Tô Vàng Nạm Ngọc

Chương 51




“Thế điệt hai ngày này sống không tệ nhỉ!” Trong đình viện phủ Quốc công, Vi Khánh Quốc chỉ khóe miệng, nói với Bùi Mạc: “Không biết cô nương nào trong lầu xanh, miệng lưỡi bén nhọn vậy.”
Bùi Mạc sượt tay qua vết thương đã kết vảy, tự hồ đang dư vị cái gì, hắn liếm môi dưới, cười cười: “Dù sao cũng sắp chết rồi, muốn tận hưởng chút lạc thú, không phí đời này.”
Mấy ngày nay ngôn từ hắn đều là vẻ kiên quyết mà thong dong chịu chết, điều này làm Vi Khánh Quốc buông xuống không ít phòng bị.
Vi Khánh Quốc chống gậy đi trên bậc thang, sai người mở thư phòng, nói với Bùi Mạc: “Thế điệt nếu thích, lão phu sẽ ban thưởng mấy tiểu tỳ xinh đẹp, sạch sẽ hơn bọn kỹ nữ trong viện nhiều.”


“Quốc Công sao lại biết ta tới kỹ viện? Theo dõi ta?” Bùi Mạc như bị tổn thương, ánh mắt phút chốc lạnh xuống, không quá vui vẻ nói: “Ngươi nếu không tín nhiệm ta, thì tìm người khác ám sát Hoàng đế đi, hà tất nghi thần nghi quỷ!”
Tìm những người khác ám sát, chung quy là vẫn xuất binh, nhưng những người thân thủ nhanh nhẹn tàn nhẫn như Bùi Mạc, thành Trường An có mấy người. Vi Khánh Quốc thấy Bùi Mạc giận dỗi, vội vàng kéo đôi chân tàn tật đuổi tới, trong miệng gọi: “Thế điệt, thế điệt! Xin dừng bước!”
Bùi Mạc vẫn mặt lạnh bước đến cửa, lại bị thị vệ chặn lại.
“Thế điệt, hà tất phải kích động vậy? Lão phu lo lắng an nguy của ngươi, mới phải người bảo vệ trong bóng tối, ngươi nếu không thích, lão phu cho bọn chúng rút lui.” Vi Khánh Quốc ngữ điệu mềm mỏng, cười haha nói: “Việc nhỏ thôi mà, hà tất tức giận?”
Dứt lời, hắn phất tay một cái, ra hiệu thị vệ ở cửa thu kiếm lại.
Bùi Mạc sắc mặt hơi bớt giận, nói: “Thời gian của ta không còn nhiều, không muốn những ngày cuối cùng còn sống không thoải mái.”
“Hiểu mà hiểu mà.” Vi Khánh Quốc vuốt chòm râu, ra hiệu Bùi Mạc đến thư phòng.
Bùi Mạc suy nghĩ một chút, cùng hắn tiếng vào thư phòng, chỉ là sắc mặt vẫn còn chút khó coi.
“Thế điệt, mời xem.” Vi Khánh Quốc dời mấy quyển sách ở hàng thứ ba trên giá sách rời đi, ấn lên tường, chỉ nghe tiếng máy móc vang lên, giá sách chia làm hai, vách tường hai bên tách ra, lộ ra một gian mật thất u ám bên trong.


 
Vi Khánh Quốc nói: “Trước khi hoàng đế giá lâm chắc chắn sẽ có nội thị kiểm tra hiện trường, đến cả một con chim nhỏ cũng sẽ bị mang đi, đảm bảo không có thứ khả nghi gây hại đến hoàng đế. Đến lúc đó thế điệt cứ trốn trong mật thất này qua mặt thanh tra, chờ lão phu dẫn Lý Thường Niên đến thư phòng, ngươi tùy thời cơ xông ra ám sát.”
Bùi Mạc không tỏ rõ ý kiến, đi vào trong mật thất, xem xét máy móc bên trong, trầm mặc một lúc lâu.
Mật thất này, là cửa chết, chỉ có thể mở từ bên ngoài…
Thấy Bùi Mạc im lặng không nói gì, Vi Khánh Quốc nhắc nhở: “Thế điệt?”

Bùi Mạc hoàn hồn, nhanh chống che lại suy nghĩ trong đáy mắt, trầm giọng nói: “Ta biết rồi, giết hoàng đế là vì Bùi gia báo thù, toàn bộ đều nghe theo sắp xếp của Quốc công.”
Tiếng máy móc lại lần nữa vang lên, Bùi Mạc đi tới cửa, nhìn lại mật thất một lần nữa mới chậm rãi đóng cửa, con mắt nguy hiểm nheo lại.
Mà lúc này, trong phủ Vũ An Hầu, Lý Tâm Ngọc cùng thái tử ngồi trên ghế, cười híp mắt nhìn Quách Tiêu.
Lý Tâm Ngọc nói: “Thế tử đứng làm chi? Ngồi a.”
Quách Tiêu khép nép ngồi xuống, thấy Lý Tâm Ngọc cười đến quỷ dị, chỉ cảm thấy có gai ở sau lưng, đột nhiên đứng lên nói: “Thần vẫn là nên đứng đi.”
“Ai nha, đều do bổn cung không cẩn thận, muốn tận tình tiếp đãi, mang thế tử lên phố tản bố, lại không cẩn thận khiến hắn đập đầu lên tường, mặt mũi bị thương hết cả.”
Lý Tâm Ngọc mặt đầy chân thành, nói với vị Quách Trung tóc mai điểm bạc: “Bổn cung vẫn nên là đến bồi tội cùng Vũ An Hầu cùng thế tử.”
Lời vừa nói ra, hai cha con Quách Trung một mặt kinh sợ.
Quách Trung hoảng hốt quỳ lạy, luôn mồm nói: “Không dám, không dám! Là do khuyển tử nhất thời không để ý mới bị dập tường, trước mặt công chúa thất lễ, công chúa không trách hắn vô lễ là đã may mắn cho thần lắm rồi, nào có lý đến đây bồi tội? Thật làm khó lão thần quá.”
Lý Tâm Ngọc đứng dậy dìu hắn lên, thành khẩn nói: “Là lỗi của bổn cung, vạn mong lão hầu gia cùng thế tử đừng để bụng.”
Quách Trung lùi về phía sau, vái lạy: “Không không không, là lão thần dạy con không tốt!”
“Là lỗi của bổn cung, thật sự, ngài mau mau đứng lên đi.”
“Không không không, là lỗi của khuyển tử!”
Lý Tâm Ngọc tiến một bước, Quách Trung liền lùi một bước, Lý Tấn nhịn không nổi, trầm mặt xuống: “Lão Hầu gia, Tương Dương công chúa chiêu hiền đãi sĩ, đối đãi người ngoài nhất mực rộng lượng, ngươi nếu không để tâm thì nhận lễ của nàng, đừng để nàng mất mặt.”
Quách Trung lúc này mới nơm nớp lo sợ đứng dậy, tiếp nhận đồ bổ cùng dược liệu của Lý Tâm Ngọc, cảm tạ ân đức nói: “Lão thần, cảm tạ ân điển của hai vị điện hạ.”
Lý Tâm Ngọc tủm tỉm nhìn Quách Tiêu: “Việc này có thể bỏ qua chưa, ái khanh sẽ không trách tội bổn cung chứ?”
Tuy không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng để công chúa Tương Dương thay đổi 180 độ như vậy, Quách Tiêu vẫn rất thức thời lắc đầu: “Không có, không có.”
Quách Trung cũng nói: “Công chúa và thái tử hạ giá đến đây đã là phúc ba đời của chúng ta, cảm kích còn không kịp, nói gì đến gì hận? Công chúa chớ nói đùa.”
Quách Trung ngữ khí chân thành, hận không thể móc tim ra đại biểu lòng trung. Lý Tâm Ngọc thật sự thấy hắn không ghi thù, nỗi lo coi như được thả xuống.

Nàng ra hiệu mời Quách Trung ngồi nói chuyện, hỏi: “Lão hầu gia cuối tháng đã về lại U Châu?”
Quách Trung nghiêm chỉnh đáp: “Vâng, lão thần vào kinh đã tròn một tháng, công tác báo cáo đã chỉnh đốn xong xuôi, nên về biên quan phòng thủ rồi.”
Lý Tâm Ngọc suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không phải chuyện gì gấp gáp, chi bằng để phó tưởng đi xử lý, lão hầu gia qua đầu tháng sáu hẵng đi, thế nào?”
Quách Trung bày ra dáng vẻ khổ sở: “Chuyện này…Biên quan không thể một ngày không tướng, lão thần phải nhanh chóng quay về, không thể trì hoãn.”
“Phụ hoàng tuổi già, sức khỏe không tốt, thường xuyên nhớ lại chuyện đi săn ngày xưa cùng lão hầu gia. Giờ lão hầu gia phòng thủ biên quan, mấy năm mới hồi kinh một chuyến, binh bộ lại nhiều chuyện cần xử lý, phụ hoàng muốn cùng người ôn chuyện cũng khó có cơ hội.”

Nói đoạn, viền mắt nàng đã ửng đỏ, lộ biểu hiện khẩn cầu: “Bây giờ đang là giữa hè, ngoại cảnh trong lành, chiến sự tiêu giảm, lão hầu gia nếu không có chuyện khẩn yếu, cứ ở thêm mấy ngày, thường tiến cung trò chuyện cùng phụ hoàng. Hôm qua phụ hoàng còn nói, thân là đế vương, tri kỷ bên cạnh không mấy người, cô đơn vô cùng, có lão hầu gia bên cạnh, chắc sẽ đỡ hơn nhiều.”
Những lời này của nàng vô cùng xảo diệu: Vừa đưa Quách Trung lên đến vị trí tâm phúc của hoàng đế, vừa tỏ rõ nỗi lòng của Hoàng đế, Quách Trung không phải người máu lạnh, nhất định không cách nào từ chối.
Đúng như dự đoán, Quách Trung đứng dậy bái lạy: “Xin điện hạ yên tâm, lão thần sẽ đem toàn lực cùng Hoàng đế phân ưu.”
Lý Tấn bên cạnh nhìn Lý Tâm Ngọc một chút, lại nhìn Quách Trung một chút, mày nhăn hình chữ bát: Nha đầu này, lại giở trò quỷ gì?
Cuối cùng, Quách Trung được Lý Tâm Ngọc nâng lên tận trời, chỉ hận không thể móc tim dâng lên hoàng đế.
Lúc gần đi, cha con Quách gia tự mình tiễn Lý Tâm Ngọc ra ngoài, đến cửa lớn, Quách Tiêu vẫn trầm mặc bỗng lên tiếng: “Công chúa điện hạ, thần có mấy câu, muốn nói riêng cùng người.”
“???” Lý Tâm Ngọc căng thẳng: Bổn cung đã đến tận nhà bồi tội, tên tiểu tử này còn muốn gì?
Nghĩ đến đây, nàng hắng giọng một cái, cười nói: “Thế tử có lời gì, nói luôn ở đây cũng được, cũng không có người ngoài.”
Quách Tiêu thái dương quấn băng gạc, sống mũi dán thuốc cao, bộ dáng đến là buồn cười, vẫn kiên trì nói: “Công chúa, mời đi bên này!”

Lý Tâm Ngọc hết cách, đành đi theo hắn đến bên cửa hông.
Quách Tiêu vóc người cao to rắn chắc, còn có thêm mấy phần khí thế. Năm ngón tay cứ nắm chặt lại buông ra, ngay lúc Lý Tâm Ngọc mất kiên nhẫn, mới đột nhiên nói: “Ta biết công chúa đối với ta có ý, nhưng chúng ta thực sự không hợp, xin lỗi.”
“…..” Lý Tâm Ngọc có chút không kịp phản ứng: “Ha?”
“Công chúa quyền khuynh thiên hạ, thân thế hiển hách, thần chỉ là tên dân thường, không xứng với công chúa điện hạ.” Quách Tiêu hít sâu một hơi, né tránh ánh mắt, nói: “Thần đã có cô nương trong lòng, phụ lòng tin yêu của điện hạ, một lần nữa xin lỗi.”
Nghe thế, ngũ quan diễm lệ của Lý Tâm Ngọc có chút co giật.
Nếu không phải tương lai phải nhờ vả Quách gia, nàng thật muốn đè vai tên này lay cho hắn tỉnh ra: Ai cho ngươi cái quyền đá bổn cung? Ai thích ngươi hả hả hả?
“ Ha ha.” Lý Tâm Ngọc vẫn cười phong hoa tuyết nguyệt, nhả ra hai chữ: “Không sao.”
Quách Tiêu vẫn bộ dáng không đành lòng, than thở: “Điện hạ không cần miễn cưỡng cười nói, muốn khóc cứ khóc đi.”
“Thật không sao mà, Thế tử cả nghĩ rồi.” Lý Tâm Ngọc một câu cũng không muốn nói thêm, xoay người rời đi.
Phía sau, Quách Tiêu vẫn nói với theo: “Điện hạ và thần không có duyên phu thê vẫn có thể làm hồng nhan tri kỷ mà.”
Lý Tâm Ngọc hết nhịn nổi, híp mắt cười nói: “Ngươi và ta không phải tri kỷ, là quân thần. Thế tử sau này vẫn nên xưng ‘thần’, không đi quá giới hạn là tốt nhất.”
Trở lại xe ngựa, Lý Tâm Ngọc một bộ mặt phiền muộn muốn đánh người.
“Tâm Nhi, muội làm sao vậy?” Lý Tấn ân cần nói: “Quách Tiêu nói gì với muội?”
“Không được nhắc đến cái tên đó!” Lý Tâm Ngọc khoanh tay, bị giận đến căng tròn như cá nóc, hừ nói: “Nếu không phải cần cầu xin cha hắn, ta mới chẳng đến tận đây lấy lòng hắn.”
“Muội cầu xin cha hắn làm gì? Muốn hắn làm gì cứ trực tiếp ra lệnh chứ?” Nói đến đây Lý Tấn có chút kinh ngạc: “Muội hôm nay kéo ta đến Quách gia, không phải đơn thuần bồi tội Quách Tiêu? Người không sợ trời không sợ đất như muội, bồi tội không hợp với tính cách của muội, nói đi, rốt cuộc muội đang tính toán gì đó?”
Lý Tâm Ngọc mở miệng, lại tiếp tục nhắm mắt lại, nàng trầm ngâm nói: “Vi Khánh Quốc có gì đó không đúng, hoàng huynh tìm người để ý hắn, đặc biệt là binh sỹ dưới tay hắn.”
“Sao vây? Đột nhiên nghiêm túc như vây…” Nói được nửa, Lý Tấn đột nhiên vỡ lẽ: “Liễu Phật Yên từng nhắc ta lưu ý người này.”
“Suỵt…” Lý Tâm Ngọc ngăn hắn lại: “Chợ Trường An nhiều tai mắt, đừng nói nhiều, tự mình hiểu là được.”
“Ồ…”
Không biết xảy ra chuyện gì, thị vệ đánh xe đột nhiên nắm chặt dây cương, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Lý Tấn cùng Lý Tâm Ngọc suýt chút nữa nhào ra xe.
Lý Tấn trong nháy mắt phát hỏa: “Ngu xuẩn! Muốn chết à!”


 
“Điện, điện hạ…” Thị vệ rũ đầu, nơm nớp lo sợ : “Có người đột nhiên xông ra, thuộc hạ lúc này mới…”
“Thứ nào không có mắt! Dùng vó ngựa đạp nó thành bùn cho ta!”
“Được rồi, hoàng huynh! Chút chuyện không đáng giận, rộng lượng chút đi được không?”
Lý Tâm Ngọc vừa vỗ về Lý Tấn, vừa vén rèm nhìn ra, chỉ thấy bên xe ngựa có cô bé tầm 13,14 tuổi trang phục ca cơ, trên cổ tay nhỏ gầy nắm một lẵng hoa lan, đôi mắt nhút nhát nhìn chằm chằm Lý Tâm Ngọc.
Lý Tâm Ngọc vốn yêu thích đồ vật đáng yêu, lúc này mới cười nói: “Tiểu muội muội, con ngựa có làm muội bị thương không?”
Bé gái lắc đầu một cái, dè dặt bước đến hành lễ, khép nép hỏi: “Xin hỏi, người là Tâm Ngọc cô nương?”
Lý Tấn nghe vậy càng giận, quát lên: “Cẩu tặc! Ai cho ngươi dám gọi thẳng tên muội muội ta? Kéo xuống…”
Lý Tâm Ngọc giơ tay ra hiệu Lý Tấn đừng nóng.
Nàng nhìn bé gái một lát, xác định mình chưa từng thấy qua cô nhóc này, mới nghi ngờ hỏi: “Tiểu muội muội, sao muội biết tên ta?”
Đứa nhỏ nở nụ cười, khóe miệng lộ lúm đồng tiền đáng yêu, mím môi nói: “Nô tỳ là Tiểu Lan ở Túy Hương Lâu, bên trên có một tiểu ca ca đẹp trai bảo nô tỳ đưa cái này cho người.”
Nói rồi, Tiểu Lan lấy bó hoa Phù Tang từ lẵng hoa ra đưa cho Lý Tâm Ngọc.
“Đẹp trai….Tiểu ca ca?” Lý Tâm Ngọc lẩm bẩm.
Nàng nhìn bó hoa Phù Tang đỏ trong tay, đột nhiên mắt sáng lên, ghé đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy lầu hai Túy Hương Lâu có một khuôn mắt ló ra bên cửa sổ.
Hô hấp Lý Tâm Ngọc cứng lại, đến lúc cẩn thận nhìn lên lần nữa, khung sửa sổ đã yên lặng, bóng người đã biến mất.
Nàng lấy ra một nén bạc đặt vào lòng bàn tay Tiểu Lan, cười nói: “Phiền muội muội nói với vị tiểu ca ca kia là hoa của hắn, ta rất thích.”

Tiểu Lan mắt sáng rực lên, nhớ ra cái gì đó, nhỏ giọng nói: “Huynh ấy còn nói, hoa này đặc biệt, cô nương cẩn thận nhìn kỹ xem.”
Nhìn kỹ?
Lý Tâm Ngọc hạ rèm xe, không nhịn được gạt gạt mấy cánh hoa đỏ thắm, quả nhiên, dưới đài hoa phát hiện một mảnh giấy. Vừa mở ra nhìn, trên giấy vỏn vẹn mấy nét chữ quen thuộc:
[Kế hoạch có biến, vạn sự cẩn thận]
 
Tác giả:
Lý Tâm Ngọc: Bổn cung bị cùng một người vứt bỏ hai lần…ngày 10 tháng 6 tên tiểu tử Quách Tiêu lo đưa đầu tới gặp!
Bùi Mạc *mài dao-ing* : Điện hạ, đao đây!