Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 18



Đời nào Phó Ngọc Thanh thật sự ham học quyền pháp chứ, anh là cái kiểu nếu được nằm thì còn khuya mới chịu ngồi. Anh bảo vậy cũng chỉ là hứng thú nhất thời thôi, ngặt nỗi Mạnh Thanh nghe xong thì lại tin là thật, lại còn đăm chiêu một thôi một hồi mới nói: “Nếu tam gia muốn học để tự vệ thì e là không học ngay được đâu. Còn nếu chỉ học để tăng cường thể lực thôi thì tôi có một bộ phù hợp đây. Tam gia học qua rồi mỗi ngày chỉ cần luyện một lần là có thể khỏe khoắn rắn rỏi hơn đó.”

Phó Ngọc Thanh bèn cười: “Khỏe khoắn rắn rỏi là tốt rồi, nhưng bao giờ ông chủ Mạnh dạy tôi thế?”

Mạnh Thanh nghe anh hỏi vậy thì đôi mắt sáng rỡ lên, vừa xắn tay áo vừa nói: “Ngay bây giờ được luôn. Tam gia vận động một chút rồi đến trưa sẽ ăn được hơn hai bát cơm đấy.”

Phó Ngọc Thanh không khỏi phì cười nghĩ, đến hai bát cơm mình còn chẳng ăn hết nữa là, song không nói ra. Cũng chẳng biết có phải vì anh bảo muốn tập quyền hay không mà hình như Mạnh Thanh không còn giữ kẽ như trước nữa, xem chừng hào hứng hơn trông thấy. Hắn ngó nghía anh một lượt rồi bảo thẳng thừng mặc quần Tây thì đánh quyền không tiện, bèn đi kiếm cho anh một chiếc quần một lớp, đai lưng, cộng thêm hai đôi giày vải mới cứng về cho anh mặc thử. Quần đại khái cũng vừa, nhưng giày xỏ hẳn vào thì lại rộng chút, Mạnh Thanh hơi áy náy: “Chỉ có mỗi hai đôi mới này thôi.”

Phó Ngọc Thanh chẳng để bụng, “Đi giày da cũng được.” Mạnh Thanh cau mày, muốn nói gì đó nhưng sau cùng vẫn thôi.

Phó Ngọc Thanh cầm quần và đai lưng bằng lụa trắng đi thay, mới đầu cứ tưởng phối cùng giày da thì trông sẽ kỳ cục phải biết, ai dè lại không đến nỗi nào.

Nhà ở đây hẹp dài, khoảnh sân cũng tí hin, chờ anh thay quần áo xong thì Mạnh Thanh đã vén áo dài lên, thắt thêm đai lưng ngồi chờ sẵn trong sân. Phó Ngọc Thanh đi xuống bậc thang, hỏi hắn: “Học quyền pháp gì bây giờ?”

Mạnh Thanh quan sát anh thật kỹ lưỡng rồi mới đáp: “Tam gia, hôm nay chưa học quyền vội, học đứng trước đã.” Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng, còn chưa kịp mở miệng hỏi đã bị Mạnh Thanh chộp lấy cổ tay: “Tam gia, ngài tách hai chân ra, hơi khuỵu xuống.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ lúc dạy người khác hắn lại nghiêm khắc đến thế, bụng nghĩ, đây chẳng phải chính là trung bình tấn[1] đó sao, anh từng nhìn thấy rồi. Anh bèn theo đó mà tách hai chân ra, khuỵu đầu gối đứng giữa sân. Mạnh Thanh hơi nhíu mày, đang định giơ chân đá đầu gối anh cái, song chân vừa nhấc lên thì sực nhớ ra, bèn vội cứng ngắc thu về. Phó Ngọc Thanh chẳng chứng kiến gì ráo, chỉ thấy mình đứng cũng chuẩn phết đấy chứ, còn tưởng sẽ được khen mấy câu, nào ngờ Mạnh Thanh lại ngồi xổm xuống, cẩn thận dùng tay tách chân và đầu gối anh ra. Kế tiếp hắn đứng dậy, hơi dùng lực ấn bắp đùi anh xuống, xong rồi lại chỉ anh hạ thấp thân trên, rồi dùng mu bàn tay chặn eo anh lại, chỉnh cho anh thẳng eo, vân vân mây mây tóm lại là một lô một lốc yêu cầu, cứ như chẳng hài lòng với tư thế của anh ở điểm nào vậy.

1.

Vừa rồi chính miệng Phó Ngọc Thanh bảo muốn học quyền, giờ mới chỉ bắt đầu học đứng thôi nên không thể bỏ dở giữa chừng được, anh đành cười nén xuống. Khổ nỗi đứng chưa được bao lâu, cả người đã ê ẩm như bị đá đè, nâng hai tay còn thấy chật vật. Lại qua một lúc nữa, đến cả nụ cười trên mặt anh cũng bay sạch như tuyết tan, trán lấm tấm mồ hôi.

Mạnh Thanh đứng ngay bên chắp tay sau lưng nhìn anh. Giờ đã sắp giữa trưa rồi, chắc sẽ ăn cơm ngay thôi, Phó Ngọc Thanh cắn răng nghĩ, rán nhịn một chút nữa, kiểu gì cũng phải xong. Bởi vậy anh không hề hé răng, chỉ im lặng tiếp tục đứng. Mạnh Thanh trông tay anh nhủn ra, sắp vô thức thõng xuống thì bèn đưa tay nâng lên hộ anh: “Tam gia, ban đầu sẽ thấy hơi tê, nhưng đây là tư thế tối yếu nên nhất định phải ghi tạc.”

Phó Ngọc Thanh ngao ngán, chỉ bực bản thân mình vừa nãy bộp chộp quá chừng, mạnh miệng đòi học quyền pháp cái gì chứ. Anh coi như đã tường tỏ rồi, Mạnh Thanh này yêu quyền như mạng, bảo muốn dạy anh đó là hết sức nghiêm túc, nếu anh mà chỉ định đùa quấy quá thì sợ là không xong đâu.

Ngay lúc này cả người Phó Ngọc Thanh đang gồng cứng lên, khắp mình mẩy không chỗ nào không đau, anh chỉ muốn bỏ cuộc mặc xác đi thôi, mỗi tội không tài nào làm nổi chuyện bẽ bàng như thế. Chừng nào Mạnh Thanh còn chưa bảo dừng thì anh chỉ có thể tiếp tục gắng gượng, cứng rắn chịu đựng chừng đó.

Mạnh Thanh lại chẳng hề hay biết sự nhẫn nhịn của anh, có lúc hắn còn thong dong đi ra sau lưng anh, dùng mu bàn tay chỉnh lại eo anh: “Tam gia, sống lưng phải thẳng tắp!” thế rồi lại trở ra trước mặt anh, thấy tay anh hơi run thì chau mày: “tam gia, hai tay phải duỗi thẳng!” xong lại dùng cẳng chân chỉnh lại mắt cá chân anh, nghiêm khắc nói: “tam gia, đừng dồn nhiều lực lên đầu gối như thế!”

Phó Ngọc Thanh nghe hắn cứ trái một câu phải một câu thì cũng hơi bực, nổi cơn cứng đầu, song vẫn nhịn. Hiềm nỗi mồ hôi chẳng toại lòng anh, anh không ngăn được từng giọt chảy xuống thấm vào khóe mắt, đau đến độ nước mắt anh tự động ứa ra, buộc phải nheo mắt lại. Mạnh Thanh dừng lại trước mặt anh, thở dài một tiếng rất khẽ, rồi nói: “Tam gia, hay là ngài nghỉ ngơi một chút đi.”