Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 82



Phó Ngọc Thanh đứng ngoài quán trà gọi một chiếc xe kéo, về nhà trong cơn bực bội, mấy lần toan gọi điện cho Mạnh Thanh, nhưng lại nghĩ đến cả thiệp cưới mình cũng còn không nhận được, gọi điện thì nói cái gì? Nếu Mạnh Thanh thật sự không định mời anh, anh cũng đừng than oán gì mới phải.

Anh đi đi lại lại trong phòng, bỗng dưng nhớ tới một người hầu tên là Tú Sơn, bình thường nhanh nhẹn, bèn sai hắn ra ngoài dò hỏi chuyện này.

Nào ngờ Tú Sơn còn chưa về, Hà Ưng Mẫn đã gọi điện tới, mời anh đến tửu lâu Xương Minh ăn cơm.

Tửu lâu Xương Minh hồi trước đứng tên Hà Tiên Bích, phong nhã tinh tế, Hà Ưng Mẫn trừ phi bàn chuyện chính sự thì tuyệt đối sẽ không đến Xương Minh, Phó Ngọc Thanh không khỏi thấy lạ, bảo: “Hôm khác đi, hôm nay tớ không muốn ra ngoài.”

Nhưng Hà Ưng Mẫn cứ chèo kéo mãi làm anh không từ chối được. Phó Ngọc Thanh hết cách, đành phải ăn mặc chỉnh tề rồi ngồi xe ra ngoài.

Lúc đến Xương Minh, nhân viên phục vụ dẫn anh vào một phòng riêng nhỏ, Hà Ưng Mẫn tươi cười chờ anh, trong mắt có chút vẻ kỳ quái, hai người ổn định chỗ ngồi rồi, rượu và đồ ăn đã được dọn lên, Phó Ngọc Thanh không thèm tán gẫu với hắn mà nói luôn: “Có chuyện gì?” Anh và Hà Ưng Mẫn đã quen biết nhiều năm, nhận ra ngay có điều kỳ lạ.

Hà Ưng Mẫn cười rộ lên, kéo cửa ở góc phòng ra, nào ngờ người bước vào lại là một người không nghĩ tới, chính là Mạnh Thanh đã mấy ngày nay chưa gặp.

Phó Ngọc Thanh sửng sốt, đứng dậy ngay tức thì, trong lòng vô cùng bối rối mà thắc mắc, hắn muốn gặp mình thì sao không đến chỗ mình? Lại phải vòng vo hẹn đến tận đây? Còn chưa mở miệng đã nghe thấy Hà Ưng Mẫn nói: “Hai người bọn cậu cứ từ từ nói chuyện nhé, tớ ở ngay bên cạnh, nói xong thì gõ cửa rồi tớ quay lại là được.” Mạnh Thanh xấu hổ đáp: “Đa tạ ngài Hà, quả thật làm phiền anh rồi.”

Hà Ưng Mẫn xua tay cười, kéo cửa ra rồi biến mất dạng.

Mạnh Thanh bước lên trước một bước, nói: “Tam gia, vốn định gọi điện cho ngài, lại sợ trong điện thoại không nói rõ được nên mới đành phải dùng đến cách này.”

Phó Ngọc Thanh mời hắn ngồi xuống, trong lòng thắc mắc, chẳng lẽ hắn cho rằng mình sẽ không chịu gặp hắn hay sao? Rồi lại cảm thấy e là có chuyện khác, lòng dần chùng xuống.

Nhưng không hỏi, chỉ nói: “Ông chủ Mạnh chỉ cần nói một câu là Phó mỗ sẽ đến cửa viếng thăm ngay mà. Nhưng giờ ông chủ Mạnh lại thế này… Tôi không dám chắc.”

Mạnh Thanh nghe anh nói vậy thì quýnh lên: “Tam gia, mấy bữa nay có nhiều chuyện, tôi sợ ngài nghe gì đó rồi lại hiểu nhầm, cho nên mới nhờ ngài Hà mời ngài tới đây, đây là tửu lâu của Hà gia, có thể yên tâm nói vài lời với tam gia.”

Phó Ngọc Thanh vừa nhìn hắn vừa nghĩ, anh sắp cưới Lạc Hồng Hoa, đến cả thiệp mời còn không gửi cho tôi, giờ còn muốn nói gì với tôi nữa? Anh muốn kết hôn, từ nay đường ai nấy đi, muốn xóa sạch sẽ với tôi chứ gì? Cơn ấm ức dâng lên trong lòng anh, lời nói cũng không được kiềm chế, khẽ mỉm cười đáp: “Tôi tưởng ông chủ Mạnh không bao giờ muốn nói chuyện với tôi nữa cơ.”

Mạnh Thanh đáp, “Tam gia, tôi biết ngài giận tôi. Lúc trước tôi bảo ngài tôi tuyệt đối không có ý gì với Lạc Hồng Hoa, nhưng vừa từ Nam Kinh về đã sắp sửa kết hôn với cô ấy. Tam gia thích cô ấy, cảm thấy tôi không đủ chân thành, không đạo nghĩa, giận tôi, tôi đều biết cả.”

Phó Ngọc Thanh có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, nhưng nghe hắn nói thế lại chẳng thể hỏi được nữa. Chuyện đã đến nước này rồi, anh còn nói được gì nữa, Mạnh Thanh đâu có nợ anh, anh dựa vào cái gì mà nổi giận, dựa vào cái gì mà hỏi hắn chứ?

Anh trầm mặc một hồi rồi mới thở dài: “Sao ông chủ Mạnh lại không đưa thiệp cưới cho tôi, mãi mới được gặp ông chủ Mạnh, thế mà đến cả thiệp cưới cũng không có sao?”

Mạnh Thanh bối rối, bèn vội vàng giải thích: “Tam gia, ngài nghe tôi nói đi, tôi không mời ngài là có nguyên nhân cả.”

Hóa ra Lạc ngũ gia chẳng biết nghe được tin hắn định buôn thuốc phiện từ đâu, gọi hắn đến hỏi chuyện. Mạnh Thanh không thể bảo việc này có liên quan đến Phó Ngọc Thanh được, đành nói là chủ ý của mình. Lạc ngũ gia biết hắn vừa từ Nam Kinh về với Phó Ngọc Thanh, lại nghe nói ở bến tàu có rất nhiều tàu nước ngoài vừa dỡ hàng, đều trên danh nghĩa công ty mậu dịch của Phó Ngọc Thanh, thế là nghi ngờ hắn có ý định riêng, cùng người ngoài buôn thuốc phiện. Mạnh Thanh đành phải chối biến: “Tuy tam gia là ân nhân của tôi, nhưng ngài ấy lại là người tân phái, những việc này thực sự là mù tịt. Chưa kể nhị thiếu gia của Phó gia qua đời chính là vì thuốc phiện, sao ngài ấy sẽ chịu buôn cái này chứ?” Lạc ngũ gia có vẻ vẫn chưa tin hẳn, sau đó Lạc Hồng Hoa nói đỡ mấy lời, còn mở mấy kiện hàng ra kiểm tra, không có một bao thuốc phiện nào, lúc này mới hơi tin.

Đây là một chuyện, còn một chuyện khác.

Hồi trước Lạc Hồng Hoa sống cùng Lưu Anh Dân một thời gian, chính là con trai của giám đốc Sở Dân chính, sau đó Lạc Hồng Hoa chán hắn, dọn ra khỏi nhà hắn, đến sòng bạc làm xóc đĩa. Lúc đó Mã Kính Tôn nhận ra nàng, lại còn nhìn trúng nàng, bèn muốn tán nàng.

Lưu Anh Dân nhớ thương Lạc Hồng Hoa, dây dưa mãi với nàng, Mã Kính Tôn đánh Lưu Anh Dân một trận ra trò để thị uy, chuyện này thực sự gây chấn động Thượng Hải một thời gian, còn lên rất nhiều đầu báo nhỏ. Bởi vậy thanh danh của Lạc Hồng Hoa vang dội, rất nhiều người không ham bài bạc cũng đến sòng bạc Vinh Sinh chỉ để nhìn nàng một cái. Mã Kính Tôn càng vênh váo, ngày nào cũng đến bàn của Lạc Hồng Hoa, lại còn tiêu rất nhiều tiền, cứ như phát kẹo mạch nha vậy, bỏ cũng không thoát nổi.

Bình thường Mã Kính Tôn chuyên môn đòi nợ thuê, hắn làm việc thâm độc, Lạc ngũ gia phải dùng hắn ở vài chỗ nên cũng không sẵn sàng đắc tội hắn, Lạc Hồng Hoa đành nhờ Mạnh Thanh, Mạnh Thanh đáp ứng nàng, bởi vậy sau khi bàn qua với Lạc ngũ gia thì đã chọn ngày để cưới.

Mạnh Thanh nói đến đây thì áy náy bảo: “Cũng quá tình cờ, lại đúng lúc tam gia có nhiều hàng Tây cập bến. Lạc ngũ gia hơi nghi ngờ, tưởng tam gia nhúng tay vào buôn thuốc phiện. Lúc trước ông ấy bảo tôi làm thì tôi không chịu, giờ thì tôi lại đồng ý nên ông ấy không vui lắm, cảm thấy tôi là vì tam gia. Tôi nghĩ tôi đành phải xa cách tam gia một chút, chờ mấy ngày nữa mới nói để tránh liên lụy đến tam gia. Nhưng chuyện này, nói trong điện thoại thì lại không rõ được.”

Phó Ngọc Thanh chỉ cảm thấy người này còn rất nhiều chuyện khác gạt anh, nhưng muôn vàn lời anh lại không nói ra nổi, hắn sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ lại bảo anh hỏi, những lời anh nói với tôi, hóa ra đều chỉ là giả vờ thôi ư?

Anh lại nghĩ tới mấy lần đến bến tàu xem hàng gặp Lạc cô nương, nàng cười tươi trấn an anh, bảo rằng e chỉ là hiểu lầm thôi, thế mà lại làm ra cái trò hay thật.

Anh nhớ lúc ở trên tàu hỏa, anh bảo chỗ hàng kia không phải thuốc phiện, rõ ràng trong lòng Mạnh Thanh nghi ngờ, thế nhưng lại không hề hỏi thêm mà chấp nhận lời của anh.

Người này vốn chẳng hề tin anh, giờ hàng rời bến rồi, anh mà lại nhiều lời phân bua thì càng có vẻ giả vờ giả vịt, không được thì thà nhận còn hơn.

Bèn cười hỏi hắn, “Nếu ngài với Lạc cô nương kết hôn thật thì là vợ chồng rồi. Hồi đó tôi còn bảo ngài, nếu Lạc cô nương tìm được một chàng rể tốt, tôi phải tặng quà lớn mới được, thế mà ngài lại không mời tôi.” Sau đó hỏi hắn, “Lễ làm ở đâu vậy?”

Mạnh Thanh khẽ đáp: “Ở ngay đây, tửu lâu Xương Minh của Hà tiên sinh.”

Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng mà nghĩ, hèn gì hắn lại mời Hà Ưng Mẫn.

Hai người ngồi im lặng một hồi, không ai lên tiếng.

Phó Ngọc Thanh nhìn chén rượu hết nhẵn, trong lòng chẳng biết là cảm xúc gì, chỉ nghĩ, những lời hắn nói lúc say đều không tính. Hắn muốn kết hôn, Lạc Hồng Hoa thích hắn, tất nhiên sẽ mở cành gạt lá, sinh con cho hắn, hóa ra hắn chỉ muốn làm anh em, làm bạn với mình mà thôi.