Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 64



Phó Ngọc Thanh cười cứng ngắc.

Nếu không phải vì chuyện này rất khó giải quyết, Tô Phụng Xương đương nhiên sẽ không nói vậy với anh. Nhưng anh vừa không muốn gọi điện cho Mạnh Thanh, lại cũng vừa ngại gặp mặt trực tiếp để nói chuyện với Mạnh Thanh, chỉ là chuyện đã đến nước này rồi, ngoài nhờ Mạnh Thanh ra thì anh cũng chẳng còn cách nào khác.

Anh thở dài trong lòng, nhẹ giọng nói: “Ông chủ Mạnh, thật ra tôi còn một việc muốn nhờ ngài.”

Mạnh Thanh thấy giọng điệu của anh như vậy thì rất lo lắng, bèn nói: “Tam gia, ngài có việc thì cứ dặn, không cần coi Mạnh Thanh như người ngoài đâu.”

Phó Ngọc Thanh nhẹ giọng nói: “… Nếu tôi muốn cùng mở một cửa hàng buôn thuốc phiện, có thể nhờ ông chủ Mạnh, lấy một ít hàng từ công ty Tam Hâm không?”

Mạnh Thanh hơi ngoài ý muốn, do dự một lát rồi mới hỏi, “Tam gia, cho tôi lắm miệng hỏi một câu, sao ngài lại nghĩ đến chuyện buôn thuốc phiện?”

Phó Ngọc Thanh đành phải kể đại khái sự tình cho hắn, bỏ qua thương tích của Lục Thiếu Kỳ, sau đó mới nói: “Tôi không hiểu cách buôn thuốc phiện, nếu không tiện thì cũng không sao, tôi sẽ bảo hắn nghĩ cách khác.”

Mạnh Thanh trầm mặc một lát, sau đó cười: “Tam gia suy nghĩ nhiều rồi. Thuốc phiện nếu không bán ra, chả nhẽ để nguyên ở đó có thể sinh ra đồng bạc trắng được hay sao? Tôi còn tưởng ngài rầu chuyện gì, nếu ngài muốn mở cửa hàng thuốc phiện thì đúng là nên tìm tôi. Nếu tìm người Nhật, có khi ngài còn bị lừa ấy.” Rồi nói: “Tôi với tam gia về Nam Kinh đi.”

Phó Ngọc Thanh biết hắn hẳn có chút ẩn tình khó nói, trong lòng áy náy, đành bảo: “Ông chủ Mạnh, ngài nói thật với tôi đi, nếu ngài có chuyện gì khó xử, sao tôi có thể kéo ngài xuống nước được?” Dừng lại một chút, rốt cuộc vẫn không nhịn được, lại nói: “Không phải lần trước ngài đã bảo tôi rồi sao, muốn có chậu vàng rửa tay, đừng bán thuốc phiện. Giờ lại bị tôi làm phiền, không thoát thân nổi, sao tôi có thể làm vậy được?”

Mạnh Thanh thấp giọng trấn an anh: “Tam gia nghĩ nhiều rồi. Khi đó tôi nói thế, cũng chỉ là muốn giúp tam gia làm việc thôi, tam gia đừng lo lắng cho tôi, nếu tôi muốn thoát thân thì đã không đi làm ở công ty Tam Hâm rồi.”

Chắc là Mạnh Thanh sợ anh lại từ chối, bèn nói: “Tam gia, giờ đã muộn, xe đi mất rồi, sáng mai tôi bảo người mua vé sớm, chúng ta đi tàu hỏa về.” Lại cười bảo anh: “Tam gia đã lâu chưa về, tôi về Nam Kinh cùng tam gia, cũng yên tâm chút.”

Phó Ngọc Thanh nghe hắn tự mình sắp xếp xong xuôi hành trình, trong lòng bỗng bất an, nói, “Ông chủ Mạnh, để tôi qua chỗ ngài một chuyến, những việc này không thể quyết định chóng vánh như vậy được. Có vài lời không thể nói rõ qua điện thoại.”

Mạnh Thanh cười: “Tam gia, không sao, việc rất nhỏ mà,” rồi nói, “tôi đi tìm ngài.”

Phó Ngọc Thanh muốn ngăn lại, nhưng đã không còn kịp. Mạnh Thanh hào hứng nói: “Tam gia, ngài đợi một lát, tôi qua ngay đây.” Nói xong cúp máy cái rụp.

Phó Ngọc Thanh cầm ống nghe một hồi lâu mới gác lại, trong lòng càng thêm áy náy, thầm nghĩ, vốn muốn xa cách hắn một chút, chẳng hiểu sao lại càng lúc càng gần nhau hơn.

Nhưng nhớ tới giọng điệu vui vẻ của Mạnh Thanh vừa rồi, trong lòng chợt động, thế mà lại có một tia vui mừng kỳ lạ.

Phó Ngọc Thanh nghĩ, đợi hắn tới đây, mình lại bàn bạc cẩn thận với hắn cũng vẫn kịp, không thể để hắn quen với việc giúp mình hết lòng, không hề suy nghĩ cho bản thân được.

Rồi nhìn chiếc đồng hồ Tây Dương, vẫn còn lâu Mạnh Thanh mới tới, anh bèn xốc lại tinh thần, gọi một cuộc cho Diệp Hãn Văn. Quả nhiên Diệp Hãn Văn nói y như Tô Phụng Xương, người của Bộ Tư lệnh mềm cứng không ăn, nhờ người hỏi thăm cũng chẳng có ích gì.

Diệp Hãn Văn cảm thấy rất không ổn: “Không chịu giao cho tòa án, cũng không cho người dò tin tức, e là không dễ làm.” Lại nói, “Cậu cũng đừng lo lắng, nếu muốn kéo cậu xuống nước thật, một Đỗ Hâm này làm sao đủ? Tóm lại cậu cứ ở lại Thượng Hải đi, đừng về Nam Kinh, tớ không tin ông ta có năng lực lớn như vậy.”

Lúc này Phó Ngọc Thanh mới nói: “Tớ cũng hỏi Tô Phụng Xương rồi, hắn bảo sẽ giúp tớ, nhưng muốn nhập cổ công ty tớ.”

Diệp Hãn Văn kinh ngạc nói: “Thật sao?” Lại hơi nghi ngờ: “Gã này, không cho người thu lợi dễ dàng đâu. Hắn ta nói muốn nhập cổ, có khi nào là nghe được phong thanh gì chăng?”

Phó Ngọc Thanh ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Tớ vẫn chưa đồng ý, đợi tớ nghĩ lại đã, lần này về sẽ bàn tiếp với cậu, chắc là ngày mai đi, tối cậu đến đón tớ nhé,” nói đến đây thì cười tự giễu, “tớ sợ đấy.”

Diệp Hãn Văn cũng cười, không đùa thêm câu nào nữa, chỉ nói: “Lái thuyền vạn năm vẫn phải cẩn thận. Nếu cậu nhất định phải về thì cứ đến chỗ tớ mà ở.”

Nói chuyện xong với hắn, Phó Ngọc Thanh mới coi như an tâm.

Thật ra Mạnh Thanh đến rất nhanh, lúc người hầu dẫn hắn vào, Phó Ngọc Thanh chỉ vừa mới thay áo, thấy hắn vội vã tiến vào, mũ cầm trong tay, cứ như muốn đi đuổi tàu hỏa thì không nhịn được cười mà nói: “Ông chủ Mạnh, tôi ở đây.”

Mạnh Thanh có chút thẹn thùng: “Tôi sợ tam gia có việc bận phải ra ngoài, nên mới chạy nhanh vào.”

Ngực Phó Ngọc Thanh nóng lên, nói: “Tôi đâu có việc, ngài vội vàng thế làm gì?” Bèn mời hắn ngồi rồi cười, “Ông chủ Mạnh cứ ngồi xuống trước đã, nghỉ một chút, sau đó chúng ta đến thư phòng nói chuyện.”

Mạnh Thanh lắc đầu: “Khỏi cần nghỉ, tôi với tam gia lên lầu nói đi.”