Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 288



Anh không nỡ đẩy hắn ra, bèn đưa tay lên sờ mặt Mạnh Thanh rồi hôn nhẹ lên. Mới đầu Mạnh Thanh còn ngoan ngoãn nín thở, chỉ chạm môi anh thật khẽ khàng, nhưng sau một vài nụ hôn đã bắt đầu trở nên nôn nóng. Hắn ghé cả người lại vồn vã liếm láp chơi đùa bờ môi anh, định cạy răng anh ra. Hắn gấp gáp đến nỗi hơi thở phả ra bỏng rẫy, ngực người đối diện cũng nóng hừng hực.

Những động tác sốt ruột của hắn khiến Phó Ngọc Thanh ngứa ran lên, bao sự kiêng dè ban đầu đã quên bay biến mất từ bao giờ. Anh đưa tay ra túm lấy người trước mặt, suồng sã ngấu nghiến lưỡi hắn, liếm láp hai cánh môi của hắn.

Một đêm vắng ánh trăng thế này, rành rành chẳng nhìn thấy một điều gì, nhưng xúc cảm lại rõ ràng lên gấp bội phần, tiếng thở, tiếng tim đập của anh, và cả tiếng thở, tiếng tim đập của một người khác, tất thảy đều như kề sát bên tai. Chỉ cần nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập ấy thôi, cả người đã váng vất nặng trĩu. Tình dục tràn ngập khắp gian phòng như sóng nước mùa xuân, hơi nóng mãnh liệt trêu ngươi ấy bạt mạng trào dâng lên, chẳng thể ngăn cản.

Anh không kiềm chế nổi ôm ghì lấy Mạnh Thanh, giật mở cổ áo hắn, hai tay mò vào trong áo hắn, vuốt ve mơn trớn cơ thể hắn, vân vê đầu nhũ hắn. Mạnh Thanh thực sự không nhịn nổi nữa, bèn gạt phắt tấm chăn đang đắp trên người anh ra, kế đó lần mò đồ ngủ của anh, định lột hết ra cho anh.

Nhưng hắn không quen cởi cúc áo Tây, thêm cả chẳng nhìn rõ gì nên mất bao lâu mới cởi ra được một hai cái cúc. Hắn đâm lúng túng, bèn giật một nhát thật lực, mấy chiếc cúc nhựa bay ra ngoài rơi xuống đâu chẳng biết, âm thanh vang lên trong veo.

Phó Ngọc Thanh không kìm được bật cười, nhưng nhanh chóng bị Mạnh Thanh chặn môi lại. Chiếc lưỡi ấy như một con rắn vừa mới thức dậy từ giấc ngủ đông, vừa thèm thuồng vừa thô lỗ càn quấy khuấy động khoang miệng anh, tưởng chừng sắp nuốt luôn cả môi và lưỡi anh vậy. Họ chưa gặp nhau lâu quá rồi, chỉ một nụ hôn như thế cũng có thể khiến người ta say đắm đến lạc lối, nhưng Mạnh Thanh lại cứ muốn bưng mặt anh, trong lúc sờ soạng lại vô tình đụng phải chỗ đau trên khóe mắt anh. Anh đau đến độ hơi co rúm lại, không phát ra nổi tiếng, lập tức bị Mạnh Thanh phát hiện.

Mạnh Thanh dừng lại ngay, cảnh giác hỏi anh: “Sao thế?”

Tim anh đập thình thịch, bây giờ anh mới hối hận, xuất thân của người này là thế nào kia chứ? Chuyện này làm sao mà giấu hắn được, dưới tình thế cấp bách, anh bèn đáp nửa thật nửa giả: “Không sao đâu. Lúc ở nhà máy công nhân đánh nhau, tôi ra can ngăn thì vô tình bị vạ lây mấy cú ấy mà.”

Nhưng Mạnh Thanh lại hít vào một hơi khí lạnh, tức khắc đứng dậy định đi tìm công tắc đèn, Phó Ngọc Thanh bèn túm hắn lại bảo khẽ: “Đừng xem. Bị thương trên mặt, xấu lắm.”

Mạnh Thanh muốn dậy mà lại bị anh giữ chặt, hắn lúng túng: “Anh bị thương thì đương nhiên em phải xem chứ!”

Phó Ngọc Thanh thả giọng mềm nhũn dỗ hắn, “Chính là không muốn em nhìn thấy đấy. Tôi hết giận lâu rồi. Nếu không phải bị thương thì sao lại không đi chịu gặp em chứ?”

Nghe anh nói thế, Mạnh Thanh vừa giận vừa ngỡ ngàng, “Chính là vì chuyện này ư? Thế nên anh mới không chịu gặp em ư?”

Phó Ngọc Thanh bị hắn nói mà hơi ngượng, anh đáp lí nhí: “Thật ra cũng chẳng có gì đâu, chẳng qua là bị thương ở trên mặt nên thực sự chẳng dám gặp ai ấy.”

Mạnh Thanh im lặng rất lâu, chắc là muốn mắng mà lại không mắng nổi, cuối cùng hắn đành dịu xuống: “Vậy anh để em sờ xem sao đi.”

Phó Ngọc Thanh mò tay hắn nắm lấy, dẫn đến chỗ mình bị đau, dặn: “Nhẹ chút nhé.”

Mạnh Thanh run run chạm vào má anh, rồi bàn tay anh dẫn hắn chạm lên khóe mắt. Hắn chẳng dám dùng một chút lực nào, ngỡ như anh là một bông tuyết, vừa đụng vào là sẽ tan biến ngay tức thì vậy. Song kể cả thế, Mạnh Thanh vẫn chậm rãi sờ mặt anh, dường như giận dữ lắm mà chẳng phát tác được, hắn nhẫn nhịn hỏi anh: “Còn chỗ nào nữa? Còn bị thương chỗ nào khác không?”

Phó Ngọc Thanh phì cười, cố tình đáp: “Có đấy, em muốn sờ hết hửm?”