Tổ Trinh Thám Kì Quái

Chương 15: Tập kích bất ngờ



Thịch, thịch —

Một đôi chân thô kệch xỏ dép nhung màu đỏ phớt giẫm lên bậc thang làm bằng gỗ, từ trên lầu đi xuống.

Oliver tay cầm ống nghe, ánh mắt lặng lẽ ngước lên nhìn thấy phu nhân Slavic mặc bộ váy ngủ hoa hoét đi đến cạnh mình, sốt ruột gõ dép xuống sàn nhà.

Tiếng thở phù phù như người khổng lồ dữ tợn vang lên trên đỉnh đầu.

Oliver cố nặn ra nụ cười, không dám nhìn thẳng vào bóng người đang ôm tay trước ngực, hai cánh tay to ngang bắp đùi hắn: " Phu nhân Slavic, ông chủ nói một tiếng nữa sẽ tới."

Tiếng gió mạnh vụt qua bên tai, bàn tay như tấm ván cửa hạ xuống, cùng với giọng nói ồm ồm như cái chum.

" Ngươi làm rất tốt."

Lúc này, Oliver nghĩ rằng mình sẽ bị đập nát đầu, mọi thứ trước mắt hắn dường như chậm lại, những ký ức từ quá khứ hiện lên vụt qua trước mắt.

Bàn tay to lớn nhẹ nhàng hạ xuống mái tóc màu nâu giống cái tổ gà của Oliver.

Bóng người khổng lồ xoay người, nặng nề bước lên cầu thang, cái thang gỗ run rẩy, quay trở lại tầng trên.

Cơ thể Oliver căng cứng lụi xơ xuống, phải dựa vào cái bàn để chống đỡ cơ thể.

" Rất xin lỗi, ông chủ..."

Oliver cảm thấy hơi áy náy và lo lắng, cố gắng thuyết phục bản thân. Ví dụ, nếu ông chủ bị phu nhân Slavic đạt được, thì ông chủ không cần phải mạo hiểm đi trừ tà kiếm tiền nữa.

Chỉ mong ngài ấy không ghi thù mình.



Oliver nghĩ thầm.

....

Khu phố Heijin, một nơi "cao cấp" hơn một chút so với phố Thủy Thủ.

Hầu hết người dân ở đây đều ổn định và có công việc an toàn không gặp nguy hiểm, trong khi cư dân ở phố Thủy Thủ thì gắn liền với cái tên, bình thường đều là thủy thủ và nhân viên làm việc trên tàu sinh sống.

Bởi vậy, phố Heijin làm cho người ta cảm thấy tốt hơn, không có mùi cá tanh nồng quanh quẩn trong không khí, không có những người nghèo quần áo rách tả tơi và những đứa trẻ vàng vọt, xanh xao chơi đùa trên phố.

Thi thoảng còn bắt gặp được quý tộc ăn mặc lộng lẫy sang trọng đi ngang qua – cảnh tượng này ở phố Thủy Thủ gần như là không thể thấy.

Trước cửa nhà trọ của phu nhân Slavic là một ngôi nhà cao ba tầng, chiếm diện tích bằng sân bóng rổ, cao gần mười mét khiến nó nổi bật giữa đám đông trên con phố này.

Khi Lục Ly tới cửa, Oliver đang đứng đợi ở bậc thang dưới chân cửa, hai tay đút túi đi đi lại lại, không để ý đến Lục Ly tiến tới gần.

" Ngươi đang nghĩ gì thế?"

Giọng nói quen thuộc vang lên bên người, Oliver kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng người thon dài: " Ông... ông chủ!"

Dáng vẻ thất kinh của hắn khiến Lục Ly cảm thấy kỳ quái: " Xảy ra chuyện gì sao?"

" Không có không có! Ông chủ vào với tôi đi."

Oliver không dám nhìn thẳng vào Lục Ly, cúi đầu xoay người đi vào nhà trọ. Do quá khẩn trương mà vấp phải bậc thang, loạng choạng bước lên, suýt thì đập đầu vào cửa.

Đứng ở phía sau, Lục Ly yên lặng quan sát hết thảy, không nói một lời theo vào nhà trọ.

Ánh sáng trong đại sảnh hơi mờ tối. Đa số kiến trúc của các tòa nhà tại Belfast thường không có nhiều cửa sổ, khi thời tiết có nắng thì còn tốt, nhưng khi thời tiết u ám thì bên trong nhà trở nên rất tối.

"Tôi dẫn ông chủ đi gặp phu nhân Slavic." Oliver lên cầu thang, không dám quay đầu lại vì sợ Lục Ly nhìn ra gì đó.

"Ừm."

Lục Ly theo ở phía sau, ánh mắt đánh giá xung quanh.

Trên tầng hai nhà trọ, dọc theo hai bên hành lang kéo dài về phía trước là hai dãy phòng dài đóng kín cửa. Nhưng cuối mỗi bên chỉ có một cửa sổ, khiến cho hành lang trở nên tối mờ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường. Những tia sáng lờ mờ rọi vào hành lang, bụi bặm rơi lên những tấm ván gỗ bạc màu.

Theo sau lưng Oliver, mới đi được vài bước, Oliver bỗng nhiên như sực nhớ ra cái gì nói: " A, ông chủ đi gặp phu nhân Slavic trước đi, căn phòng ở cuối hành lang bên phải. Tôi về phòng lấy cho ngài vài vụ ủy thác khác."

Oliver vừa nói vừa mở cửa phòng bên cạnh.



" Ta có thể đứng đây chờ cậu." Lục Ly nói.

Oliver cứng người, xoay đầu cười khan nói:

" Thế không tốt cho lắm..."

Lục Ly nhìn chăm chăm Oliver vài giây, sau đó thản thiên gật đầu nhẹ: " Vậy ta đi trước."

"Vâng, tôi lấy đồ xong sẽ qua ngay lập tức!" Oliver vội vàng hứa suông.

Lục Ly quay người tiếp tục đi về phía trước, sau lưng vang lên tiếng cửa phòng đóng lại.

Thái độ không bình thường của Oliver rõ ràng đến mức Lục Ly không cần suy nghĩ cũng phát hiện ra cậu ta có vấn đề.

Mặc dù Oliver không có lý do gì để hại hắn, nhưng việc đem an nguy bản thân cược vào lòng tốt của người khác không phải là điều mà Lục Ly sẽ làm. Bàn tay hắn duỗi vào trong ngực, nắm chặt báng súng hỏa mai.

Vài phút sau, Lục Ly đi tới cuối hành lang, cửa phòng khép hờ, mùi hương từ trong khe cửa nhàn nhạt toả ra.

" Phu nhân Slavic có ở đó không?"

Lục Ly đưa tay gõ cửa, lực rất nhẹ, cửa phòng két một tiếng, từ từ mở ra.

Mọi thứ trong phòng theo đó hiện ra.

Căn phòng sáng sủa, có lẽ do có bốn cái cửa sổ. Ánh sáng xuyên qua tấm rèm lụa mỏng trước cửa sổ chiếu vào căn phòng, hòa cùng căn phòng tông hồng tạo nên phong cách nữ tính mơ hồ.

Lục Ly lại gần căn phòng, mùi nước hoa trở nên nồng nặc hơn, khiến nhịp tim người ta không nhịn được mà đập nhanh. Lục Ly nhìn về phía bức ảnh đặt trên tủ đầu giường, trong ảnh là một cô bé buộc tóc hai bím, nở nụ cười rạng rỡ. Cô bé có vẻ ngoài xinh đẹp, trên má điểm vài nốt tàn nhang khiến cô bé trông tinh nghịch, tràn ngập sức sống, tay đang ôm con gấu to gấp đôi mình.

Con gấu bông ấy bây giờ đang được dựa vào góc tường, bề ngoài bạc màu cũ nát của nó cho thấy tấm ảnh trong khung kia đã được chụp từ rất lâu.

Lục Ly vội vàng liếc thoáng qua, thu hồi tầm mắt lại, quay người đi chuẩn bị lùi ra ngoài cửa đứng chờ.

Đi vào phòng ngủ mà không có sự cho phép của chủ nhà là điều bất lịch sự.

Nhưng trong nháy mắt, khi hắn vừa quay người, một gương mặt trắng bệch đầy hung tợn xuất hiện sau cánh cửa.

Tròng mắt đen láy của Lục Ly chợt co rút thành kim châm, hắn nhanh chóng lùi bước về phía sau, mở bao súng ra, lạnh lùng quát một tiếng: " Ác linh lui tán!"

" Lục Ly tiên sinh, cuối cùng ngươi đã tới!"

Tiếng thét ngạc nhiên mừng rỡ vang lên.



Lục Ly ngừng lại hành động rút súng hỏa mai, khẽ cau mày: " Phu nhân Slavic?"

Phía sau cánh cửa là dáng người cao to lực lưỡng với mái tóc vàng buộc đuôi ngựa gọn gàng, bộ váy ngủ hoa hoét căng sát cơ thể cùng đôi chân cơ bắp lộ ra ở dưới.

Một người phụ nữ gây ấn tượng theo mọi nghĩa, nhất là khuôn mặt trắng nhợt cùng cặp môi mọng đỏ rực kia.

" Ta tên Nova Slavic, Lục Ly tiên sinh, ngươi có thể gọi ta là Nova." Phu nhân Slavic vội vàng chớp chớp mắt, tham lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lục Ly.

Ánh mắt đó tựa như một con gấu ngựa phát hiện ra miếng mật ong hấp dẫn.

Lục Ly rút bàn tay về, hạ xuống tự nhiên: " Xin chào phu nhân Slavic."

Phu nhân Slavic giơ tay đẩy cánh cửa đóng lại: " Ta nghe Oliver nói về ngươi, ngươi trông rất đẹp và... đặc biệt hơn những gì cậu ta miêu tả."

Nàng vô ý thức tiến đến gần Lục Ly, đắm chìm vào trong cặp mắt sâu thẳm kia.

Nhận thấy có điểm không đúng, Lục Ly nhíu mày nói: " Phu nhân Slavic, xin ngươi giữ tự trọng, ta —"

Giọng nói đột nhiên dừng lại. Lục Ly nghiêng người né sang một bên, tránh khỏi cái ôm của phu nhân Slavic đột nhiên lao tới.

Rầm!

Sau lưng vang lên tiếng đập xuống, sàn nhà rung chuyển.

Lục Ly nhân lúc này mở cửa, xông ra khỏi phòng.

Chạy qua hành lang dài mười mấy mét, hắn nhanh chóng trở lại đại sảnh tầng một, nhưng chờ đợi Lục Ly lại là cánh cửa đóng chặt.

Cửa nhà trọ rõ ràng đã bị khóa.