Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 116



Mạnh Thanh lại không nhiều tâm tư như thế, nói một cách dĩ nhiên: “Em không ngủ, em không ngủ được. Em canh cho tam gia.”

Phó Ngọc Thanh cười. Mạnh Thanh đã bảo anh ở lại rồi, anh không thể cứ thế rời đi nữa, đành gọi Đỗ Hâm và tài xế tới dặn dò đôi câu, bảo bọn họ đi về trước nghỉ ngơi, sáng mai tới, cứ đi thẳng đến công ty, không cần về làm gì.

Đỗ Hâm nói khẽ: “Thiếu gia, cũng không cần đến công ty sớm đâu, đi muộn chút cũng không sao mà? Nếu không còn có vài tiếng thôi, việc gì phải vất vả như thế?”

Phó Ngọc Thanh thấy cậu hồ đồ, bèn nói: “Ta còn sợ Lục công tử chờ ta ở công ty kia kìa.”

Đỗ Hâm à một tiếng, không dám nói gì nữa.

Quả thực Phó Ngọc Thanh cũng hơi mệt, vốn không định ngủ cùng Mạnh Thanh, sợ ngủ rồi lại đụng phải vết thương của hắn, sợ cả sớm mai đi không dễ. Mạnh Thanh bảo sẽ thu dọn một phòng cho anh, đang định gọi người vào bảo thì Phó Ngọc Thanh ngăn lại.

Phó Ngọc Thanh nghĩ vừa rồi hắn bảo sẽ canh cho mình nên sợ hắn sẽ thật sự thức đêm mà canh, bèn đổi ý, nói: “Sáng mai tôi còn phải đến công ty, thu dọn làm gì nữa, nghỉ luôn ở đây thôi.”

Có người mang một chậu nước ấm đến, anh lau mặt qua rồi cởi áo nằm xuống cạnh Mạnh Thanh.

Anh dạo quanh thành phố cùng Lục Thiếu Kỳ cả một buổi trưa, tối lại đến Mai Viên, thật ra cũng mệt, nhưng chẳng hiểu sao lại không buồn ngủ tẹo nào.

Mạnh Thanh vẫn nhìn anh từ nãy đến giờ, thấy anh không ngủ được thì chợt hỏi: “Tam gia, đến Tết anh phải về Nam Kinh à?”

Phó Ngọc Thanh thấy hắn nhắc đến việc này thì đáp: “Cái này còn chưa quyết,” rồi bảo: “Những năm trước thì đều về.” Nếu không có Lục Thiếu Kỳ thì thật ra anh định ở lại Thượng Hải, nhưng giờ lại có Lục Thiếu Kỳ, anh chỉ lợi dụng lúc ăn tết để xa cách với vị Lục công tử này thôi.

Mạnh Thanh hơi ngần ngừ rồi hỏi: “Nếu tam gia phải về Nam Kinh thì bao giờ mới về được?”

Phó Ngọc Thanh hiểu ngay, trên người hắn có thương tích, giờ lại phải lo cả chuyện thuốc phiện, đến Tết sợ là không đi được, bèn nói: “Về thì đại khái cũng phải sau mười lăm tháng Giêng.”

Quả nhiên Mạnh Thanh lộ vẻ thất vọng, nhưng lại rất nhanh thu vẻ mất mát trong đáy mắt về, hỏi: “Cũng chẳng biết Phó tiên sinh đã quyết định ngày kết hôn là bao giờ? Theo lý thì em cũng nên đi chúc mừng mới phải.”

Phó Ngọc Thanh bật cười, cố tình trêu hắn, “Vì sao?”

Mạnh Thanh hơi ngượng mà đáp: “Dù gì anh ấy cũng là anh cả của anh mà.”

Phó Ngọc Thanh cười thật tươi, nói: “Nếu cha tôi lại cưới một thái thái nữa về, em có đến chúc mừng không?”

Mạnh Thanh biết anh đang nói đùa thôi, bèn đáp: “Chỉ cần được gặp tam gia thì ở đâu em cũng chịu đi, chỉ sợ tam gia không chịu gặp em thôi.”

Phó Ngọc Thanh chỉ cho rằng hắn cũng đang nói đùa, bèn cười mà nghĩ, chẳng biết hắn học cái này từ ai mà khéo nói mấy câu âu yếm thế.

Lúc anh nói chuyện cùng Mạnh Thanh thì cũng bắt đầu hơi buồn ngủ, mơ màng mà nói: “Sao phải khách khí thế? Đi cũng là gặp người già thôi, chán lắm, nếu là tôi thì đã trốn lâu rồi.”

Mạnh Thanh trầm mặc một lát rồi bỗng hỏi: “Tam gia không muốn em đi, vì Lục công tử cũng đi đúng không?”

Cơn buồn ngủ của Phó Ngọc Thanh bay sạch, mở mắt ra nhìn hắn, Mạnh Thanh ủ rũ nói: “Tam gia, em không có ý gì cả, em là, là…” Hắn lắp ba lắp bắp, mãi mới nói được, “Em nghe nói Lục công tử cũng đến Thượng Hải, em… Vốn em tưởng…”

Đến đây thì hắn ngậm miệng lại, không nói nữa.

Phó Ngọc Thanh ngồi dậy nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn khó coi, trong lòng nhất thời biển cuộn sóng trào, nhưng lại không thể nói thật với hắn, bèn hỏi: “Tưởng gì?” Anh thật sự rất rõ tính của Mạnh Thanh, tình hình kiểu này không giải thích vẫn tốt hơn.

Mạnh Thanh hít một hơi thật sâu rồi mới đáp: “Em biết trong lòng tam gia thích hắn, giờ chắc là đang vui, em thật sự không nên nói gì gây mất hứng, để tam gia khỏi phải giận.”

Phó Ngọc Thanh không muốn đáp câu này, chỉ nói: “Tôi biết, em đều vì muốn tốt cho tôi, tôi hiểu mà.” Đắn đo một hồi rồi mới nói thêm: “Tôi và cậu ta, vốn không thể dài lâu được.”

Lời này của anh quá mập mờ, Mạnh Thanh hơi ngẩn ra, rất bất ngờ. Phó Ngọc Thanh nhìn hắn, nỗi áy náy dâng lên trong lòng, nhưng lại không thể nói gì với hắn nữa, đành khẽ thở dài một tiếng mà bảo: “Rồi sau này em sẽ biết.”