Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 169



Anh xuống tàu đứng trên sân ga, nhìn con tàu chậm rãi lăn bánh, bao cảm xúc lẫn lộn trong lòng, dường như có thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không khỏi thấy tịch mịch.

Anh đứng đó một lúc lâu nữa mới rời ga. Lục Thiếu Kỳ đi rồi, nhưng anh vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Anh lên xe, bảo tài xế lái xe đến công ty mới, sau đó bèn nhắm mắt lại. Anh nhớ đến lời dặn của Lục Thiếu Kỳ mà không khỏi cười khổ, nghĩ, anh nào còn sức mà đi dan díu với người khác cơ chứ? Sự hào hứng của anh với cái chuyện này, vô tri vô giác, dường như đều đã cạn hết trên người Lục Thiếu Kỳ rồi.

Công ty vận chuyển hành khách dần dần bước vào quy củ, danh tiếng của anh ở Thượng Hải cũng lớn dần, những người trong vòng giao thiệp đều biết có một vị tam thiếu Phó gia là anh đây, Phó Ngọc Hoa trái lại lại không nổi như anh.

Sau khi chị em Lục gia đi rồi, về nhà lại cảm thấy trống trải vô cùng. Thỉnh thoảnh anh về nhà cha ăn bữa cơm, Phó Cảnh Viên sẽ khen anh đôi câu hiếm hoi.

Cuộc sống như thế chỉ bình bình đạm đạm trôi qua, không có gì thú vị, nhưng dường như anh đã quen rồi nên cũng chẳng cảm thấy tẻ nhạt lắm.

Đôi lúc anh không về nhà, khuya rồi vẫn chỉ bận rộn làm việc trong phòng. Giờ anh có đến mấy nơi như vũ trường cũng chỉ để xã giao mà thôi, chẳng còn hứng vui chơi như hồi xưa nữa.

Sau khi trải qua vụ của công ty Hối Lợi, lá gan của Diệp Thúy Văn nhỏ đi rất nhiều, cũng không còn chơi bài bất kể ngày đêm như hồi trước, thỉnh thoảng anh về sẽ thấy mợ đang thêu thùa, khá là ngỡ ngàng. Hỏi mới biết, té ra Diệp Lệ Văn muốn mở bán hàng từ thiện, cho nên bèn đi thu gom tác phẩm ở khắp nơi. Cả Triệu Vĩnh Kinh cũng đưa mấy bức ảnh chụp cho cô dùng.

Diệp Thúy Văn biết chị em Lục gia đã ra nước ngoài, cả Đỗ Hâm cũng đã rời Phó gia nên rất lo cho anh, Phó Ngọc Thanh bèn bật cười: “Bộ không phải chuyện tốt hả? Cuối cùng thì con cũng tự do rồi.”

Diệp Thúy Văn trầm trầm nhìn anh, nói: “Nhưng mợ thấy cậu sống cũng không có vui vẻ.” Mợ nhẹ nhàng đâm sợi chỉ đỏ, bảo tiếp: “Ngày xưa cậu còn giả vờ vui, giờ đến cả giả vờ cũng không còn chịu nữa.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ mợ lại tinh tường đến vậy, trầm mặc chốc lát rồi mới nói: “Cũng chẳng có chuyện gì đáng để mà vui vẻ cả.” Anh nghĩ thêm giây lát nữa rồi bảo: “Mấy cái chỗ mà ngày xưa con hay đi, chỉ muốn đi thôi, thấy thú vô cùng. Nhưng giờ đi lại lại cảm thấy rất vô vị. Ở công ty thì lúc nào cũng bận rộn, lấy đâu ra hơi rỗi để mà vui với chả vẻ đây?”

Diệp Thúy Văn không khỏi xót xa: “Sao cậu lại nói giống anh hai cậu thế chứ?” Mợ nghiêm túc căn dặn anh: “Cậu đừng ở một mình thế mãi nữa, cẩn thận buồn quá hỏng đấy.”

Trong lòng Phó Ngọc Thanh có vô vàn tâm sự, nhưng không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng, vẫn chỉ cười nói: “Thế hay con dọn về ở nha.”

Diệp Thúy Văn bất ngờ: “Nếu cậu mà chịu dọn về thật, chả biết cha cậu vui đến thế nào đâu.”

Phó Ngọc Thanh bèn gật đầu: “Mấy bữa nữa đi.”

Thật ra suy nghĩ ấy trong đầu anh cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Mặc dù Lục Thiếu Du đã rời Thượng Hải rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy lúc ra vào cứ có người đi theo, mà còn gắt gao hơn lúc Lục Thiếu Du còn ở rất nhiều. Suy nghĩ ấy khiến anh thấy hoang mang, chẳng biết là có nhầm lẫn ở đâu, cũng chẳng biết có phải là anh đa nghi quá không.

Một hôm nọ anh đang bàn bạc với La Nhữ Thành chuyện muốn mở một nhà máy gia công cơ khí, hai người ngồi ít lâu trong quán cà phê, cả La Nhữ Thành cũng cảm thấy có người đang nhìn chòng chọc vào mình, bèn hỏi anh gần đây có đắc tội ai không.

Anh không khỏi lo lắng hết đỗi.

Kết quả mấy hôm sau, Mạnh Thanh gửi một tấm thiệp thăm hỏi đến, sau đó dẫn hai người tự mình đến cửa.

Mới đầu lúc anh nghe Vương Xuân bảo thì còn không tin lắm, thắc mắc cớ sao Mạnh Thanh lại tới chứ? Đến lúc anh xuống lầu, thấy ba người nọ thì tim không khỏi giật thót lên. Trong đó có một người, anh đã từng thoáng thấy ở trong xe, rất có thể chính là người bình thường vẫn hay đi theo anh.

Trong lòng anh tức thì đoán lơ mơ ra nguyên nhân, nhưng vẫn rất không dám tin.

Cũng đã lâu rồi Mạnh Thanh chưa gặp anh, thấy anh đi xuống thì ngỡ ngàng thốt lên: “Tam gia, sao ngài lại gầy thế này?”

Diệp Thúy Văn cũng nói thế, Phó Ngọc Thanh cứ tưởng là mợ ngạc nhiên thôi, nhưng không ngờ đến cả hắn cũng bảo vậy, lòng lại càng chua chát, bèn bảo: “Đừng lo, chắc là dạo này hơi bận ấy mà.” Rồi hỏi hắn: “Sao tự dưng ông chủ Mạnh lại đến vậy?”

Mạnh Thanh hơi mất tự nhiên đáp: “Tam gia, tôi đến vì Lục công tử.” Vừa dứt lời bèn lấy một phong thư từ trên người ra đưa anh, rồi nói: “Trước khi đi, Lục công tử từng muốn tôi tìm hai người cho tam gia. Hai người này học quyền mấy năm ở chỗ tôi, thân thủ không tệ. Một người tên là Triệu Ưng Vũ, một người tên là Hàn Cửu, chuyến này đưa đến làm vệ sĩ cho tam gia.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn còn có thư của Lục Thiếu Kỳ nữa, vô cùng kinh ngạc nhận lấy, nhưng không mở ra mà chỉ cười: “Thế này là nâng đỡ tôi quá. Tôi chẳng phải nhân vật quân chính quan trọng gì cho cam, cần vệ sĩ làm gì cơ chứ?”

Mạnh Thanh lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên: “Giờ cơ nghiệp của tam gia lớn, khó đảm bảo sẽ không có kẻ ganh ghét. Tôi cũng cảm thấy bên cạnh có người sẽ ổn thỏa hơn. Tôi tìm hai người này rồi, tam gia ở nhà hay ra ngoài, đều sẽ có người đi theo, chung quy lại vẫn yên tâm hơn.”

Sao anh có thể tự dưng vô duyên vô cớ chịu để người khác ra ra vào vào theo mình cơ chứ? Anh bèn khước từ: “Ông chủ Mạnh, quả thực không cần đâu. Việc gì phải tốn công đến vậy nhỉ?”

Mạnh Thanh nhẫn nại, chỉ giải thích ngắn gọn: “Tam gia từng bị bắt cóc ở Thượng Hải, Lục công tử lo, cho nên mới nhờ tôi để tâm đến sự an toàn của tam gia.” Hắn bảo thêm: “Tôi đã dặn dò hết rồi, tam gia cứ yên tâm là được.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ hai người gặp lại nhau lại là vì chuyện vô lý đến vậy, thầm nghĩ, chuyện bắt cóc, người khác thì thôi đi, anh còn không biết chắc? Nhưng ngại ở đây có người khác, không thể nói toẹt ra, đành nói: “Tôi cũng chỉ lui tới tô giới Pháp thôi, chưa bao giờ gặp chuyện gì ngoài ý muốn cả, dùng vệ sĩ vào đâu được chứ?”