Tô Tô

Chương 172



Năm nay thời tiết thành phố Hoài Tấn rất lạ thường. Rõ ràng đây là một thành phố phía Bắc khan hiếm nước mưa, thế mà năm nay từ khi đến mùa đông đến giờ đã mưa liên tục tám ngày rồi. Cả thành phố nhỏ như ngâm trong nước, mưa phùn liên tục khiến không khí ẩm ướt ngột ngạt, cũng khiến cho mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước.

Trong điện thoại, mặc dù đã dặn đi dặn lại mấy lần rồi nhưng đến tận khi chuẩn bị cúp máy mẹ Trần vẫn không nhịn được mà dịu dàng dặn con trai thêm lần nữa: "A Sinh à, con nhất định phải nhắc nhở đồng chí Tiểu Phù mặc đồ cho ấm đấy. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên con nhà người ta theo con về nhà, không thể để người ta lạnh hỏng người được, biết chưa?"

Ở tầng trên cùng của một khu chung cư đắt đỏ nào đó trong thủ đô, vòi nước trong phòng tắm đang mở, cột nước xối thẳng xuống chiếc chậu rửa mặt màu lam nhạt bên dưới. Tiếng nước chảy rào rào, thỉnh thoảng lại có mấy giọt nước bắn tung toé.

Trần Chí Sinh để trần nửa người trên, đôi chân dài gấp lại đứng bên cạnh chậu nước, cơ bắp trên người căng chặt đầy mạnh mẽ, có mấy giọt nước bắn lên cánh tay đang rũ xuống bên người anh, để lại mấy vệt nước trên làn da màu mật ong khiến nó càng quyến rũ hơn.

Anh kẹp điện thoại di động giữa tai và bả vai, trong miệng còn ngậm nửa điếu thuốc đang cháy dở nữa. Khói thuốc màu trắng bốc lên từ chỗ cháy rồi tạo thành một đám sương mù bao quanh người Trần Chí Sinh, khiến khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của anh mờ đi.

Trong lúc nghe mẹ nói trong điện thoại, sự chú ý của Trần Chí Sinh vẫn nằm trên chậu nước trước mặt mình nên chỉ thờ ơ "vâng" một tiếng: "Con biết rồi mà mẹ."

"Biết là được rồi." Giọng điệu mẹ Trần nghe rất thoải mái, ý muốn biểu đạt cũng rất rõ ràng. Bà ấy muốn gặp con dâu tương lai mình chờ mong đã lâu. Vì tâm trạng đang rất tốt nên mẹ Trần không nhiều lời nữa mà chỉ nói: "Được rồi, mẹ không nói thêm nữa để tránh con chê mẹ dài dòng, cúp đây."

"Gặp lại mẹ sau ạ." Chào mẹ qua điện thoại và đợi bà ấy cúp máy xong, Trần Chí Sinh chờ đến khi có tiếng "tút tút" truyền ra mới tiện tay đặt điện thoại sang bên cạnh.

Rất nhanh sau đó chậu nước đã đầy. Trần Chí Sinh đóng vòi nước rồi dùng một tay lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, tay còn lại bưng chậu đặt lên bồn rửa mặt.

Đúng lúc này, khoá cửa nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa mật mã được mở từ bên ngoài phát ra tiếng "tích tích" lanh lảnh.

Nghe thấy tiếng động này, người đàn ông trong phòng tắm không khỏi khẽ nhướng mày, sau đó anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Mặc dù Trần Chí Sinh đã tới thủ đô khá lâu rồi nhưng tính cách anh trầm lặng hướng nội, không thích giao tiếp, thường ngày trừ qua lại với mấy người bạn là Lương Tĩnh và Hà Kiến Cần ra thì gần như không quen ai nữa nên người tới nhà anh vào buổi tối như thế này có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mà người có mật mã cửa nhà anh, đến nhà anh tự nhiên như về nhà mình thì chỉ có duy nhất một người.

"Trời tối om rồi mà anh không biết bật đèn lên à, để nhà tối thui vậy? Làm em cứ tưởng anh không có nhà."

Diện tích căn nhà này là gần ba trăm mét vuông nên giọng nói nghi ngờ xen lẫn chút trách móc của cô gái ngoài cửa bay tới phòng tắm nghe có chút xa xăm. Nhưng vì trời sinh người kia đã có chất giọng trong veo mềm mại tuy rằng đang trách cứ với giọng điệu phiền muộn nhưng nghe lại giống làm nũng với người yêu hơn. Vị ngọt lan tràn trong không khí rồi thấm vào lòng người.

Hứa Tiểu Phù đứng ngoài huyền quan vẫn còn đang lầu bầu trách móc. Cô đặt hộp vịt quay cay nồng trong tay xuống rồi mở tủ giày màu đen trước mặt ra.

Giày của chủ nhân trong nhà không nhiều lắm nên trong tủ vẫn còn không ít không gian. Mấy đôi giày số lượng không nhiều lắm kia cũng đều là màu đen hết. Chúng được đặt rất gọn gàng, nhìn đâu cũng thấy vẻ nghiêm túc cẩn thận như tác phong của một người lính.

Nhưng giữa mấy đôi giày đàn ông kia lại xuất hiện một đôi dép bông hình thỏ StellaLou màu tím nhạt, con thỏ trên dép mở to đôi mắt với hàng mi cực dài, hai cái tai dài hoạt bát một vểnh lên một cụp xuống. Đôi dép này thật sự chẳng ăn nhập gì với phong cách của tủ giày.

Hứa Tiểu Phù lấy dép của mình ra ném xuống đất, miệng vẫn lẩm bà lẩm bẩm: "Tủ giày của anh bự chảng như vậy mà giày lại chỉ được có mấy đôi, lãng phí không gian ghê. Em quyết định lần sau sẽ nhét một ít giày của em vào đây. Đồ của em thì nhiều không có chỗ chứa, tủ trong nhà chật ních hết trơn rồi."

Nghe cô nói vậy, Trần Chí Sinh đang ở trong phòng tắm vô thức nhếch môi cười. Anh dập tắt tàn thuốc vứt vào thùng rác rồi lười biếng trả lời: "Chẳng phải em nói năm sau sẽ chuyển luôn qua đây sao? Đến lúc đó cả cái nhà này là của em hết, không gian của em em thích làm gì thì làm, anh không có ý kiến."

Lúc này Hứa Tiểu Phù đã thay dép xong và đang lê đôi dép thỏ tới trước cửa phòng tắm.

Cô ngẩng đầu liếc vào bên trong một cái sau đó cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là nửa thân trên trần trụi của trai đẹp.

Trần Chí Sinh cao một mét tám mươi sáu, cao lớn vai rộng chân dài, bẩm sinh đã vô cùng ưu tú. Trước đây anh từng phục vụ mấy năm trong Lữ đoàn Nhảy dù Liệp Ưng, cuộc sống quân nhân quanh năm đã giúp anh có được thể trạng xuất sắc, cơ bắp trên người căng chặt đầy sức mạnh, mỗi khớp xương đều cực kỳ quyến rũ và dũng mãnh.

Hứa Tiểu Phù bẩm sinh là người hay xấu hổ. Nhìn thấy cảnh tượng này, mặt cô lập tức đỏ đến tận mang tai. Cô vội vàng giơ hai tay lên che mắt, chẳng qua vẫn khẽ tách hai ngón tay ra lén lút nhìn trộm rồi xấu hổ nói: "Sao ở trong nhà mà anh cũng không mặc đồ vậy?"

Trần Chí Sinh: "?"

Trần Chí Sinh im lặng, bị câu chất vấn khó hiểu này làm cho cạn lời. Ba giây sau anh mới thở dài đáp: "Là vì đang ở nhà nên anh muốn không mặc thì không mặc thôi, đâu cần lý do."

Hứa Tiểu Phù câm nín, nghĩ thầm trong đầu: Ờ cũng phải ha.

Sao cô lại hỏi một câu ngu xuẩn như vậy chứ QvQ.

"Hơn nữa anh đang chuẩn bị gội đầu, mặc áo thì không tiện." Trần Chí Sinh bổ sung thêm một câu rồi cầm cốc đánh răng lên. Sau chốc lát im lặng, anh quay lại nhìn Hứa Tiểu Phù chằm chằm sau đó nhướng mày gõ nhẹ hai cái lên cốc hỏi: "Đồng chí Tiểu Phù, giờ em có rảnh không?"

Hứa Tiểu Phù rất tự nhiên gật đầu: "Có, sao vậy?"

"Gội đầu giúp anh." Trần Chí Sinh nói.

Hứa Tiểu Phù bị hù sặc nước miếng, trong lòng không khỏi khó chịu, đang định hùng dũng hiên ngang khí thế bừng bừng mắng anh một câu "Em có phải người hầu nhà anh đâu mà anh sai gì phải làm nấy? Tốt nhất là anh nên xem lại thái độ của mình đi!" thì lại thấy người đàn ông đối diện hơi khom lưng xuống nhìn mình chằm chằm rồi mỉm cười thản nhiên phun thêm một chữ: "Nào."

"..." Hứa Tiểu Phù không nói nên lời trước câu đảo ngược vô cùng kỳ quái và đặc biệt của Trần Chí Sinh. Cô tiến lên nhận lấy cốc đánh răng từ tay anh rồi múc nước lên dội xuống đầu anh.

Sau khi làm ướt hết mái tóc ngắn kia, cô đặt cốc nước xuống rồi dùng cả hai tay cào cào đầu người ta như xả giận, còn vừa cào vừa oán thầm: Xem em cào nát cái đầu chó của anh này.

Trần Chí Sinh cứ lười biếng khom lưng đứng yên, hiếm khi tốt tính để mặc cho cô gái nhỏ dày xéo đầu tóc mình, trong mắt toàn là vẻ cưng chiều.

Hứa Tiểu Phù nặn chút dầu gội đầu ra lòng bàn tay rồi xoa đều lên tóc Trần Chí Sinh. Sau đó cô vừa nghiêm túc gội đầu cho anh vừa không nhịn được mà hỏi: "Có chuyện này em tò mò rất lâu rồi, sao anh thích dùng chậu hứng nước gội đầu vậy?"

Trần Chí Sinh lạnh nhạt đáp: "Có hai nguyên nhân."

Hứa Tiểu Phù tò mò: "Hai nguyên nhân lận á?"

Trần Chí Sinh: "Trước đây hồi còn trong quân điều kiện sống ở chỗ bọn anh khá gian khổ. Khi ấy dùng chậu hứng nước gội đầu và tắm bằng xô là chuyện bình thường."

Hứa Tiểu Phù: "Còn nguyên nhân thứ hai thì sao?"

Giọng điệu Trần Chí Sinh trở nên thờ ơ: "Tiết kiệm nước và quý trọng tài nguyên nước là nghĩa vụ cơ bản của mỗi công dân."

Hứa Tiểu Phù nghe mà không khỏi đen mặt. Cô nghĩ thầm trong đầu rằng không ngờ anh lại là một công dân ba tốt lòng đầy chính nghĩa và có đạo đức như vậy.

Sau khi xối hết bọt trên đầu Trần Chí Sinh, Hứa Tiểu Phù đặt cái cốc đánh răng xuống rồi kéo khăn lau sạch nước còn sót lại trên tay, sau đó thuận miệng hỏi: "Này, em gội xong đầu cho anh rồi đấy, anh chuẩn bị đền ơn đáp nghĩa em thế nào đây?"

Trần Chí Sinh đứng thẳng dậy, tiện tay lau mặt để lộ đôi mắt đen láy ướt át dưới mái tóc ngắn vẫn đang nhỏ nước. Ánh đèn sáng trưng trong phòng tắm chiếu vào đôi mắt kia khiến nó phát ra ánh sáng rất khó hiểu. Trần Chí Sinh nhướng mày nói: "Em lỡ giúp anh rồi hay là giúp đến cùng đi, tiện tay sấy tóc cho anh luôn nhé?"

"Được thôi, ai bảo em đây tâm tính hiền lành." Hứa Tiểu Phù đưa tay phải ra trước mặt người đàn ông, không hề ý thức được rằng nguy hiểm đang kề ngay trước mắt: "Máy sấy ở đâu?"

Trần Chí Sinh nhếch môi cười, năm ngón tay thon dài cầm chặt bàn tay trắng nõn bé nhỏ mảnh khảnh của cô gái trước mặt sau đó dắt cô ra khỏi phòng tắm rồi mới từ tốn đáp: "Phòng ngủ."

Hứa Tiểu Phù:? Hả?

*

Sau khi vào phòng ngủ chính, đúng là người đàn ông mở ngăn kéo lấy ra một cái máy sấy tóc thật. Anh cắm điện rồi đưa máy sấy cho Hứa Tiểu Phù. Ngay sau đó, cô bị anh mặt đối mặt ôm vào lòng. Dáng người có sự chênh lệch lớn khiến Hứa Tiểu Phù chẳng khác gì đứa con nít ngồi trong lòng người lớn.

Trong phòng ngủ rộng rãi chỉ có một ngọn đèn đầu giường. Ánh sáng mờ tối, bầu không khí mập mờ.

Một tay Hứa Tiểu Phù giơ máy sấy tóc, tay kia cầm lược ngồi trên đùi Trần Chí Sinh sấy tóc cho anh. Mới đầu cô còn ép bản thân tập trung hết tinh thần nghiêm túc sấy tóc được nhưng không lâu sau đó cô đã choáng váng, hai mắt ngậm nước, không thể tập trung sấy tóc được nữa.

Tiếng máy sấy cứ kêu không ngừng khiến đầu óc Hứa Tiểu Phù dần mất năng lực suy nghĩ.

Không lâu sau, tiếng máy sấy biến mất hoàn toàn, còn Hứa Tiểu Phù thì bị người đàn ông kia ngang ngược ôm chặt eo giam trong lòng, chẳng biết cúc áo sơ mi trên người đã bị cởi mất một nửa từ bao giờ.

Trời tuyết bay bay mềm mại nhấp nhô.

Trần Chí Sinh kề rất sát Hứa Tiểu Phù, khẽ hít lấy mùi hương ngọt ngào độc nhất của cô gái trong lòng, cái mũi cao cao thỉnh thoảng lại cọ lên làn da trắng như tuyết của cô.

Hiện tại Hứa Tiểu Phù không nghĩ được gì nữa, đầu óc như đặc quánh lại, vừa mê ly vừa hỗn loạn.

Đột nhiên Trần Chí Sinh lên tiếng: "Vừa nãy mẹ có gọi điện cho anh nói năm nay Hoài Tấn mưa nhiều, thời tiết rất lạnh, bảo em mặc đồ cho ấm."

"..." Hơi thở của Hứa Tiểu Phù cũng đang run lên. Cô cố nén cảm giác xấu hổ đang ùn ùn kéo đến rồi dồn hết chút lý trí còn lại trả lời: "Em biết rồi, cảm ơn dì giúp em."

Nghe vậy, Trần Chí Sinh cười khẽ nói: "Đến nhà anh không được gọi dì nữa đâu nha."

Cánh tay Hứa Tiểu Phù vòng qua cổ anh, đôi mắt to mờ sương chớp chớp mấy cái rồi ngơ ngác hỏi lại: "... Vậy gọi là gì?"

Trần Chí Sinh: "Em là vợ anh, tất nhiên phải gọi mẹ anh là mẹ rồi."

"..." Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của Hứa Tiểu Phù lại càng nóng hơn. Cô xấu hổ lầu bầu: "Bây giờ đã phải đâu, em mới gặp ba mẹ anh lần đầu thôi mà. Chúng ta còn chưa bàn chuyện cưới gả, em mới hai tư hai lăm tuổi chứ mấy, không vội."

Trần Chí Sinh: "Nhưng anh vội."

Hứa Tiểu Phù "xì" một tiếng, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Anh là đàn ông mà cũng sợ lỡ thì à?"

Trần Chí Sinh cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy quả ngọt gần như là tự đưa tới cửa nào đó vào miệng rồi cắn một cái như trừng phạt, sau đó hài lòng nhận lấy tiếng kêu khẽ của cô gái bên dưới.

"Sao anh có thể không vội được?" Anh nhếch môi cụp mắt nhìn Hứa Tiểu Phù rồi cất giọng lạnh lùng: "Một chàng trai tơ ngon lành như anh lại dâng nụ hôn đầu tiên và đêm đầu tiên cho em hết rồi, lỡ may nhóc con không có lương tâm là em ăn no xách váy chạy thẳng không chịu trách nhiệm thì ông đây biết khóc với ai bây giờ?"

Hứa Tiểu Phù: "..." Được, anh ngầu anh thắng!