Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 162



Trong lòng Đỗ Hâm tự hiểu nên cũng không nói gì thêm được nữa.

Hôm Phó Ngọc Thanh về Nam Kinh, Đỗ Hâm đến chờ từ rất sớm. Lục Thiếu Kỳ xuống trước, lúc Đỗ Hâm ra đón, Lục Thiếu Kỳ nhìn cậu một cái rồi bỗng cười: “Cứ tưởng cánh cậu vững rồi, quên luôn cả tên họ mình chứ. Hóa ra cậu vẫn còn nhớ cơ đấy, không uổng Ngọc Thanh đối xử tốt với cậu.”

Trong lòng Đỗ Hâm bộp một tiếng, thấy lời này của gã cứ nhập nhằng thế nào ấy, chả nhẽ là vì chuyện mình đi theo ông chủ Mạnh học quyền sao? Nhưng chuyện ấy thiếu gia mà chẳng biết, chắc chắn đâu có mất vui vì thế đâu.

Muốn hỏi mà lại không dám hỏi, bởi vậy chỉ đành vâng vâng dạ dạ gật đầu.

Lục Thiếu Kỳ không đi Phó gia mà lại về nhà. Hai chiếc xe đỗ bên ngoài nhà ga, người đón gã đã chờ suốt bên ngoài, Lục Thiếu Kỳ bảo Phó Ngọc Thanh chờ gã hai ngày.

Phó Ngọc Thanh khẽ gật đầu, như thể chỉ đang khách sáo với bạn cũ mà thôi, Lục Thiếu Kỳ hơi giận, bèn trừng mắt với anh một cái, sau đó mới hả mà lên xe.

Đỗ Hâm trông tình hình của hai người thì có vẻ lại cãi nhau gì khó xử rồi đây, trong đầu nghĩ, cái vị Lục thiếu gia này, quả thực chẳng khiến ai yên lòng cả.

Kết quả chờ đến khi Phó Ngọc Thanh đến nhà, nghỉ ngơi rồi, gọi cậu đến thư phòng, cậu mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Phó Ngọc Thanh không thấy có người khác mới cười hỏi cậu, “Cậu có ý trung nhân mà sao lại không chịu nói cho ta biết vậy?”

Đỗ Hâm ngỡ ngàng, không ngờ anh lại biết, bèn cuống quýt hỏi: “Thiếu gia, cậu nghe ai nói hươu nói vượn thế vậy?”

Phó Ngọc Thanh khẽ mỉm cười: “Còn ai vào đây nữa?” Bảo tiếp, “Đây cũng chẳng phải nói hươu nói vượn, là bà Mạnh nói cho ta đấy, lẽ nào nàng còn có thể lừa ta chuyện này sao?”

Đỗ Hâm hơi kinh ngạc: “Thiếu gia, sao cậu với cô ấy lại nói đến cái này chứ?”

Phó Ngọc Thanh liếc cậu: “Vậy là nàng không nói xạo ha.”

Mặt Đỗ Hâm đỏ lên, ngượng ngùng thừa nhận: “Không nói xạo…”

Phó Ngọc Thanh trông cái dáng vẻ này của cậu thì không khỏi phì cười, nói: “Chuyện này mà còn phải ngại sao?” Dừng lại giây lát, thởi dài rồi mới tiếp tục: “Thế đến lúc cậu cưới thì làm gì bây giờ? Ta đã đi tìm người đi hỏi cưới rồi đấy.”

“Ơ!” Đỗ Hâm chẳng dám tin vào tai mình luôn, há hốc miệng nhìn Phó Ngọc Thanh trân trối, Phó Ngọc Thanh bật cười: “Sao thế? Thế không khôn hả?”

Đỗ Hâm vẫn không dám tin, bèn hỏi lại một lần nữa, “Thiếu gia, thiếu gia, cậu đi hỏi cưới giúp tôi sao?”

Phó Ngọc Thanh đáp: “Chứ còn gì nữa? Bảo với Lý gia cậu là họ hàng xa của Phó gia, luôn đi theo ta làm việc. Bên Lý gia thật ra đã đồng ý rồi, chọn ngày trong tháng Mười, cậu cưới cô ấy vào cửa luôn, tin này tốt không hả? Ta viết một tấm séc cho cậu, miễn là cậu không phá phách, nuôi gia đình kiếm cơm thì không thành vấn đề gì hết.”

Đỗ Hâm bị tin đột ngột này làm giật mình, cậu nhìn Phó Ngọc Thanh đăm đăm, hai mắt bỗng đỏ ửng lên, không cầm được lệ trực trào ra trong mắt.

Chuyện tốt như thế, cậu nằm mơ còn chẳng có, giờ lại bảo được thì sao cậu có thể không mừng đến phát điên cơ chứ? Nhưng trong lòng cậu lại không kìm được nỗi ảo não. Cậu đã định đi từ lâu rồi, thế nhưng vẫn không nỡ mở miệng với thiếu gia, nào ngờ thiếu gia lại biết chuyện từ người khác, lại còn tính tương lai sau này hết sức chu đáo như vậy cho cậu, bảo cậu phải yên lòng kiểu gì cho cam?

Cậu nhịn nước mắt lại, chợt hỏi: “Thiếu gia, đây là cậu muốn đuổi tôi đi phải không?”

Phó Ngọc Thanh bật cười nhìn cậu, rồi nói: “Sao ta có thể đuổi cậu đi được chứ? Có mười Tú Sơn cũng chẳng bằng được một cậu.”

Lòng Đỗ Hâm ấm lên, nước mắt gần như đã sắp trào ra.

Phó Ngọc Thanh không ngờ cậu sắp khóc thật, bèn nói: “Cậu ở cạnh ta, lúc nào cũng líu la líu lô nhức cả đầu ta. Mấy hôm trước ta bị ốm ở nhà chăm, cậu không ở cạnh ta, thế mà lại cảm thấy cứ thiếu thiếu sao.”

Dù Đỗ Hâm biết là anh đang đùa, nhưng vẫn mếu máo oán trách: “Thiếu gia, té ra là cậu chê Tú Sơn không lắm mồm như tôi hả! Sao cậu lại làm tổn thương người ta như thế chứ? Phí cả công tôi vui!”

Phó Ngọc Thanh nhìn cậu một lúc lâu, rồi bỗng thở dài: “Đây cũng là chuyện tốt mà, sao cậu lại không chịu nói với ta? Cậu đi theo ta bao lâu rồi, lẽ nào ta lại làm khó cậu vì chuyện này sao?”

Đỗ Hâm nghe anh nói thế thì trong lòng rất bứt rứt, mới bảo: “Thiếu gia, tôi sợ chính là cậu như thế đó, làm sao tôi nhận nổi tấm lòng tốt nhường ấy đây?”

Phó Ngọc Thanh không ngờ cậu lại nghĩ như vậy, thừ người ra một lát rồi mới nói: “Cái này cũng đâu là gì đâu, là một phần tâm ý của ta thôi. Bao nhiêu năm cậu đi theo ta, vừa thông minh lại vừa hiểu chuyện, hiếm hơn nữa là hiểu tâm tư của ta, cậu sắp đi rồi, chẳng lẽ ta không nên làm chút gì đó cho cậu sao?”

Mắt Đỗ Hâm đỏ lên: “Thiếu gia, cậu muốn đuổi tôi đi thật sao?”

Phó Ngọc Thanh nghe cậu hỏi thì cũng hơi thương tâm, nói: “Ta giữ được cậu một thời, nhưng giữ được cậu một đời ư? Cả ngày cậu đi theo ta, chẳng lẽ trong lòng không nhớ cô ấy sao?”

Đỗ Hâm bị anh chặn họng luôn rồi, cuối cùng mới nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, nếu tôi mà đi thì ai hầu hạ cậu đây?”

Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười phá lên: “Sao? Đã muốn đi luôn rồi cơ à? Trước khi về Thượng Hải, cậu vẫn phải đi theo ta đấy nhé.”

Đỗ Hâm cũng cười, đỏ mắt đáp: “Thiếu gia, đương nhiên tôi muốn hầu hạ cậu rồi, cậu đối xử với tôi tốt như thế, sao tôi lại bằng lòng đi được cơ chứ? Có thể hầu hạ cậu thêm một ngày thôi là tôi cũng vui rồi!”

Phó Ngọc Thanh hơi cười: “Cậu biết ăn nói như thế, ta cũng chẳng nỡ để cậu đi cơ.” Anh nhớ đến, bèn hỏi: “Cậu học quyền cùng ông chủ Mạnh thế nào rồi?”

Đỗ Hâm nghe anh hỏi thì kể lại chuyện tháng này. Phó Ngọc Thanh trầm ngâm chốc lát rồi mới hỏi: “Sau này cậu muốn làm việc trong võ quán của anh ta hả? Hay là muốn ở rể Lý gia, học làm thợ may?”