Tô Vàng Nạm Ngọc

Chương 44




“Ai sẽ khúc mắc chuyện kiểu đó chứ!” Lý Tâm Ngọc cảm giác như sự tức giận cả đời gom đủ vào một ngày hôm nay.
Nàng búng trán Bùi Mạc: “Nói thật xem kiếp trước sau đó thế nào? Lý Nghiên Bạch làm tân vương?”
Bùi Mạc gật đầu.
“Vậy hoàng huynh của ta?”
“Lý Nghiên Bạch không đụng đến hắn, tuy là vương tử mất nước nhưng cơm áo vô ưu.”

Lý Tâm Ngọc thở vào nhẹ nhõm “Lý Nghiên Bạch xem ra vẫn có chút lương tâm, nhưng ta vẫn không thể nào tha thư cho hắn…Hừm, thế thiên hạ thái bình mà hắn hằng mong đợi có thực hiện được không?”
Lần này, Bùi Mạc trầm mặc một lúc lâu, nói: “Ta không biết.”
“Không biết? Không phải ngươi quyền khuynh thiên hạ sao?” Lý Tâm Ngọc hồ nghi nói: “Người so với ta sống thêm nhiều năm như vậy, không phải sống uổng phí đấy chứ?”
Vừa dứt lời, Bùi Mạc đã dùng môi chặn lại môi nàng,
“Này, ngươi đang làm gì đó?” Lý Tâm Ngọc thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Bùi Mạc, giơ tay lau nước trên môi, ngoài miệng giả bộ kiên cường nói: “Đừng tưởng ngươi nhớ lại hết rồi thì có thể đối với bổn cung muốn làm gì thì làm.”
“Sống càng lâu thống khổ càng nhiều.” Bùi Mạc giơ tay lướt qua môi, ý vị chưa tan: “Công chúa nếu cứ nhắc lại chuyện kiếp trước, mỗi lần nhắc ta sẽ hôn một lần.”
Lý Tâm Ngọc tức giận nở nụ cười: “Sao lại không thể nhắc? Bổn cung đã buông xuống, lẽ nào ngươi còn không buông được hay sao?”
“Lý Tâm Ngọc!”

“Không được gọi thẳng tên bổn cung!”
“Điện hạ.” Bùi Mạc đổi giọng, hỏi: “Lúc ta vừa tỉnh lại, nàng có nói nàng nguyện ý cùng ta làm lại từ đầu, lời ấy còn tính hay không?”
Hắn biểu hiện vô cùng nghiêm túc, còn mang theo một tia thấp thỏm không dễ phát hiện. Lý Tâm Ngọc nhất thời không đoán được ý nghĩ của hắn, cũng không dám dễ dàng thể hiện tâm ý chính mình, ngu ngơ nói: “Ngươi thì sao? Không tìm Lang Gia Vương, không tạo phản?”
Bùi Mạc nở nụ cười, phảng phất mênh mang gió xuân cùng tuyết trắng.
Hắn nói: “Không, ta không muốn lại tiếp tục làm phản tướng, muốn đổi đường đi một chút.”
Lý Tâm Ngọc theo bản năng truy hỏi: “Đường gì?”
“Ví dụ như…” Bùi Mạc hạ thấp giọng nói, khàn khàn như đầu độc: “Làm nịnh thần của điện hạ.”

Không làm phản tướng thì đi làm nịnh thần, có gì khác nhau sao?
Nhưng mà ngẫm lại, khác nhau cũng rất lớn. Chí ít hắn đã biểu hiện điểm chân thành, sẽ không trở thành kẻ địch của Hoàng thất.
Lý Tâm Ngọc bán tính bán nghi nhìn hắn, vẫn không dám tin: “Ngươi không cẩn thận ngẫm lại? Dù sao kiếp trước ngươi cũng làm đến mức bức được vua thoái vị, lúc này đột nhiên đổi ý, càng làm ta thấy thấp thỏm hơn.”
Bùi Mạc lắc đầu, “Ta không nỡ để nàng buồn. Tuy rằng kiếp trước trớ trêu, nhưng dù sao cũng là sự việc kiếp trước, kiếp này Điện hạ vì ta mà thay đổi rất nhiều, ta đương nhiên cũng không thể phụ tình ý của điện hạ.”
Lý Tâm Ngọc tâm tình thoáng buông lỏng, cố nín cười, hừ nói: “Thế còn tạm được, coi như không uổng bổn cung thương ngươi.”
“Vậy,” Bùi Mạc dừng một chút, vừa nghi ngờ lại mong đợi hỏi: “Thế hôn sự kiếp trước của chúng ta tính sao?”
Đi một vòng lớn thế rồi lại trở lại vấn đề này ?
Lý Tâm Ngọc bỗng nhiên có chút an lòng, Tiểu Bùi Mạc vẫn là Tiểu Bùi Mạc của ban đầu, dù có nhớ lại việc kiếp trước, bản tính tiểu lang cẩu vẫn chưa mất đi.
Bổn cung thật sự vui mừng.
Nàng cười cười, không nhịn được ôm lấy Bùi Mạc, giả bộ khổ sợ nói: “Xem tình hình đã. Nếu ngươi không tốt với bổn cung, hoặc đi tìm Lý Nghiên Bạch cùng bọn thê thiếp của ngươi, bổn cung liền bỏ ngươi, không nói nhiều.”
Cái ôm này của nàng, Bùi Mạc không muốn nới lỏng tay, ôm nàng cùng đổ lên giường, mang theo nụ cười cùng âm thanh vang lên bên tay nàng: “Sẽ không đâu, điện hạ.”
Cây nến cháy hết, phút chốc tắt, bốn phía rơi vào bóng tối yên tĩnh, duy chỉ có tiếng mưa tí tách bên ngoài.
“Bùi Mạc.” Trong bóng tối, Lý Tâm Ngọc trở mình, trầm giọng nói: “Tất cả mọi người đều nói ngươi hận ta thấu xương mới hiệp trợ Lang Gia Vương khởi binh tạo phản, ta cũng cho là ngươi hận ta thấu xương, nhưng giờ ngươi lại nguyện ý cùng ta bắt đầu lại từ đầu, chuyện này quá sức không chân thật rồi.”
Bùi Mạc đưa tay nàng đặt lên ngực mình, âm thanh từ lồng ngực phát ra nghe nặng nề: “Lời từ miệng người khác, chưa chắc là sự thật.”
Lý Tâm Ngọc vẫn không yên lòng: “Ngươi thật sự không để ý chút nào chuyện kiếp trước nữa? Vinh hoa phú quý, thê thiếp quyền thế, cũng không cần?”
Nghe vậy, Bùi Mạc trầm mặc một hồi mới nói: “Không phải nàng đang cật lực nghĩ cách thay đổi bi kịch kiếp trước sao? Ta cũng thế.”
“Có ý gì.”
“Nói tóm lại, nàng không cần sợ, ta sẽ không vì nhớ lại tất cả mà thay lòng.”
Lý Tâm Ngọc nở nụ cười, từ trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu lên : “Vì vậy ngươi vẫn là Tiểu Bùi Mạc của ta, đúng không.”

“Vâng.” Đôi mắt Bùi Mạc trong bóng tối lóe lên một tia ánh sáng.
Lý Tâm Ngọc vô cùng yên lòng, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ nói: “Tốt quá rồi, ta cứ tưởng ngươi sẽ lại biết thành tên hỗn đản kia, suốt ngày chỉ biết bắt nạt ta.”
“Hỗn đản?” Bùi Mạc bật cười, tay gối sau đầu, hỏi: “Sao ta lại nhớ, tuyết đầu mùa năm ngoái, công chúa còn nói ta chính là thiếu niên khiến nàng động lòng không ngớt.”
Lý Tâm Ngọc mạnh miệng nói: “Sao ngươi biết thiếu niên ta nói đến là ngươi? Lỡ như đó là 26 tên nam sủng khác của bổn cung thì sao?”
“Đến giờ nàng vẫn muốn dùng cái cớ đó qua mặt ta? Ta đã biết tất cả, điện hạ không có 26 tên nam sủng, một tên cũng không có.” Bùi Mạc ngắm nhìn ánh mắt sáng như sao của nàng, cười nói: “Điện hạ từ đầu đến cuối chỉ có một mình ta. Tuyết đầu mùa ở Bích Lạc cung, người thiếu niên nàng gặp không phải chính là ta sao.”
Danh tiếng phong lưu nhiều năm bị hủy hoại trong vòng một ngày, Lý Tâm Ngọc không khỏi quýnh lên. Nàng hừ một tiếng, không cam lòng yếu thế, phản bác: “Cũng không biết là ai sau khi nghe còn lén lút ăn giấm với chính mình, đúng là ngốc chết được.”
Nói xong, Lý Tâm Ngọc tựa như nhớ tới điều gì,nghiêm mặt nói: “Suýt nữa đã quên chính sự, nếu ngươi có được trí nhớ kiếp trước, vậy đã biết kẻ năm đó giết chết mẫu hậu, vu oan cho Bùi gia là ai rồi?”
Bùi Mạc ‘ừ’ một tiếng, âm thanh có chút lạnh, hiển nhiên là không muốn nhớ lại hồi ức không tốt đẹp.
Lý Tâm Ngọc vội vàng đứng dậy, nói với Bùi Mạc: “Ngươi viết tên họ của hắn viết lên tay ta, xem có giống như ta đã suy đoán không.”
Bùi Mạc cũng ngồi dậy, ôm nàng từ sau, kéo tay nàng chậm rãi viết tên họ kẻ đó lên.
Lý Tâm Ngọc sáng tỏ, chậm rãi nắm chặt tay, nhìn lại cùng Bùi Mạc nhìn nhau nở nụ cười: “Quả nhiên là hắn.”
Bùi Mạc nhìn bộ dáng trầm tư của nàng, hầu kết giật giật, đôi mắt trong bóng đêm thâm thúy dị thường. Hắn khàn khàn giọng nói: “Đã qua canh ba, ngủ đi.”
Vừa nói vậy, Lý Tâm Ngọc thật sự có chút buồn ngủ. Nàng giãn eo, nói với Bùi Mạc: “Bên ngoài có giường, ngươi ra đó ngủ đi. Bận rộn cả một đêm, mệt chết bổn cung rồi.”
Đôi mắt Bùi Mạc âm u: “Không phải là ngủ chung sao?”
Lý Tâm Ngọc cả kinh: “Ai nói muốn ngủ chung với ngươi?”
Bùi Mạc trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật nàng, ta muốn cùng nàng qua sinh nhật.”
“Giờ đã rạng sáng, sinh nhật ta đã qua lâu rồi, hơn nữa, quà ngươi cũng tặng rồi, không cần phải đem chính mình đóng gói cho ta nữa.” Nói rồi, nàng quơ quơ dây đỏ trên cổ, lang nha bị bóng đêm bảo phủ một tầng ánh sáng ôn hòa.
Bùi Mạc còn muốn nói gì đó, Lý Tâm Ngọc đã đẩy hắn xuống giường, phất tay nói: “Ngươi và ta nói chuyện đã lâu, giờ cần yên tĩnh một chút, đem chuyện kiếp này kiếp trước phân biệt rõ ràng. Nếu ngày mai tỉnh lại, ngươi vẫn quyết định từ bỏ Lý Nghiên Bạch mà đi theo ta, như vậy ta nhất định sẽ tin tưởng chờ đợi ngươi.”
Bùi Mạc biết nàng đang cẩn thận cân nhắc quan hệ của hai người, dù sao kiếp trước xảy ra bi kịch như vậy, nàng cẩn thận cũng không sai.
Bùi Mạc không hề cưỡng cầu, gật đầu nói: “Được, ngày mai lại nói.”
Hắn mặc giày vào, xoay người đi hai bước, lại quay về hôn nhẹ lên trán Lý Tâm Ngọc,nhẹ giọng nói: “Điện hạ không cần nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút, ta sẽ ở bên ngoài canh chừng.”
Trong lòng nàng ấm áp: “Ngươi cũng ngủ sớm chút đi, Bùi Mạc.”
Bùi Mạc xoay người rời đi, chỉ chốc sau đã truyền đến tiếng vang sột soạt. Lý Tâm Ngọc biết hắn đã yên vị, mới yên lòng nhắm mắt lại.
Bùi Mạc đã nhớ lại tất cả, nhưng hắn lại không hề hận nàng chút nào sao? Đoạn yêu hận đan xen này, hắn thật sự có thể buông bỏ?
Lý Tâm Ngọc thật sự quá mệt mỏi, ép chính mình nhắm mắt, cũng không lâu lắm đã mệt mỏi thiếp đi.
Mà sát vách, Bùi Mạc một đêm không ngủ, trong đầu là từng mảnh vỡ ký ức điên cuồng.
Hắn vẫn nhớ như in đoạn thời gian sau khi nhìn thấy thi thể nàng, hắn đã cố gắng kìm nén nỗi đau như róc da róc thịt, đau đớn đến tận tim gan…loại cô độc cùng tuyệt vọng đến tận xương tủy ấy, hắn đời này tuyệt đối không muỗn lĩnh hội lần thứ hai!

Mở mắt trời đã sáng.
Ngày hôm sau, Lý Tâm Ngọc chưa kịp tỉnh đã bị Tuyết Cầm lay dậy từ chăn ấm.
“Công chúa, công chúa! Người mau tỉnh lại, Bùi công tử bị tín sử* mang đi, thái từ điện hạ còn đang vội vã muốn gặp người đấy.”
“Tín sử? Hoàng huynh?” Lý Tâm Ngọc mơ màng đứng dậy, mặc cho chúng nô tỳ rửa mặt thay xiêm y, như mộng du nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hồng Thược nói: “Nô tỳ cũng không biết, Thái công công đến truyền khẩu dụ của Bệ hạ, không nói hai lời liền sai người mang Bùi Công tử đi, sau đó Thái tử điện hạ liền vội vã chạy đến đòi gặp người gấp.”
Lý Tâm Ngọc trong nháy mắt tỉnh táo lại: “Ngươi nói cái gì? Bùi Mạc bị Phụ hoàng bắt đi?”
Hồng Thược thấp giọng: “Vâng…”
“Từ bao giờ? Sao không đánh thức bổn cung!”
“Chính là cách đây một khắc, nô tỳ vốn định báo cho người, nhưng Thái công công không cho, bảo là khẩu dụ của Hoàng thượng, không muốn người nhúng tay vào.”
“Người của ta bị mang đi, còn không cho ta nhúng tay?” Lý Tâm Ngọc vội khoác lại xiêm y, đẩy cửa ra ngoài quát lên: “Bạch Linh!”
Bạch Linh cầm kiếm, ôm quyền đứng trên bậc thang: “Công chúa.”
Lý Tâm Ngọc ngồi trước bàn trang điểm, trầm giọng hỏi: “Phụ hoàng đột nhiên bắt Bùi Mạc đi, sao ngươi không cản?”
Bạch Linh hốt hoảng quỳ xuống: “Thiên tử chi lệnh, thần không dám cản.”
“Thôi thôi, đứng lên đi, bổn cung không phải đang trách ngươi.” Nói rồi, nàng vội vã cài đại mấy cái trâm, đứng lên nói: “Lúc bị bắt đi, Bùi Mạc có phản kháng không?”
“Không ạ.” Bạch Linh nói: “Hắn còn nhờ thuộc hạ nhắn với công chúa đừng lo lắng, hắn sẽ không sao.”
Lý Tâm Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Tỉnh táo ngẫm lại, nửa đêm nửa hôm triệu thái y xem chẩn đã khinh động phụ hoàng, lúc này chắc đã lộ ra thân thế Bùi Mạc…Xem ra không dối gạt được.
Lý Tâm Ngọc nhìn mưa nhỏ xuống từ mái hiên, lẩm bẩm nói: “Ta không ngờ tới, ngày này lại đến nhanh như vậy.”
Rõ ràng hôm qua vẫn tiệc rượu tưng bừng, mây tụ mây tan, không một tia ưu sầu. Sau một trận phong vũ, liền long trời lở đất.
 
*Tín sử: Người đưa tin
Lời tác giả: Bùi Mạc hối hận đập đầu vào gối: “Sớm biết vậy đã không tặng nàng lang nha, đem chính mình làm lễ vật tặng nàng.”