Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 229



Từ lúc anh tiến vào, Mạnh Thanh chỉ im lặng mím môi, có lẽ hắn biết mình nóng vội quá.

Phó Ngọc Thanh thấp giọng gọi tên hắn, A Sinh, A Sinh ngoan của tôi, từng tiếng một, đi kèm là âm thanh cắm rút thô bạo của anh, rất nhanh, anh thấy lồng ngực Mạnh Thanh lên xuống dữ dội, cổ họng bật ra tiếng thở dốc không thể kiềm nén, tâm tình của người nghe lại càng hưng phấn. Chiếc giường gỗ dưới thân họ phát ra tiếng kêu ken két, tay Mạnh Thanh nắm chặt thành giường, nhìn anh đắm đuối, đôi mắt đỏ hoe, chẳng rõ là vì tình dục hay là vì đau đớn.

Hai tay anh giữ eo Mạnh Thanh, chỉ hắn đừng ráng gập đầu gối, bảo hắn quặp hai chân quanh hông mình. Mạnh Thanh liếm môi làm theo y chang, bọn họ bởi vậy mà càng sát nhau hơn, hung khí của anh cũng dường như cắm sâu hơn theo. Mạnh Thanh rên một tiếng rất khẽ, con tim Phó Ngọc Thanh không dằn đặng cơn run rẩy, anh cố tình chạm đến chỗ sâu, thấy ánh lửa nhen nhóm trong đôi mắt Mạnh Thanh, thế rồi ngừng lại, cúi xuống vừa hôn Mạnh Thanh vừa hỏi: “Có đau không?”

Mạnh Thanh vòng tay ôm cổ anh, chẳng nói gì, chỉ lo hung hăng hôn anh, cắn mút môi anh, liếm lưỡi anh, đây đều là những việc mà anh đã từng làm, vậy nhưng người dưới thân làm lại càng đượm thêm thứ hương vị hung ác. Phó Ngọc Thanh bị hắn hôn mà có phần hơi choáng váng, hung khí đang chôn sâu trong cơ thể hắn cũng bị kẹp càng chặt, quả thực cảm xúc rất mới lạ.

dương v*t cứng rắn của Mạnh Thanh húc vào bụng anh, bỏng rẫy, Phó Ngọc Thanh cảm thấy cả người nóng hừng hực, không cách nào giải tỏa, anh cảm thấy anh đã cứng đến phát đau rồi, muốn cắm sâu hơn nữa, sâu đến mức tưởng chừng có thể bổ cơ thể người này ra, chạm được tới trái tim người ấy.

Họng anh ngứa râm ran, chẳng nói gì hơn, anh bám lấy vai Mạnh Thanh, nhấc chân hắn lên cao hơn, từng lần lại cắm sâu hơn, rồi lại chầm chậm rút ra, chỉ tàn bạo tiến nhập như thế. Phó Ngọc Thanh cảm thấy sung sướng đến cực điểm, cảm giác ấy tựa như hoa tuyết mịn màng chồng lên nhau, thẳng đến khi anh không thể thở nổi nữa. Trong một giây khắc, anh thật sự quên mất mình là ai, nơi này đến tột cùng là đâu, cả thế giới như một mảnh hư vô trắng xóa, chẳng còn điều gì hết. Dường như anh đã ngã vào một suối nước nóng, lại láng máng như rơi từ vách đá cao vạn trượng, bên tai vang lên tiếng kêu ngắn ngủi đè nén, trong bụng dưới là từng đợt nhiệt ý, song anh vẫn chưa hoàn hồn.

Sau đó anh được hôn lên môi, ấy là một nụ hôn ấm áp quyến luyến không có tình dục, điểm thêm chút lười biếng, thần hồn của anh dường như đã được gọi về, rơi xuống đất.

Anh chậm rãi mở mắt, Mạnh Thanh buông anh ra, nằm phịch xuống giường, hơi thở chưa bình phục, thấy ánh mắt anh thì bỗng xấu hổ nghiêng mặt đi.

Phó Ngọc Thanh chợt cảm thấy thỏa mãn, rút hung khí của mình ra ngó nghía tứ tung, định kiếm cái gì để lau cho hắn, Mạnh Thanh đoán được anh muốn làm gì, bèn bảo: “Chờ tí em xách thùng nước lên rửa cho.”

Phó Ngọc Thanh cúi xuống nhìn dấu vết trên bụng mình, không ngờ người này lại nhiều đến thế. Nhớ tới vừa nãy, không nhịn được mà bật cười, bèn cúi xuống hôn môi hắn, hỏi hắn: “Có đau không?”

Mạnh Thanh ôm anh không buông, ôm thật chặt, khàn khàn đáp: “Không đau.”

Phó Ngọc Thanh vuốt ve bờ lưng hắn, xong lại bắt đầu mải miết hôn gò xương trước họng hắn. Mạnh Thanh cười nghèn nghẹn: “Anh vẫn còn sức à?”

Hai chân Phó Ngọc Thanh quấn lấy chân hắn, dương v*t đã mềm tùy ý cọ sát qua bắp đùi hắn, cố tình nói: “Lát nữa lại có sức.”

Mạnh Thanh không đáp, song có chút khó kìm ôm lấy anh. Trái tim đang đập cũng áp vào lồng ngực anh, như thể có hai trái tim đang cùng chung nhịp đập trong cơ thể anh vậy.

Đến lúc sự sảng khoái lười biếng ấy dần tan đi, dạ dày Phó Ngọc Thanh lại hơi đau, nhưng không đau quá nghiêm trọng, anh không muốn làm Mạnh Thanh lo nên không nói gì.

Anh rất hối hận mình chạy tới sớm thế, biết vậy đã ăn một ít ở nhà rồi. Tối anh mới chỉ uống có một bát canh ở chỗ Mạnh Thanh thôi, thế chẳng phải đáng đời anh à?

Trong ngó vẳng lại tiếng người rao hàng. Phó Ngọc Thanh nghe láng máng hình như là đang rao chè đậu đỏ hoa quế (*), bèn hơi nghiêng đầu, Mạnh Thanh cũng nghe thấy, nhìn anh giây lát, rồi bỗng hỏi anh: “Muốn ăn không?”

Phó Ngọc Thanh hơi phân vân. Anh cũng có chút đói, cũng biết là mình nên ăn gì đó. Có điều muộn lắm rồi, Mạnh Thanh lại không ăn bữa đêm, nếu bây giờ mà đòi ăn thì chẳng phải sẽ như Đình Ngọc ấy sao? Anh không muốn bị Mạnh Thanh coi như trẻ con.

Mạnh Thanh thấy anh im im, hơi cười, rồi ngồi dậy toan xuống giường. Nhưng Phó Ngọc Thanh lại giữ hắn lại, ho cái, hơi ngại ngùng nói: “Em muốn ăn gì, tôi mua cho em ăn.”