Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 324



Nghe vậy, tim Phó Ngọc Thanh đập rộn lên, anh ghé lại muốn hôn hắn, nhưng Mạnh Thanh lại giữ lấy anh không cho anh lại gần.

Cổ tay bị bóp đau quá làm anh kêu lên trách. Mạnh Thanh ném cho anh một ánh nhìn trách móc khiến anh đâm ngại, bèn giở trò vô lại: “Hôn một cái thôi cũng không cho nữa à? Tôi có làm chuyện gì khác đâu.”

Mạnh Thanh quay đi, bao lâu sau mới nói: “Hôn hít gì nữa…, em già rồi.”

Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới hiểu, hắn làm thế không phải là vì thương tích trên người, mà là vì chuyện này.

Phó Ngọc Thanh buồn cười, “Già chỗ nào? Có tí tóc bạc chứ gì đâu. Cái này nhuộm lại được, em chưa đến tiệm làm đầu bao giờ à? Chuyện này thì có là gì.”

Phó Ngọc Thanh đưa tay định chạm vào mặt hắn, nhưng Mạnh Thanh lại ghì lại.

“Em biết tam gia trọng tình nghĩa nên lặn lội đường xa đến thăm em, em cũng rất cảm động tấm lòng của tam gia, nhưng thật tình tam gia không cần phải đối xử với em như vậy. Anh không thể ở lại đây được, làm thế để làm gì cơ chứ?” Mạnh Thanh nói mà không hề nhìn anh, giọng hắn trầm thấp đượm buồn.

Nụ cười trên mặt Phó Ngọc Thanh dần cứng ngắc, anh hỏi: “Ý em là sao?”

Cằm Mạnh Thanh bạnh ra thành một đường cứng còng, hắn nói: “Nói thật với anh, em biết hết rồi. Lúc em đẩy tam gia đi tam gia đã giận em, thực ra lúc đi là tam gia đã quyết tâm sẽ không gặp lại em nữa.”

Phó Ngọc Thanh không nói nổi nên lời, giọng anh đã biến mất, chỉ còn lại một họng giếng cạn khô. Lòng anh trào dâng một nỗi hoang mang kỳ diệu, vừa khổ sở cũng vừa mừng rỡ, hóa ra anh nghĩ gì, không phải hắn không biết.

Bọn họ rơi vào một sự yên lặng hiếm có, chẳng ai nói một lời nào nữa.

Mấy năm xa cách, Phó Ngọc Thanh hãy còn nhớ lúc đường ai nấy đi. Anh thật sự không muốn gặp lại người này nữa, cứ cứng đầu cứng cổ sống chết phải ở lại Thượng Hải như vậy. Anh chẳng muốn nghe dù chỉ là một chút tin tức, chẳng muốn nghe tin dữ người này được đưa về Đông Đài an táng.

Nhưng ngay sau đó anh đã hối hận, anh căm giận mình hèn nhát, căm giận mình chỉ biết chần chừ lưỡng lự, sợ này sợ kia.

Cuối cũng Mạnh Thanh vẫn là người lên tiếng trước, “Tam gia, anh không cần phải như thế, trước sau gì anh cũng vẫn phải đi thôi, nãy em đã nghĩ xong hết rồi…”

“Nghĩ hay lắm!” Phó Ngọc Thanh chợt đứng bật dậy, song vừa mới ngồi lâu nên đứng nhanh quá làm anh choáng. Mạnh Thanh tức tốc đỡ lấy anh, Phó Ngọc Thanh lại chậm rãi ngồi xuống, nhìn mái đầu bạc của hắn, bỗng dưng anh thấy hơi tủi thân: “Thế thì tôi cũng già rồi.”

Mạnh Thanh ngước lên nhìn anh, nói chắc nịch: “Tam gia chẳng già đi tí nào hết.”

Tài nói mò của hắn chọc anh cười, anh cầm lấy tay Mạnh Thanh áp lên mắt mình, khẽ khàng, “Nhưng tôi có nếp nhăn rồi này.”

Mạnh Thanh ương ngạnh, “Vẫn đẹp.”

Khóe mắt Phó Ngọc Thanh nhếch lên, nói nửa thật nửa đùa: “Thế thì sao lại phải đuổi tôi đi? Có phải em thay lòng đổi dạ chê tôi rồi không?”

Mạnh Thanh quýnh lên trông thấy: “Đừng nói linh tinh!”

Phó Ngọc Thanh phá ra cười: “Thế thì sao cứ đòi đuổi tôi đi?”

Mạnh Thanh giận lắm, “Anh ở lại đây làm cái gì? Em ở lại để dưỡng thương, anh ở cùng em khác nào tự cầm tù mình không?”

Phó Ngọc Thanh chẳng màng: “Có chỗ nào không phải cầm tù không, Trùng Khánh cũng khác gì đâu.”

Mạnh Thanh giãy nảy, “Nhưng Trùng Khánh làm sao như ở đây được? Nhỡ ai mà biết được thì hỏng cả danh tiếng của anh thì sao!”

Phó Ngọc Thanh dửng dưng: “Ai biết được, em không nói, tôi không nói thì ai mà biết được.”

Mạnh Thanh bấn loạn: “Làm sao mà không biết? Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, nhỡ quân Nhật biết thì gay to!”

Phó Ngọc Thanh không muốn tiếp tục tranh cãi vấn đề này với hắn nữa, mấy chuyện kiểu này dễ phải có đến trăm ngàn lý do.

Anh chau mày, “A Sinh, tôi đi đường mệt quá, tôi nằm nghỉ lát đây.”

Mạnh Thanh định đứng dậy, “Anh vào giường em mà nằm…”

Nhưng Phó Ngọc Thanh đã đặt lưng xuống ghế, nhắm tịt mắt giả vờ rã rời lắm thay. Mạnh Thanh bèn đắp thêm một chiếc áo cho anh rồi lặng lẽ ngồi xuống cạnh anh.

Phó Ngọc Thanh nhẹ nhàng nói, “Em biết không? Trên báo viết em giết Trì Ly Sơn thế nào?”

Mạnh Thanh lắc đầu: “Em không.”

Phó Ngọc Thanh khẽ cười, tường thuật lại cho hắn, “Tôi đọc mà sởn cả gai ốc, tưởng đang đọc tiểu thuyết không chứ. A Sinh, em đỉnh lắm!”

Mạnh Thanh đỏ lừ mặt, “Tam gia đừng tin bọn họ viết nhảm.”

Phó Ngọc Thanh tò mò: “Sao không dùng súng?”

Mạnh Thanh cười: “Tam gia nói gì khờ thế, gã đông vệ sĩ như vậy mà dùng súng thì em còn sống sót trở ra được chắc?”

Lòng Phó Ngọc Thanh bỗng đau nhói như bị kim châm.

Đằng sau những dòng tiêu đề ấy, giữa những hàng chữ ngắn gọn ấy có lẽ là mạng sống của rất nhiều người, liệu có đáng giá chăng?