Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 106



Phó Ngọc Thanh hơi ngẩn ra, hỏi cậu: “Tài xế đâu? Đi gọi tài xế dậy.” Đỗ Hâm theo anh lâu như vậy rồi mà làm việc vẫn rất chu toàn, bèn nói ngay: “Thiếu gia, tôi hỏi rồi, anh ta bảo ông chủ Mạnh bảo anh ta đưa mình đến gần đường Lafayette rồi xuống xe, chẳng nói là vì sao.”

Đường Lafayette cách bến Đại Đạt không xa lắm, Phó Ngọc Thanh im lặng một lát rồi hỏi: “Ban ngày cậu đi có gặp Lạc cô nương không?”

Đỗ Hâm lắc đầu: “Không, cả hai bọn họ đều không ở nhà.” Nói xong thì ngẫm nghĩ rồi bảo tiếp: “Buổi chiều tôi còn qua mà.”

Phó Ngọc Thanh trầm ngâm giây lát, nghĩ e là trên bến tàu có chuyện, trong lòng hơi bất an, thoáng do dự rồi dặn Đỗ Hâm: “Cậu gọi điện đến nhà ông chủ Mạnh đi.”

Đỗ Hâm lúng túng hỏi anh, “Thiếu gia, nhỡ là Lạc cô nương thì sao?” Phó Ngọc Thanh dở khóc dở cười nhìn cậu: “Sao cậu còn sợ cô ấy hơn cả ta vậy?”

Đỗ Hâm chớp mắt nhìn anh: “Thiếu gia, hóa ra cậu sợ Lạc cô nương hả?”

Phó Ngọc Thanh cười phá lên, giơ gậy làm bộ muốn gõ chân cậu: “Muốn ăn đánh à!”

Tay Đỗ Hâm đỡ được gậy, cười toe toét dựng lên cho anh, sau đó nói: “Thiếu gia, cậu quan tâm nên cậu mới cuống. Chứ theo tôi thấy, nếu ông chủ Mạnh mà có chuyện gì thật thì thần tiên cũng chả cứu được đâu, cậu gọi một cuộc điện thoại thì có ích gì? Lại còn không dưng đắc tội Lạc cô nương. Cô ấy không ngốc đâu, e là cái gì cũng biết đấy.”

Phó Ngọc Thanh không vui rầy: “Sao nói xui thế?” Rồi cười lạnh: “Cô ấy biết thì sao?”

Đỗ Hâm thè lưỡi không dám đáp. Phó Ngọc Thanh nghĩ, cũng cảm thấy mình lo xa quá rồi, đành thở dài: “Cũng được, không gọi nữa.” Đỗ Hâm thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi anh: “Tôi đi đun nước tắm cho cậu nhé?”

Phó Ngọc Thanh ừ một tiếng rồi chậm rãi lên lầu.

Sáng anh dậy muộn, lại vội đến gặp La Nhữ Thành, đến cả báo còn không kịp đọc.

Đỗ Hâm gấp báo đặt cẩn thận cạnh sofa, Phó Ngọc Thanh mở hai cúc áo, sau đó tiện tay vớ một tờ xem qua. Vốn chỉ nhìn lướt, nhưng trên báo lại là một hàng chữ to rất bắt mắt khiến anh nhíu mày đọc kỹ lại.

Trên báo viết, đội trinh sát tuần tra của Bộ Tư lệnh nhận được mật báo, kiểm tra hàng hóa của tàu “Giang Thuận” cập bến Thượng Hải lúc nửa đêm, phát hiện rất nhiều thuốc phiện thô.

Phó Ngọc Thanh đọc đi đọc lại tin kia mấy lần liền, trong lòng vô cùng bất an, mơ hồ cảm thấy chuyện này có dính dáng đến Mạnh Thanh, nhưng lại không dám khẳng định.

Anh nhớ tới đêm bị nhốt trong trại tạm giam, trong lòng phảng phất như có một tảng đá lớn vừa rơi xuống, lại nghĩ tới Mạnh Thanh bận rộn suốt mấy hôm nay, vẫn cứ luôn giấu diếm anh rất nhiều điều, lại càng thấy bồn chồn.

Anh đứng dậy, đi đến bên điện thoại, bước tới bước lui, trong lòng buồn bực không thôi, rốt cuộc mới lấy hết dũng khí gọi một cuộc cho Tô Phụng Xương dò hỏi.

Tô Phụng Xương vừa mới hút thuốc xong, đang rất oải, mãi mới nhấc máy.

Phó Ngọc Thanh không tán gẫu với gã mà đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay trên báo mới có tin này, tôi đọc cho anh Phụng Xương nghe một chút nhé.” Bèn đọc lại nguyên lời viết trên báo cho gã, sau đó hỏi: “Anh Phụng Xương, anh nói thật cho tôi, việc này có liên quan gì đến hai chúng ta không?”