Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 234



Bởi vì đã mấy hôm liền chưa đến công ty nên có nhiều thứ anh phải xem rồi ký, việc trên tay nhất thời giải quyết không kịp, chiều lúc Mạnh Thanh tới, anh hẵng còn chưa ngơi.

Lúc nhân viên công ty mời hắn vào, Phó Ngọc Thanh đang đọc công văn, thấy hắn thì không nén được nụ cười, đặt công văn xuống mời hắn vào.

Mạnh Thanh không ngờ anh lại bận rộn đến vậy, cũng có phần ái ngại, mọi người ra ngoài hết rồi mới hỏi: “Sao lại bận thế này?”

Phó Ngọc Thanh giải thích: “Sổ sách của công ty ấy mà, lát nữa là tụi tôi xem xong thôi, mấy cái khác thì không quan trọng.”

Mạnh Thanh không hỏi thêm nữa, bảo: “Em ở đây chờ anh nhé.” Rồi hỏi anh, “Tối anh muốn ăn gì không?”

Phó Ngọc Thanh thấy cửa đã khép, môi vẽ lên một nụ cười, thấp giọng: “Vẫn muốn ăn chè đậu đỏ hoa quế.”

Mặt Mạnh Thanh đỏ lên, nhìn anh thật lâu, nói: “Được.”

Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới thu vẻ mặt quyến luyến lại, tỉ mẩn đọc hết đống văn bản, xong hai người mới cùng xuống lầu.

Phó Ngọc Thanh sợ về muộn, mất công tài xế chờ, bèn chẳng ngồi xe hơi nữa mà cùng vẫy một cái xe kéo với Mạnh Thanh. Dọc đường đi qua trung tâm thương mại, anh nhất quyết đòi dừng lại mua quạt, Mạnh Thanh chỉ còn cách theo anh. Phó Ngọc Thanh mua hai cây quạt nhờ người vác về, xong lại mua một cái xe đạp con cho Đình Ngọc, vẫn còn muốn tậu thêm mấy thứ khác cơ, nhưng lại bị Mạnh Thanh ngăn lại, cười bảo trời nóng thế này, mua nhiều như vậy làm gì? Tốt nhất chờ lạnh rồi hẵng mua tiếp.

Phó Ngọc Thanh ngẫm thấy cũng chí phải, cuối cùng mới thôi.

Đến nhà Mạnh Thanh, việc đầu tiên là dỡ xe đạp cho Đình Ngọc xem. Đình Ngọc mê tít chiếc xe đạp màu xanh ngọc ấy, chạy tới chạy lui mấy vòng quanh nó, chẳng mấy chốc trán đã đẫm mồ hôi. Thằng bé chạy oải rồi, mới bèn đứng yên đó quyến luyến sờ lên sờ xuống, chẳng yên tĩnh được bao lâu.

Trông nhóc con khoái chí như thế, Phó Ngọc Thanh cũng không kìm được mà vui như mở cờ, bèn bảo Mạnh Thanh: “Hay là cho thằng bé nhận tôi làm cha nuôi đi.”

Mạnh Thanh ngây người nhìn anh, bao lâu sau mới đồng ý, “Được.”

Chờ Đình Ngọc ra ngoài, Mạnh Thanh khe khẽ, “Chuyện của Đình Ngọc, là em làm khó tam gia.”

Nhưng Phó Ngọc Thanh lại lắc đầu, cười mà như không: “Chuyện này là em bôn ba giúp tôi mới đúng. Hơn nữa…” Anh cố tình kéo dài giọng, chờ Mạnh Thanh nhìn anh, mới cố tình nói một câu, “của em chính là của tôi mà.”

Mạnh Thanh không kìm được bật cười, ừ tiếng, chẳng nói gì nữa.

Cơm tối nấu thanh đạm, toàn mấy món dưỡng dạ dày, chắc là Mạnh Thanh dặn trước rồi. Sau khi ăn xong, Đình Ngọc tròn mắt nhìn hai người, Phó Ngọc Thanh còn chưa hiểu, Mạnh Thanh đã hiểu ra, bèn bảo: “Nó muốn đạp xe đó.” Nói rồi xoa đầu Đình Ngọc hỏi nhóc con, “Buổi chiều cha không có nhà, con có ngoan ngoãn đánh quyền không?”

Đình Ngọc gật đầu như gà mổ thóc: “Đánh rất nhiều!”

Phó Ngọc Thanh không khỏi phì cười: “Xe đã tặng cho con thì chính là của con, hiểu chưa?” Mạnh Thanh cũng cười: “Vậy thì đi chơi đi.”

Mạnh Thanh lại kéo chiếc ghế mây ra, rồi kéo quạt ra để cạnh anh để quạt gió cho anh.

Phó Ngọc Thanh kéo hắn ngồi xuống cạnh mình, hỏi hắn trưa nay qua lúc nào thế, nóng không, Mạnh Thanh chỉ lắc đầu bảo cũng bình thường.

Phó Ngọc Thanh kể cho hắn nghe buổi trưa về nhà ăn cơm, không thể không nhắc tới Lục Thiếu Du, bảo bây giờ cô đã bặt vô âm tín rồi, chẳng biết đang ở đâu nữa. Mạnh Thanh lại nhớ tới Lục Thiếu Kỳ, bèn hỏi anh, “Tam gia, anh vẫn định đi Hồng Kông sao?”

Phó Ngọc Thanh hơi lưỡng lự, đối với chuyến đi Hồng Kông này, anh luôn có phần e sợ.

Song anh lại cảm thấy, mình viết một lá thư chia tay thực sự là rất có lỗi với Lục Thiếu Kỳ, anh cũng sợ Lục Thiếu Kỳ mà không thấy anh tới thì biết đâu lại nhắc lại chuyện cũ, lôi vụ bắt cóc năm đó ra thì dở.

Mạnh Thanh thấy vẻ do dự của anh, bèn bảo: “Chờ em hết bận đợt này rồi đi cùng tam gia nhé.”

Phó Ngọc Thanh lại không tính đến chuyện đi cùng hắn, mới bảo: “Thế thì chờ tôi giải quyết xong việc rồi nói vậy.” Lại hỏi hắn: “Đợt này rốt cuộc là em bận gì thế?”

Mạnh Thanh đáp: “Ngài Đỗ muốn tu sửa từ đường, nhiều cái phải chuẩn bị, ngài Cố mới gọi em đến giúp. Em nghĩ em về Thượng Hải cũng không sao nên mới đồng ý.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ vậy mà lại là thế, cảm khái: “Thế thì sợ có khi chưa xong ngay được đâu.” Lại hỏi: “Ngài Cố là ai thế?”

Mạnh Thanh đáp: “Cố Gia Đường, cũng là người của ngài Đỗ.”

Phó Ngọc Thanh chỉ nghe qua tên mấy người này thôi chứ không quen, cho nên nghe xong chỉ biết vậy, cười khì nhìn hắn, bảo hắn: “Bao giờ em xong đận này thì đến công ty tôi phụ đi.”

Mạnh Thanh không khỏi bật cười: “Tam gia đừng nói chuyện cười, em giúp gì được cho anh chứ? Em có biết cái gì đâu.” Nhưng rồi hắn lại hơi dừng lại, bảo: “Cơ mà em có thể làm vệ sĩ cho tam gia.”

Phó Ngọc Thanh nghĩ ngợi một hồi, rồi bỗng cười, “Muốn làm hộ vệ thì phải đến ở với tôi.” Dứt lời, ngập ngừng một thoáng, nhẹ nhàng bảo hắn: “Hôm nay cha lại cho tôi một trận, hai ngày tới tôi chưa dọn đi được, chờ mấy hôm nữa được không?”

Mạnh Thanh chẳng để bụng: “Chuyện này vốn tam gia cũng không cần quá nóng vội.” Còn bảo: “Ở trong nhà vẫn đông vui hơn, bên kia của anh vắng vẻ quá, em sợ anh về lại thấy không vui.”

Phó Ngọc Thanh bật cười, nắm ngón tay hắn không buông, nói, “Có phải rạp hát đâu, sao mà đông vui cho được?”

Mạnh Thanh hẩy ghế cho anh, ghế đong đưa, nói: “Đỗ Hâm đi rồi, ở bên đó cũng chẳng còn ai nữa, yên tĩnh quá, chắc là anh không quen nhỉ.”