Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 209



Phó Ngọc Thanh trân trối nhìn chiếc xe kéo rời đi.

Anh vội vàng cất bước, rồi lại hốt hoảng quay về, chặng đường ấy rốt cuộc chẳng thu hoạch được gì.

Mấy ngày sau Phó Ngọc Thanh mới về Thượng Hải.

Cuối năm ngoái, tình hình giữa châu Âu và Mỹ không hề khả quan, đến năm nay lại càng khó dự đoán, giá bạc nước ngoài giảm cực mạnh, song giá bạc trong nước lại không hề thay đổi. Anh chàng Do Thái Cát Lập Mang biết anh có một người bạn quen ở ngân hàng, bèn bàn bạc chuyện này với anh.

Phó Ngọc Thanh phải chi quá nhiều cho công ty thủy vận nên đã đem bán toàn bộ cổ phiếu của một xưởng dệt, đồng thời còn vay một khoản vốn lớn từ ngân hàng, thậm chí còn từng động ý định bán nhà. Tin này tới vừa khéo, anh với Hà Ưng Mẫn bèn chốt luôn, thử cược một cú hòng kiếm một món tiền.

Đến tháng Năm tháng Sáu, giá bạc nước ngoài tụt hơn ba mươi phần trăm, vì thế mà bọn họ kiếm được một khoản kếch xù.

Từ Đông Đài về Thượng Hải, trong tay Phó Ngọc Thanh kỳ thực dồn chồng chất việc công lẫn việc tư. Nhưng việc đầu tiên mà anh làm, chính là viết một lá thư dài cho Lục Thiếu Kỳ.

Những chuyện mà lúc ở vùng nông thôn Đông Đài anh chưa tỏ, đến khi trở về Thượng Hải đã dần dà tỏ thấu. Nay anh với Lục Thiếu Kỳ cách nhau ngàn non vạn nước, chẳng biết còn có ngày gặp lại hay không, anh đã chẳng có tâm tư ấy với Lục Thiếu Kỳ rồi thì chớ đừng dùng lời hẹn ước hai năm làm cái cớ trói rịt người ta nữa.

Thư anh viết rất dài, gập dày thành một xấp, chỉ viết mình với gã chẳng có chút tình yêu nào, không nên ôm ấp thái độ lừa gạt mà phung phí mất hai năm cuộc đời của gã. Kế đó viết tới lời hẹn hai năm với gã, tựa như chiếc lồng giam không có khóa vậy. Anh bận tối mũi vì công ty, chẳng rảnh để mà yêu đương với ai, song anh cũng không nỡ để Thiếu Kỳ bị ràng buộc như thế, trong thư anh viết, Hồng Hoa gai góc như vậy, thế mà lại có rất nhiều người yêu nàng. Tôi nghĩ tính cậu có chút kiêu ngạo, suy cho cùng một phần cũng là do gia đình, không thể chỉ trách một mình cậu được. Vả lại chính cậu vốn cũng có những mặt rất tốt, trải qua chuyện như thế, có lẽ cũng đã được mài giũa rồi, sửa lại tính nết chút là sẽ có người phù hợp để yêu cậu thôi.

Rồi trong thư anh lại viết vô số lần rằng mình sai, tóm lại, chính là phải cắt đứt tơ vương giữa bọn họ thôi.

Sau khi viết xong thì tự mình đọc qua một lần, vẫn cảm thấy gửi một lá thư thế này đi quả thực đáng giận quá đỗi. Ngay thời điểm này mà anh lại viết một lá thư như vậy, đâm ra cứ như đó là vì nhà họ Lục đã sa cơ rồi nên anh mới sốt sắng phủi bay biến đi không bằng.

Song anh vẫn đến bưu điện ở tô giới để gửi lá thư này. Từ bận đó trở đi, lại trĩu thêm một mối tâm sự, ngày ngày vất víu ở trong lòng.

Về Thượng Hải anh vẫn ở chỗ bên đường Phúc Hi. Kết quả vì lẽ đó, mùa hè mới xảy ra một chuyện chấn động vô cùng.

Do dạo này ở rạp phim có chiếu phim có tiếng, người người nhà nhà đều xôn xao kéo nhau đi xem, nhất thời rạp phim chật cứng người, biến thành một sự kiện náo nhiệt vô cùng. Phó Ngọc Đình đi học ở trường, nếu không có kỳ nghỉ thì mỗi tuần chỉ được nghỉ đúng ngày Chủ Nhật thôi. Thỉnh thoảng Dương Thu Tâm lại dẫn Phó Ngọc Đình đi xem phim.

Dè đâu một lần nọ được một người ở hãng phim bắt gặp bên ngoài rạp phim. Hẳn vì cô xinh đẹp xuất chúng nên được người ta mời đi đóng một bộ phim. Dương Thu Tâm vốn là người hoạt bát bạo dạn, tự bản thân lại có chút hứng thú với màn bạc, chỉ đơn thuần thấy như đang đi chơi thôi, nên đồng ý cái rụp luôn.

Đó lý ra là một chuyện tốt, nhưng dung mạo của cô quả tình quá hút hồn, đôi con mắt tựa như biết nói vậy, hấp dẫn chẳng biết bao nhiêu người, sau bộ phim ấy thanh danh lập tức nức trời, toàn bộ Thượng Hải đều hay ở trong giới điện ảnh có một vị tiểu thư kiều diễm động lòng người nhường ấy.

Cái lúc nàng bất ngờ nổi tiếng thì hẵng còn đang làm gia sư cho nhà họ Phó, bởi vậy hằng hà lời đồn đãi được lan truyền, bảo rằng nàng là người tình mà Phó Ngọc Thanh kim ốc tàng kiều, báo nhỏ viết tới tấp đủ loại chuyện đa dạng, bởi vậy Dương Thu Tâm càng nức tiếng tựa mặt trời ban trưa. Tên của Phó Ngọc Đình cũng nhan nhản trên khắp các mặt báo, song không cái nào là thực.

Sóng này chưa tan sóng kia đã tới, lời đồn không dứt khắc truyền đến tai Phó Cảnh Viên, chọc ông phát cáu nổi một trận lôi đình ở nhà, tự quyết định đuổi Dương Thu Tâm, kế đó ép Phó Ngọc Thanh mau đăng báo ly hôn.

Phó Ngọc Thanh chót lưỡi đầu môi bảo vâng vâng dạ dạ, xoa nguôi cơ giận của Phó Cảnh Viên, thề thốt rằng một khi tìm được người thích hợp là sẽ lấy vợ mới liền, không lén lút làm gì nữa.

Kỳ thực anh rất phản đối chuyện ly hôn, giờ anh không có ai muốn kết hôn cùng, cũng không muốn làm tổn hại đến thanh danh của Lục Thiếu Du, nhưng lại không thể giải thích cho cha điều ấy nên chỉ đành giấu nghẹn trong lòng, thỉnh thoảng viết dăm ba câu vào thư, viết xong thì lại cất vào hộp, chẳng ai hay biết.

Dương Thu Tâm một bước lên mây, bước chân vào giới nổi tiếng, âu cũng là chuyện tốt rất nhiều người mơ tưởng, dầu chỉ dơi vào có đúng mình cô thôi. Dần dà, trong các bữa dạ tiệc cũng xuất hiện bóng dáng cô. Các minh tinh nam nữ nổi tiếng thì còn được, chứ các danh nhân trong giới thương buôn chính trị, ngoại trừ Phó Ngọc Thanh ra cô chẳng quen một ai cả, thành thử cô với Phó Ngọc Thanh lại càng có vẻ khác những người khác. Cứ thế, lời đồn rằng cô với Phó Ngọc Thanh là một đôi thân mật tuồng như càng lúc càng chắc chắn.

Dương Thu Tâm lại chẳng mảy may đếm xỉa đến những biến tấu trên báo, cô nói: “Em mà để bụng thì biết để bụng chỗ nào đây? Nếu em mà để bụng thật thì tức là trúng bẫy của bọn họ rồi, cho nên em mới mặc kệ. Bọn họ mà không có gì gợi chuyện thì cũng sẽ như bia sủi bọt thôi, chẳng chóng thì chầy khắc tự tan!”

Phó Ngọc Thanh thấy cô chẳng quan tâm thì cũng chẳng nói gì được nữa, huống hồ anh thân ở chốn lá hoa trăng gió ấy, đã chứng kiến lắm sự dơ dáy, biết có một lời đồn đãi thế kia, song nói ra cho cô cũng chẳng được ích lợi gì, vậy nên chỉ âm thầm thuận theo, chẳng đi chối.