cũng đã quen với việc đó từ lâu rồi.
Hà Kiến Cần cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn mới là của sếp mình gửi đến.
Hà Kiến Cần khẽ cau mày.
Vài ngày trước, chi nhánh bên Châu Phi có trình lên vài phương án nhưng đều có rất nhiều sai sót, khiến ông chủ không hài lòng nên đã dặn anh ấy phải làm việc lại với cấp trên của bên đó để điều chỉnh lại. Thật không may, hiệu suất làm việc bên Châu Phi không được cao cho lắm, đã 36 giờ trôi qua mà phương án vẫn dừng chân tại chỗ, không có sự cải thiện đáng kể nào.
Ông chủ nửa đêm tìm anh ấy, phải chăng là định hỏi chuyện này sao?
Hà Kiến Cần cảm thấy có chút lo lắng, đầu ngón tay của anh ấy bấm nhẹ vào hộp thoại của Phí Nghi Châu nhưng khi nhìn thấy nội dung tin nhắn của ông chủ khiến anh ấy ngơ ngác ngay lập tức.
Sếp thân mến: [Thông báo cho mọi người trong nhà tổ họ Phí không được ra vào nhà bếp ở tầng một trước bốn giờ sáng và cũng không được đi lang thang trong khu vườn ngoài nhà bếp. Bà chủ của cậu nói rằng cô ấy và tôi chỉ đơn giản là đang gói sủi cảo thôi.]
Hà Kiến Cần: "..."
Cặp lông mày trên khuôn mặt điển trai ưu tú tiêu chuẩn của Hà Kiến Cần bất giác run nhẹ lên nhưng quả không hổ danh anh ấy là nhân vật đã theo tổng giám đốc Phí của mình trải qua bao thăng trầm, có chuyện gì là anh chưa từng thấy chứ?
... Mặc dù Hà Kiến Cần quả thật chưa bao giờ thấy qua dòng tin nhắn nào vô lý, lộ liễu và rõ ràng như vậy nhưng hai giây sau, anh ấy đã lấy lại được sự bình tĩnh bằng cách dựa vào khả năng thích ứng cực tốt và tâm lý lớn mạnh của mình, anh ấy bình tĩnh gõ tin nhắn trả lời anh: [Tôi biết rồi, sếp, chúc anh và bà chủ tối nay làm sủi cảo vui vẻ.]
*
Thế là đêm hôm đó, Ân Tô Tô cứ thế mà bị buộc phải lên con tàu giặc của cậu cả nhà họ Phí, cùng anh “chỉ đơn giản là gói sủi cảo” gói đến ba giờ rưỡi sáng.
Phải nói rằng cậu cả thực sự rất vui khi làm món sủi cảo này.
Đầu tiên, anh đặt chiếc sủi cảo bé nhỏ, trắng trẻo, mềm mại trong lòng tay lên bàn nấu ăn, hôn chiếc sủi cảo từ đầu đến cuối, thậm chí cả mười ngón chân bóng bẩy, đáng yêu của cô cũng không bỏ qua, cuối cùng mới từ từ cắn nhẹ từng miếng một, nhai thật chậm rãi rồi mới nuốt chiếc sủi cảo có một không hai, thơm ngon độc đáo nhất trên đời này vào bụng.
Gần trưa ngày hôm sau, “Cô gái sủi cảo” mới dần dần tỉnh dậy sau khi bị ăn gần cả đêm.
Ân Tô Tô nằm trên giường, mở to mắt nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, cô vẫn còn có chút mơ màng, mãi đến khi cô nhìn thấy chiếc tạp dề màu nhạt mà người đàn ông đó đã để ở đầu giường, ký ức của đêm qua mới ùa về trong tâm trí cô như một làn sóng.
Ngay lập tức, cô đỏ mặt tía tai khẽ hét lên một tiếng, kéo chăn bông lên đậy lại đầu mình.
Đêm qua Phí Nghi Châu đã cởi váy ngủ hoa nhí cùng đồ lót của cô rồi ném hết xuống đất nhưng chỉ có tạp dề thì vẫn được buộc chặt trên người cô.
Cảnh tượng đáng nhớ nhất là khi cô đang nằm trên bàn bếp, lúc nước mắt chảy không ngừng, ánh mắt mờ mịt thì cô mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của mình phản chiếu trong khung cửa sổ trước mặt: vòng eo thon gọn của cô bị đôi tay thon dài với những đốt tay rõ nét ôm chặt, khuôn mặt thì đỏ bừng, mái tóc thì rối bù, đôi mắt mơ màng như hai vũng nước suối pha mật ong vậy, trên người chỉ có duy nhất một chiếc tạp dề trông cô đầy yếu đuối.
Cả người cô được bao trùm bởi một bầu không khí cực kỳ gợi tình...
Trong khi tâm trí Ân Tô Tô đang nghĩ ngợi lung tung thì chiếc điện thoại di động đang nằm dưới gối của cô đột nhiên reo lên làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
Cô vỗ nhẹ khuôn mặt đỏ chót và nóng bừng của mình rồi moi chiếc điện thoại di động từ dưới gối lên, mở màn hình thì nhìn thấy đó là tin nhắn WeChat của Tiểu Lục nhà họ Phí gửi đến.
Phí Văn Mạn: [Tô Tô tỉnh dậy chưa?]
Ân Tô Tô: [Buổi trưa luôn rồi, tất nhiên là đã thức rồi. Sao vậy?]
Phí Văn Mạn: [Nghe nói tối qua cậu và anh tôi đã dành gần như cả đêm để gói sủi cảo trong nhà bếp hả? Thế gói được bao nhiêu cái vậy?]
Ân Tô Tô sửng sốt, gõ tin nhắn: [... Sao cậu biết vậy?]
Phí Văn Mạn: [Không phải chỉ mình tôi biết đâu. Lúc sáng, chú Thận gọi điện cho ba vô tình nhắc đến chuyện này, giờ thì mẹ, ông nội với anh tư, anh năm, anh sáu, tất cả mọi người đều biết cả.]
Ân Tô Tô: […= =]
Phí Văn Mạn: [Mẹ sẽ rất vui khi biết được tin này đó, dặn chú Thận là phải khích lệ hai người tiến hành các hoạt động có ý nghĩa giống vậy nhiều hơn nữa, còn nói là sắp có cháu để bồng rồi, bảo chú Thận chuẩn bị chút thuốc trung để cậu điều dưỡng cơ thể để chuẩn bị cho kỳ thai sản sắp tới của cậu.]
Ân Tô Tô: [……= =]
Khóe miệng Ân Tô Tô co giật nhẹ, dùng ngón tay run rẩy ôm trán, cô cảm thấy thật mệt mỏi và cạn lời, chật vật trả lời cô ấy: [Tiểu Lục à, chuyện này không như những gì mà mọi người nghĩ đâu. Chúng tôi thực sự đã gói sủi cảo, anh cậu thậm chí còn băm thịt làm nhân nữa, cậu không tin thì giờ tôi vào nhà bếp chụp hình cho cậu xem...]
Phí Văn Mạn: [He he he, cậu đừng ngại ngùng như vậy. Mọi người đều là người lớn cả, hai người là vợ chồng hợp pháp mà, chuyện đó cũng rất là bình thường thôi.]
Phí Văn Mạn: [Hơn nữa, tất cả mọi người đều biết rằng cậu và anh tôi “chỉ đơn thuần gói sủi cảo” trong nhà bếp, không ai nghĩ bậy cả. Tin tôi đi.]
Phí Văn Mạn: [Vẻ mặt đầy nghiêm túc.jpg]
Ân Tô Tô: "...@#¥!"
Đặt điện thoại di động xuống, Ân Tô Tô không khỏi che mặt lại trong sự tuyệt vọng, trong lòng cô hét lên như con chuột chũi… Phí Nghi Châu, đồ biến thái, hại cô ra nông nỗi này, cô phải giết anh!!!