Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 267



Mạnh Thanh không trả lời được.

Có lẽ Lục Thiếu Kỳ cũng chẳng hứng thú gì với lời phán xét của hắn, lại hí hoáy viết vội một lá thư nữa rồi mở lá thư đã dán kín ra nhét vào cùng, xong lại dán lại như cũ rồi đưa hắn, dặn hắn chuyển cho Phó Ngọc Thanh.

“Tôi đã không về thì tôi cũng chẳng bắt anh ta phải chờ tôi làm gì. Nếu tình yêu khác có thể đem lại hạnh phúc cho anh ta thì anh ta cứ việc hạnh phúc! Hai năm hình thức có nghĩa lý gì chứ? Đó chẳng phải tình yêu. Bao giờ về, tôi khắc sẽ giành anh ta lại!”

Đối với cái đề tài tình yêu lạ lẫm mà mới mẻ này, Mạnh Thanh chẳng có gì để chêm vào. Hắn cầm lá thư Lục Thiếu Kỳ đích thân viết trong tay, mặt cực u ám, ngậm bặt như con gà trống chào thua.

Hắn phải thú thật với Phó Ngọc Thanh, chuyến đi Hồng Kông lần này quả thực khác xa với dự liệu của hắn.

Hắn thành thật kể lại chuyến đi Hồng Kông cho Phó Ngọc Thanh, thậm chí cả những gì Lục Thiếu Kỳ nói với hắn trong khách sạn, lời của Lục Thiếu Kỳ hắn gần như chẳng thuật lại thiếu một chữ cho Phó Ngọc Thanh.

Rõ ràng đã kiểm tra rồi, biết trên người hắn không bị thương ở đâu rồi, vậy mà nghe hắn thản nhiên kể lại cái lúc Lục Thiếu Kỳ rút súng ra, Phó Ngọc Thanh vẫn không nén nổi cơn giận dữ, bèn lại kiểm tra cẩn thận hắn từ đầu đến chân một lượt nữa, thậm chí đến cả tai với gáy hắn cũng đều không bỏ qua.

Mạnh Thanh thề thốt với anh là không bị thương, vậy nhưng Phó Ngọc Thanh lại chẳng chịu dừng, phải đến tận lúc đích thân mình xác định quả thực là không có thương tích thì rốt cuộc mới thôi.

Mạnh Thanh nói xong lại im lặng lạ thường.

Phó Ngọc Thanh giải thích cho hắn rốt cuộc cái hẹn ước hai năm đó là cái gì, bảo ban đầu mình cứ đinh ninh hai năm chóng vánh trôi qua dễ dàng biết mấy, còn bảo: “Nhưng mãi em không về Thượng Hải, tôi quả thực không chịu nổi phải đến Đông Đài tìm em ngay, lúc đó tôi hối hận rồi.” Anh nghĩ tới lá thư ấy, không khỏi áy náy, “Lúc từ Đông Đài về, tôi viết một lá thư cho cậu ta tỏ ý muốn chia tay với cậu ta, chẳng biết cậu ta nhận được không nữa.”

Mạnh Thanh không nhìn anh, chỉ cúi mặt nhìn thư của Lục Thiếu Kỳ, nói: “Gã nhận được, nhưng gã bảo mình không quan tâm, gã biết anh không chịu được cô đơn, nếu không có gã bên cạnh thì sẽ thay lòng đổi dạ sớm thôi.”

Phó Ngọc Thanh đưa tay nâng mặt hắn lên, ép hắn nhìn mình, hỏi dồn hắn: “Em cũng nghĩ thế sao?”

Hơi thở của Mạnh Thanh dần gấp rút, có lẽ hắn nghĩ thế thật, nhưng hắn không chịu trả lời như vậy.

Phó Ngọc Thanh ghé lại gần hắn, tim đập như trống dồn, hơi thở nóng bỏng phả vào má hắn, nóng đến run rẩy, anh hỏi, “Thế nên thấy có cậu sinh viên ngồi trong xe tôi mới nghĩ là tôi có người khác, đúng không?”

Mạnh Thanh không nghĩ anh sẽ tự nhắc đến cậu sinh viên kia, biểu cảm trở nên dữ dằn, trừng mắt phẫn nộ nhìn anh, thanh âm như xé ra từ trong cổ họng, hỏi vặn lại anh, “Lẽ nào không phải à?”

Phó Ngọc Thanh đáp cực nhanh, cũng cực dứt khoát, anh nói: “Không phải.”

Mặt Mạnh Thanh lặng thinh, hắn chẳng nói gì nữa, vươn tay kéo áo Phó Ngọc Thanh tựa hồ muốn hôn anh.

Nhưng Phó Ngọc Thanh lại không chịu cúi đầu, thành thử cúc áo bị kéo đứt phựt, rơi xuống đất.

Mạnh Thanh cuống quýt buông tay ra, nhưng lại bị Phó Ngọc Thanh nắm lấy, ghì sát lên ngực mình.

Phó Ngọc Thanh nói: “Cậu nam sinh mà em thấy trong xe đó tên là Triệu Vĩnh Kinh, cậu ta là bạn của bạn tôi. Cậu ta với Dương Thu Tâm cũng là bạn thân, thế nên Trì Ly Sơn mới rất để mắt đến cậu ta. Dương Thu Tâm viết một bức thư bảo cậu ta chạy trốn vào nội địa. Em thấy cậu ấy ở trong xe là vì tôi muốn đưa cậu ấy ra bến tàu thôi.”

Phó Ngọc Thanh khẽ thêm một câu nữa, “Chắc cậu ta là Cộng sản thật, không giống tôi.”

Biểu cảm cứng ngắc trên mặt Mạnh Thanh tan vỡ tựa lớp băng trên mặt sông xuân.

Phó Ngọc Thanh lại hỏi hắn, “Em cũng cảm thấy tôi sống với người khác sẽ hạnh phúc hơn sao?”