Ngày nào Mạnh Thanh cũng gánh nước giếng về hắt sàn đá ngoài sân, lau nhà sạch bong như gương không một hạt bụi. Xong hắn còn dựng một cái lán rất cao ngoài sân để cùng lợp bóng râm với hoa hải đường, tối đến trong nhà mà nóng quá không chịu được, hắn sẽ kéo giường ra ngoài, ngủ trong sân với Phó Ngọc Thanh.
Hoặc có khi trời nóng Phó Ngọc Thanh ăn khó vào, anh mới bảo Mạnh Thanh thèm ăn kem, Mạnh Thanh sao dám cho phép, bình thường đến cả dưa hấu lạnh hắn còn chẳng dám cho anh ăn nữa chứ nói chi là kem? Chỉ còn nước kiên nhẫn dỗ anh.
Phó Ngọc Thanh phải uống thuốc giảm đau nhập khẩu từ Tây vào hàng ngày, song sau đó gần như ngày nào bệnh cũng phát tác, uống thuốc cũng vô dụng. Lúc đau dữ dội quá, Phó Ngọc Thanh sợ Mạnh Thanh phát hiện nên đành phải nhắm mắt giả vờ ngủ, mồ hôi vã ra như tắm. Có lẽ Mạnh Thanh biết, chỉ lặng lẽ lau mồ hôi cho anh chứ chẳng nói gì. Nhưng trong nhà lại bất giác có thêm rất nhiều thuốc, liên tục có thuốc mới về, toàn những loại chưa nghe đến tên bao giờ.
Đợt nóng nhất nè, Mạnh Thanh không dám quay quạt về phía anh vì sợ anh ốm, đồ lạnh cũng không dám cho anh ăn. Người Phó Ngọc Thanh càng lúc càng yếu, hằng ngày chỉ dám ăn tí chút, Mạnh Thanh rất buồn, thỉnh thoảng đun nước đường cho anh uống mà anh cũng chỉ gắng uống được nửa bát, uống thêm sẽ nôn. Có bạn qua thăm, anh cũng chỉ ngồi dậy chống đỡ được nửa tiếng là bắt đầu thở phì phò.
Anh biết thời gian chẳng còn bao nhiêu. Hễ lúc nào tinh thần khá một chút là anh sẽ nhắc đến hậu sự với Mạnh Thanh. Song anh vừa nói là Mạnh Thanh đã không vui, hắn bảo, “Trời nóng nên anh mất khẩu vị thôi, nói mấy chuyện gở này làm gì?”
Có lần Lục Thiếu Du tới thăm anh, anh mới nhắc đến chuyện ly hôn, bảo là mình đã làm lỡ làng cô, anh muốn viết một bản tuyên bố chấm dứt hôn nhân rồi hỏi cô thấy sao? Lục Thiếu Du lại nghĩ chuyện ly hôn là không cần thiết, cô mới trêu anh, “Thế không được đâu, dù gì anh cũng là người nhà Lục tôi mà.”
Nghe thấy cô nói thế, Mạnh Thanh chẳng nói lời nào mà ra ngoài luôn.
Phó Ngọc Thanh biết hắn không vui, bèn thẳng thắn với Lục Thiếu Du, “Thiếu Du, đừng trách tôi giấu cô. Cô không biết, nhưng tôi với A Sinh thật ra đã thành đôi lâu lắm rồi.”
Lục Thiếu Du bàng hoàng, mặt cô dần dần xám ngắt đi, dường như có điều muốn nói nhưng cuối cùng lại nói không nên lời. Sao anh không biết trong lòng cô đang nghĩ gì kia chứ, anh cũng chẳng thấy dễ chịu bao nhiêu, mới nhẹ nhàng bảo, “Nếu gặp được Thiếu Kỳ, tự tôi sẽ nói cho cậu ấy biết, cô không cần phải nói đâu.”
Mắt Lục Thiếu Du đỏ hoe, cô nghẹn ngào trách anh, “Nói năng vớ vẩn!”
Nhìn cô buồn như thế, Phó Ngọc Thanh nào nói được gì nữa? Anh chỉ còn biết nở nụ cười.
Mạnh Thanh lại vờ như chuyện này không xảy ra, chẳng bao giờ nhắc tới.
Song chuyện ly dị cũng không thuận buồm xuôi gió như đã tưởng. Do Phó Ngọc Thanh là người trong giới công thương tiến bộ, giờ anh ốm nặng, thân là vợ quan chức mà lại đòi ly dị nên chuyện bung bét ra rất lùm xùm, cuối cùng tổ chức vẫn không duyệt.
Phó Ngọc Thanh nào ngờ được những chuyện này? Khoảng thời gian đó, bộ phim Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài được quay ở Thượng Hải là bộ phim có màu đầu tiên của Trung Quốc, Phó Ngọc Thanh đọc được trên báo, anh rất háo hức muốn xem nên mới năn nỉ Mạnh Thanh. Cuối cùng Mạnh Thanh thỏa thuận với anh chỉ xem nửa phim thôi, tuy đồng ý nhưng Phó Ngọc Thanh lại có ý đồ khác, ai dè vừa xem hết hồi mười tám cảnh đưa tiễn là không cho anh xem tiếp nữa.
Trước đây Phó Ngọc Thanh rất ít khi xem loại hí văn Thiệu Hưng[1], không ngờ lại hay đến vậy, về tới nhà vẫn còn nhớ mãi. Lúc trong rạp nghe Lương Sơn Bá hát câu “Hiền đệ càng nói càng hoang đường, hai người đàn ông sao có thể bái đường”, cả hai không nhịn được nhìn nhau cười.
1.
Ngày hôm ấy tinh thần anh tốt lạ kỳ. Bên ngoài không tiện nói, vừa về tới nhà là Phó Ngọc Thanh đã không kìm được bảo Mạnh Thanh, “Giá mà tôi quen em sớm hơn thì tốt biết mấy,” xong anh lại trách mình, “hồi em dưỡng bệnh ở chỗ tôi sao tôi lại không năng tới thăm em cơ chứ?”
Mạnh Thanh phì cười, “Tam gia à, chẳng phải em nói gì anh chứ, hồi đó anh có để ý đến em chắc?”
Phó Ngọc Thanh áy náy ra trò, ngượng ngùng bảo, “Hồi đó tôi còn trẻ nên lòng còn chưa vững em à.” Rồi vội vàng phân bua như cướp công, “Bái đường với em rồi tôi có để mắt đến ai nữa đâu.”
Mạnh Thanh vạch trần anh thẳng thừng, “Lúc trong viện ai khen y tá xinh?”
Phó Ngọc Thanh không khỏi thấy bất công, anh giải thích, “Tôi lịch sự với người ta thôi mà, mà cô ấy xinh là một chuyện, nhưng tim tôi chỉ có mình em thôi.”
Mạnh Thanh nhìn anh, chậm rãi nở một nụ cười dịu dàng, “Em biết mà.”
Vì chỉ xem hết hồi mười tám đưa tiễn đã ra về nên cả hai cũng không thấy quá buồn thương. Phó Ngọc Thanh nằm trên đùi hắn, lòng vui phơi phới, không nhịn được muốn bàn về lời hát trong phim với hắn, anh phê bình một cách không khoan nhượng, còn nhận xét hí phục của diễn viên trông hơi tục, Mạnh Thanh mới cười anh rõ ràng xem mê tít thế mà còn chê lên chê xuống.
Mắt Phó Ngọc Thanh đong đầy nụ cười, anh nhìn hắn, “Cái này sao gọi là chê được? Cái này người ta gọi là phê bình.”
Mạnh Thanh biết lời anh nói có ẩn ý, bèn bảo, “Anh còn muốn phê bình em à? Phê bình cái gì? Quản lý anh chặt quá? Thích phê bình thì phê bình đi, nói chung là không cho anh đi xem nốt phim đâu.”
Phó Ngọc Thanh tặc lưỡi, anh vẫn còn lời muốn nói, Mạnh Thanh thấy anh nói hứng chí quá, sợ anh mệt nên bèn dỗ anh ngủ sớm.
Phó Ngọc Thanh chỉ còn nước ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Mạnh Thanh nhìn anh mà chẳng biết làm gì hơn, hắn mới bắt đầu nói đôi ba câu, trời mát lại rồi, chừng nào cây hải đường ra quả thì hầm cho anh ăn.
Phó Ngọc Thanh đáp khe khẽ, lấy đâu ra nhiều thời gian thế? Nghĩ một lát, anh lại bảo muốn ăn táo gai tươi. Mạnh Thanh mới cười, ở Thượng Hải kiếm đâu ra táo gai, toàn đòi đồ không mua được, bảo anh trái tính.
Phó Ngọc Thanh cũng cười, cố tình hỏi ngược lại hắn, “Chẳng phải em thích tính tôi thế còn gì?”
Mạnh Thanh hiếm khi tỏ vẻ thẹn thùng, hắn đắp tay che mắt anh lại, dỗ dành, “Ngủ đi, sáng mai nói tiếp.”
Cuối cùng Phó Ngọc Thanh cũng thấm mệt rồi, anh nhắm mặt lại, chầm chậm thiếp đi.
Nửa đêm, vì khó thở nên anh lại tỉnh giấc lúc đang mơ. Mạnh Thanh cũng dậy, hắn tái mặt lục thuốc cho anh uống, anh khó nhọc nuốt xuống thuốc và nước Mạnh Thanh đưa, sau đó mới bảo Mạnh Thanh, “Lạ thật đấy, vừa nãy tôi nằm mơ thấy em.”
Mạnh Thanh ôm anh, nhẹ nhàng xoa lưng cho anh, “Nằm mơ thấy em làm sao? Cho anh đi xem phim à?”
Phó Ngọc Thanh gắng cười, “Không phải. Tôi là tôi nằm mơ thấy cái nhà bên đường Hán Trung ấy, em còn nhớ không?”
“Sao không nhớ?” Mạnh Thanh ngạc nhiên, hắn bùi ngùi hoài niệm, “Hồi đó em ngã gãy chân, tam gia cho em ở đó để dưỡng thương mà.” Hắn thì thào, “Về sau em còn tạt qua mấy bận liền đấy, nghĩ được gặp tam gia một lần là tốt rồi.”
Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười, hơi thở bắt đầu dồn dập, “Tôi là tôi nằm mơ thấy em lúc đó đấy.”
Mạnh Thanh ngẩn người, bỗng dưng hắn hơi luống cuống, hắn cuống cuồng định thay đồ cho anh, “Ngọc Thanh! Để em đưa anh đi bệnh viện, anh đừng…”
Phó Ngọc Thanh đưa tay yếu ớt tì lên tay hắn để ngăn hắn lại, “Đừng đi.”
Hai mắt Mạnh Thanh đỏ hoe, hắn bế anh lên, đắp qua áo rồi định ra ngoài thẳng, giọng Phó Ngọc Thanh càng lúc càng bé, đứt quãng cầu xin hắn, “A Sinh ngoan, vô ích thôi, đừng đi. Sợ là tôi vô vọng rồi.”
Mạnh Thanh bế anh vào lòng, người hắn run bần bật, Phó Ngọc Thanh nở nụ cười gượng gạo: “Em nói chuyện với tôi đi.”
Mạnh Thanh lộn xộn đáp, “Không sao đâu! Ngọc Thanh, em đưa anh đi viện, anh không sao đâu, nghe thấy không!”
Phó Ngọc Thanh cười, anh không thở được nữa, vô vàn âm thanh đang bủa vây lấy anh, nhưng qua tất cả làn âm thanh ấy, tiếng Mạnh Thanh gọi anh lại rõ mồn một.
Đừng khóc mà, anh muốn đưa tay vuốt ve gương mặt người thương, nhưng dường như anh lại rơi vào giấc mơ kỳ diệu ấy.
Anh đứng một mình trong căn nhà cũ, cái nơi tối tăm cũ kỹ chẳng có lấy một bóng người. Anh luống cuống chỉnh lại cổ áo, sốt ruột sờ khuy măng séc, chẳng biết rốt cuộc mình đang chờ gì.
Thế rồi một giọng nói quen thuộc gọi tên anh sau lưng, anh quay phắt lại.
Đứng ngoài cửa là một chàng trai trẻ, hắn bận một bộ áo dài, vạt áo nhấc lên buộc bên hông, thoạt nhìn giống người luyện võ. Hắn có một đôi mày kiếm, khí chất rất áp bức, nhưng trên môi hắn lại là một nụ cười dành cho anh.
Ánh nắng ngoài cửa rơi lên người hắn, rực rỡ tới vô ngần.
Anh đi về phía ánh sáng chói lòa ấy, nắm lấy bàn tay hắn chìa ra.