Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 200



Có lẽ Mạnh Thanh chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, nhưng Phó Ngọc Thanh lại cảm thấy hơi não nề.

Bởi vì anh bị bệnh, công ty thì bận rộn, lại còn cả chuyện của Phượng Bình nữa, hai người đã chẳng còn thân từ lúc nào không hay, đã hơn một năm anh không đi nhảy ở vũ trường rồi, Mạnh Thanh chắc cũng chẳng biết.

Anh vẫn còn nhớ hình ảnh Mạnh Thanh đứng đó chờ anh ngày ấy, giờ chỉ còn như một ký ức quá đỗi xa xăm.

Anh cười khổ một tiếng: “Không có sao đâu, là vì công ty bận rộn thôi.”

Đầu tiên, quả tình là vì bận thật. Làm công ty vận tải đường thủy so với mở công ty mậu dịch quả thực là hai việc khác nhau hoàn toàn, công ty mậu dịch chủ yếu là mua vào bán ra, chỉ cần tin tức linh thông, quan hệ rộng rãi là có thể ung dung kiếm tiền dễ bỡn. Công ty vận tải đường thủy tuy cũng phải có quan hệ, cũng phải dò la tin tức, nhưng vẫn là làm cho chủ, làm ra làm chơi ra chơi, cho nên anh cũng không còn như trước nữa.

Ngoài đó ra, còn một nguyên nhân khác.

Vũ trường có bao nhiêu náo nhiệt, đến lúc anh về nhà lại là bấy nhiêu tịch mịch, khiến lòng người nặng trĩu.

Anh nghĩ đến chuyện dĩ vãng, bèn cảm khái: “Mà nhắc đến đó, cũng đã lâu tôi chưa đến vũ trường rồi thật.”

Hẳn Mạnh Thanh không biết về bệnh đau dạ dày của anh, không hỏi về sức khỏe của anh mà chỉ nói, “Việc công ty bận rộn, tam gia cũng phải quý trọng thân thể nhé.” Rồi bảo anh: “Tam gia đã bôn ba đến tận Đông Đài, nghỉ lại hai hôm rồi hẵng đi, nếu không đi đường thế này quả thực vất quá. Tuy sống ở nông thôn hơi thiếu thốn, nhưng tam gia cứ coi như là tranh thủ nghỉ dưỡng đi.”

Phó Ngọc Thanh nghe hắn nom có vẻ muốn giữ mình ở lại ít hôm, bèn vội vàng đáp: “Nếu ông chủ Mạnh đã nói thế, tôi đành ở đây làm phiền vài bữa nhé.”

Mạnh Thanh liếc anh một cái, có vẻ rất muốn cười, bảo: “Tam gia, không phải tôi nói chứ, ở đây chán lắm, ngài ở sẽ không quen đâu.”

Phó Ngọc Thanh cũng không tranh cãi với hắn, chuyển chủ đề, hỏi: “Ông chủ Mạnh, giờ ngài quay về đây, công việc trong quyền quán thì tính sao?”

Mạnh Thanh không hiểu sao anh lại hỏi thế, bèn bảo: “Không sao đâu, vẫn còn Hàn Cửu và những người khác mà.” Còn nói, “Quyền cước của Hàn Cửu rất tốt, không thì tôi đã không nhờ anh ta làm vệ sĩ cho tam gia rồi.”

Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới biết thì ra Hàn Cửu cũng dạy quyền ở trong quyền quán của hắn, bèn nói: “Trông anh ta còn lớn tuổi hơn ngài đấy, hai người là sư huynh đệ hả?”

Mạnh Thanh chỉ cười không đáp, trong mắt lấp láy một vẻ đắc ý nho nhỏ, tim Phó Ngọc Thanh đập thình thịch, thử dò hỏi hắn: “Anh ta theo ngài học quyền hả?”

Anh nói toẹt ra như thế làm Mạnh Thanh đâm ra cũng ngượng, mới giải thích: “Anh ấy không đánh lại tôi, nên mới khăng khăng đi theo tôi học. Tôi thì cũng dạy bừa một chút thôi.”

Phó Ngọc Thanh nhịn không được bật cười: “Tôi không tin đâu, ngài bảo là dạy bừa một chút, chỉ e là chẳng bừa chút nào ấy chứ.”

Mạnh Thanh hơi lúng túng: “Lúc tôi dạy tam gia là có hơi nóng vội, Hàn Cửu chắc là dạy tốt hơn tôi đấy.”

Phó Ngọc Thanh biết hắn hiểu lầm, bèn vội vàng xua xua tay, “Đâu mà! Tôi là khúc gỗ mục khắc không nổi, ai dạy cũng thế thôi. Tôi đánh chục quyền là anh ta hết nhịn nổi cười liền, bảo cú này tôi đánh đẹp đáo để, đẹp đến nỗi anh ta còn không nhận ra nữa luôn.”

Mạnh Thanh cũng không nhịn được cười: “Thế thì tam gia lại mạnh hơn anh ấy nhiều đấy. Ảnh học lâu thế rồi mà còn chưa thấy đánh kiểu gì mới bao giờ đâu, đánh đi đánh lại mãi có một bộ.”

Từ lúc bước vào tới giờ, đây là lần đầu tiên Phó Ngọc Thanh thấy hắn phấn khởi như thế, lòng khẽ động, bèn đề nghị: “Hay là tôi đánh một bộ cho ông chủ Mạnh xem nhé?”

Mạnh Thanh hơi bất ngờ nhìn anh, không kiềm được mà bật cười: “Được, nếu tam gia có hứng thú thì đánh một bộ đi.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại không hề khách sáo như vậy, trong lòng đâm ra hơi hồi hộp.

Sắc trời ngoài cửa đã nhá nhem, Đình Ngọc đang ở đó luyện kỹ thuật đứng, thấy hai người đi ra thì chạy ù ngay tới ôm chân Mạnh Thanh.

Mạnh Thanh xoa xoa cái đầu bé của nhóc, hỏi: “Đói chưa? Tối nay bà Chiêm nấu mì cá đấy, lát nữa có cơm rồi, chờ một chút thôi, đừng nóng.”

Đình Ngọc nghe hắn bảo có mì cá ăn thì hai mắt sáng rỡ lên, không nhịn được mà làm điệu chép chép miệng, Phó Ngọc Thanh thấy thế thì bật cười: “Chắc là mì cá ăn ngon lắm ha.”

Mạnh Thanh cũng thấy, đáp: “Nó ấy, nó chỉ thích ăn mỗi canh cá thôi.” Lại bảo, “Tam gia đã đến Đông Đài rồi thì thể nào cũng phải nếm thử mì cá.”

Rồi nhìn gạch xanh trên đất, bảo Đình Ngọc: “Tam gia cũng muốn đánh quyền. Vừa nãy tụi ba không nhìn con, giờ con cũng không được nhìn trộm nhé, biết chưa?”

Đình Ngọc nói ngọt như kẹo: “Dạ, con không nhìn trộm đâu.” Dứt lời chạy ngay đến úp mặt vào tường, nhưng chỉ đàng hoàng được một chốc là hết nhịn nổi tò mò, ngoảnh lại nhìn anh.

Phó Ngọc Thanh nhất thời cao hứng khoác lác, đến lúc đánh quyền thì lại mắc cỡ quá thể, bèn dứt khoát bắt chước điệu của Đình Ngọc, quay lưng về phía Mạnh Thanh mà đánh. Đến lúc anh đánh xong bộ quyền này, cả người đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, trong lòng cũng hơi buồn cười, thầm nghĩ, mình đúng là mất trí rồi, đây chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao? Kết quả anh quay đầu lại, lại thấy Mạnh Thanh đang cười tủm tỉm nhìn anh, đến cả ánh mắt cũng ngậm cười, trong lòng bỗng có chút lâng lâng, không dằn được mà phấn chấn hẳn, quên phéng luôn cả sự gượng gạo lúc đánh quyền.

Mạnh Thanh ho đôi tiếng, nín cười nói nghiêm túc: “Tam gia đánh quyền trông hay ghê.”