Tỏa Hồn

Chương 30



Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Mai Sương Mộng quét mắt qua từng người, hài lòng bật cười: "Các ngươi đi theo ta."

Nàng ấy xoay người đi vào trong đại điện, đoàn người lập tức đi theo sau, không ai lên tiếng nói gì, Phong Diêu Sở không chịu nổi bèn kéo cánh tay Tô Tiện, nói nhỏ: "Con rối kia của muội không mang theo hả?"

"Không." Tô Tiện lắc đầu, nàng nghĩ chuyến này đi cũng chỉ lấy vũ khí thôi, không mất nhiều thời gian nên không đưa Tiểu Sở đi cùng.

Phong Diêu Sở "Ồ" một tiếng, quay đầu bắt chuyện với Bạch Hoàng Chúc đi phía sau: "Tiểu Bạch, ngươi đi tham gia Huyền Thiên Thí lần này chắc đụng mặt không ít người quen nhỉ?" Nhìn bộ dạng của hắn hình như rất thân quen với Bạch Hoàng Chúc.

Nhưng rất nhanh Tô Tiện đã hiểu, Phong Diêu Sở và Bạch Hoàng Chúc đều là thiếu gia trong Bát đại thế gia, hai người quen nhau cũng không có gì lạ.

Bạch Hoàng Chúc nghe thấy câu hỏi của Phong Diêu Sở hơi ngẩn ra một lúc, lát sau mới hoang mang gật đầu: "Ừ, Minh Sơ cũng đi."

Phong Diêu Sở cười cười, lại quay đầu chào hỏi những người khác, sẵn tiện nói chuyện với người ta vài câu. Khi hắn định nói với Mộ Sơ Lương gì đó thì Mai Sương Mộng đã dừng lại trước một căn phòng. Căn phòng đó có khóa, là một cái khóa rất lớn, nặng nề treo trên cửa, không biết được đúc từ chất liệu gì mà có chút ánh sáng mờ nhạt phát ra.

Mai Sương Mộng lấy chìa khóa mở cửa.

Trong phòng, một trận sóng nhiệt ập vào mặt.

Yêu Lan sớm đã mở mắt chờ mong, thấy cửa phòng vừa mở lập tức kêu lên thành tiếng.

Cảnh tượng trong phòng thật sự rất đáng để Yêu Lan hưng phấn như vậy.

Căn phòng này vô cùng rộng lớn, trên bốn vách tường khảm đế đèn, dưới ánh đèn chiếu rọi có thể nhìn thấy trên tường treo đầy các loại vũ khí, ánh lên hàn quang làm cả căn phòng bị bao phủ bởi một tầng sát khí.

Không chỉ là Yêu Lan những người khác cũng kinh ngạc không thôi, bọn họ trước giờ chưa hề nhìn thấy nhiều binh khí như vậy, nhất thời không thể rời mắt.

"Ở đây đều là những binh khí ta chế tạo trong suốt bao nhiêu năm nay, các ngươi tự tìm xem có cái nào vừa tay thì lấy đi." Mai Sương Mộng nở nụ cười với mọi người, giọng điệu ôn nhu nói, "Các ngươi đều là những đệ tử đắc ý nhất trong Không Thiền Phái, lần tỉ thí này không thể chịu thua thiệt về phần vũ khí được, đúng không?"

"Vâng vâng vâng!" Trong khi Mai Sương Mộng đang nói chuyện, Yêu Lan đã không kìm lòng được chạy đến bên tường, bắt đầu sờ mó mấy món vũ khí trên đó, "Đa tạ sư thúc!"

Mai Sương Mộng cười lắc đầu: "Đừng có vội, từ từ mà chọn, dù những vũ khí ở đây đều làm ta hài lòng nhưng vẫn có cái tốt cái xấu, chọn trúng cái nào thì phải xem cơ duyên của các ngươi rồi."

Mọi người khó khăn lắm mới bước vào đây được, tất nhiên là muốn chọn cho mình một món vũ khí thật tốt, Mai Sương Mộng cố ý muốn bọn họ tự chọn là muốn thử thách mọi người một phen đây mà. Bọn họ đều ngầm hiểu trong lòng, nghe Mai Sương Mộng nói vậy tất cả yên tĩnh lại bắt đầu quan sát vũ khí treo trên tường.

Công pháp và chiêu thức của mỗi người là không giống nhau, sử dụng vũ khí cũng không giống, nên cho dù Yêu Lan biết vài món là thượng phẩm nhưng cũng không thể chọn nó làm vũ khí của mình. Vũ khí Yêu Lan đang dùng là roi nhưng lúc này nàng không nhìn đến roi mà chuyển sang kiếm, nàng ấy đang nhìn ngó một thanh kiếm dài khoảng ba tấc (*), toàn thân đen nhánh ẩn mình trên tường, như dung hòa cùng một thể với vách tường, không lộ ra chút ánh sáng nào.

(*) 30cm

Vẻ mặt Yêu Lan nhìn nó rất nghiêm túc.

Tô Tiện đến bên cạnh Yêu Lan, nàng ấy kéo kéo y phục Tô Tiện, nói nhỏ: "A Tiện, hay là ngươi lấy thanh kiếm này đi?"

"Thanh này?" Tô Tiện hỏi, ánh mắt lướt quanh thanh kiếm.

Nàng chưa từng nghiên cứu gì về binh đao, Ly Hỏa côn và Kỳ Hoàng sáo đều là những món nàng mang theo bên mình từ nhỏ, cũng chẳng biết là tốt hay dở, chỉ biết dễ dùng là được rồi.

Yêu Lan gật đầu, quan sát những món binh đao khác, nhỏ giọng nói: "Nếu ta không nhìn nhầm thì thanh này là Huyền Trạch kiếm rất lợi hại trong truyền thuyết, là một thanh nhuyễn kiếm, nghe nói là chém sắt như chém bùn, ngươi đừng thấy nó không vừa mắt, kiếm này mà phối hợp với kiếm pháp, vừa ra tay người ta còn chưa kịp nhìn đã ngã rồi ấy chứ."

Tô Tiện nghe vậy, tiếp tục nhìn thanh kiếm đó, nàng biết Yêu Lan nói không sai, chỉ là kiếm này thích hợp với những kẻ ám sát như Phong Diêu Sở hơn, không thích hợp với nàng.

Trong khi Tô Tiện định mở miệng, Phong Diêu Sở không biết chạy đến bên cạnh hai người từ khi nào, ý cười trào dâng nhìn Tô Tiện: "Tô sư muội tính lấy Huyền Trạch kiếm?"

"Phải..." Yêu Lan chưa kịp nói hết, Tô Tiện lắc đầu, nói, "Không."

"Không muốn?" Phong Diêu Sở kinh ngạc nhướng mày.

Tô Tiện gật đầu: "Kiếm này không thích hợp với ta."

Phong Diêu Sở sửng sốt một hồi, hỏi lại lần nữa: "Muội không muốn thật hả?"

Tô Tiện lắc đầu, điểm đáng giá của thanh kiếm này là nó xuất thủ không thanh không tức, thích hợp với người ám sát như Phong Diêu Sở chứ không phải người ra tay chiêu nào chiêu nấy đều nhanh gọn như nàng.

Phong Diêu Sở nhìn chằm chằm Tô Tiện một lúc, chần chừ nói: "Vậy ta thấy thanh kiếm này đó?"

Tô Tiện nhường chỗ cho hắn, nàng không thể không thừa nhận Phong Diêu Sở mới là chủ nhân tốt nhất của thanh kiếm này.

Phong Diêu Sở lại bật cười một tiếng, lấy Huyền Trạch kiếm xuống, quay đầu nói với Tô Tiện: "Lần này coi như ta nợ muội một món ân tình, sau này có xảy ra chuyện gì chỉ cần muội mở lời, ta giúp được thì nhất định sẽ không từ chối."

Tự nhiên có được một ân tình như vậy, Tô Tiện cũng không cự tuyệt, gật đầu đồng ý với hắn. Phong Diêu Sở cầm kiếm, khẽ cười với Tô Tiện và Yêu Lan rồi quay người đi về phía Mai Sương Mộng. Yêu Lan có chút luyến tiếc nhìn thanh kiếm trong tay Phong Diêu Sở, quay lại nhìn thấy nét mặt Tô Tiện rất bình tĩnh thì không nói nhiều nữa.

Phong Diêu Sở là người đầu tiên chọn được vũ khí, Mai Sương Mộng khen hắn mấy câu, rồi tiếp tục quan sát những người chọn lại, nhưng bọn họ hình như còn lưỡng lự chưa ra quyết định. Mai Sương Mộng cũng không gấp, lấy ra một cái ghế yên lặng ngồi xuống chờ. Không biết đã qua bao lâu, hai người vẫn trầm mặc không lên tiếng là Văn Tư và Bạch Hoàng Chúc đồng thời chọn xong vũ khí cho mình.

Hai người họ đều chọn kiếm, chỉ là Văn Tư chọn một thanh kiếm nhỏ trông rất nhẹ nhàng, người khác cũng không nhìn ra nó có gì hay ho chỉ thấy Mai Sương Mộng chợt sáng mắt, không ngừng khen ngợi mắt nhìn của Văn Tư. Còn Bạch Hoàng Chúc chọn một thanh kiếm rất nặng, nhìn như muốn đè bẹp cái thân hình gầy nhom của hắn. Mai Sương Mộng suy tư nhìn hắn một hồi lâu, nhưng thấy hắn khăng khăng muốn chọn thanh này nên cũng thôi, không ngăn cản.

Ba trong số năm người đã chọn xong kiếm, riêng Yêu Lan không biết dùng kiếm, chọn hết nửa ngày mới chọn ra một cây roi có vẻ không tồi đến trước mặt Mai Sương Mộng.

Tô Tiện vẫn đang đứng ngẩn ngơ nhìn binh khí trên tường.

Nàng biết là mọi người đã chọn xong hết rồi, chỉ còn chờ mình nàng.

Thực ra nàng không cần binh khí gì hết, nàng thích hợp xài côn nhưng đã có Ly Hỏa côn rồi, nàng cũng biết thuật pháp về âm luật nhưng nàng đã có Kỳ Hoàng sáo rồi, hai món đó là bảo vật khó tìm, nàng cũng không định đổi vũ khí. Còn kiếm nàng cũng có một thanh, chỉ là bình thường không dùng tới thôi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng quét qua một lượt trên tường cuối cùng dừng lại trên một vỏ kiếm.

Vỏ kiếm đó nhìn cũng được, kích thước to nhỏ vừa khéo hợp với suy nghĩ của nàng, bên trên khắc điêu khắc đường vân tinh tế, vừa nhìn đã biết không phải đồ tầm thường. Tô Tiện lấy nó xuống nhìn qua một chút, trong lòng càng vừa ý bèn đưa nó trước Mai Sương Mộng.

"Ngươi... muốn cái này?" Mai Sương Mộng ngẩn ra.

Tô Tiện gật đầu, không biết nên giải thích thế nào chỉ đành yên lặng không lên tiếng.

Vẻ mặt Mai Sương Mộng kỳ quái nhìn Tô Tiện, ngay cả thần sắc Mộ Sơ Lương cũng rất cổ quái.

Lâu sau, Mai Sương Mộng nói: "Thanh kiếm này bị một người bạn của ta mượn rồi, tới giờ vẫn chưa trả." Lúc nàng nói những lời này biểu cảm có chút cô đơn, một lúc sau mới khẽ cười, nói, "Nếu ngươi đã chọn nó vậy cứ lấy đi, đến khi nào người nọ trả kiếm về thì nó là của ngươi."

Tô Tiện không ngờ đằng sau vỏ kiếm này lại có một câu chuyện như vậy. Nàng trầm mặc gật đầu, Mai Sương Mộng nhẹ nhàng vỗ vai nàng, khẽ nói: "Ngươi nhớ kỹ, thanh kiếm này tên là Vô Định."

Tô Tiện âm thầm lẩm nhẩm cái tên này, trong lòng xoẹt qua một cảm giác kỳ lạ.

Vũ khí của mọi người đều đã chọn xong, Mai Sương Mộng khép cửa căn phòng này lại, dặn dò bọn họ một lượt, bảo mọi người ngày mai tập hợp trước sơn môn, theo Mộ Sơ Lương đến Thiên Cương Minh.

Tối đó, Yêu Lan không ở trong Trúc Tự 23, Tô Tiện không hỏi nhưng cũng biết nàng ấy chắc chắn là đi tìm Thư Vô Tri. Ngày mai bọn họ phải rời khỏi Không Thiền Phái rồi, lần này đi không biết bao giờ mới có thể quay về, nếu như thật sự bị bại lộ không thể trở về, tương lai Yêu Lan muốn gặp lại Thư Vô Tri càng khó khăn hơn.

Trong phòng chỉ còn lại Tô Tiện và Tiểu Sở. Tô Tiện câu được câu chăng nói chuyện với quang cầu.

Lúc trước khi hai người còn ở Huyền Nguyệt giáo, toàn là Sở Khinh Tửu lắm lời, trong giáo suốt ngày cũng chẳng có gì làm, Sở Khinh Tửu kéo Tô Tiện tám chuyện hết nửa ngày. Chuyện hắn nói cũng rất thú vị, Tô Tiện nghe rất chuyên chú, luôn cảm thấy thời gian trôi qua nhanh thật. Bây giờ đổi lại là Tô Tiện kể chuyện, nàng đang nói đến những gì đã trải qua trong năm đầu tiên rời khỏi Huyền Nguyệt Giáo, đột nhiên dừng lại.

Những ngày tháng đó thật sự rất vô vị, đến nàng cũng thấy như vậy thì không cần kể làm gì.

Thấy Tô Tiện không nói gì nữa, quang cầu bay đến bên cạnh nàng, khẽ lung lay mấy cái.

Tô Tiện cười: "Ta vẫn thích nghe huynh nói hơn." Lúc trước ở Huyền Nguyệt Giáo nàng vẫn luôn rất ít nói, sau khi rời khỏi cũng bởi vì thính ứng với hoàn cảnh bên ngoài mà dần dần thay đổi.

Tuy nàng rất hoài niệm những ngày tháng trước kia nhưng cũng cảm thấy bây giờ không có gì không tốt.

Tô Tiện nói đến đây, tầm mắt bất chợt rơi lên vỏ kiếm đặt trên bàn. Nàng lấy từ chỗ của Mai Sương Mộng một cái vỏ kiếm về khiến Yêu Lan cạn lời trừng mắt với nàng nửa ngày trời, nàng cũng không cảm thấy có gì không tốt, giá trị của vỏ kiếm này chắc chắn cũng không thua mấy món bảo kiếm khác.

Thật ra Tô Tiện có một thanh kiếm nhưng mỗi khi gọi nó ra thì rất khó khống chế, cũng không biết vỏ kiếm như nào mới nhét nó vô được, nàng thử qua rất nhiều cái nhưng không cái nào khớp với nó cả. Hiện tại vỏ kiếm trước mặt nàng đây trong cũng rất ổn, xem ra kích cỡ cũng tương đương thanh kiếm kia, cho nên khi nhìn thấy vỏ kiếm Tô Tiện liền nhớ đến thanh kiếm ấy.

"Không bằng thử một chút?" Tô Tiện nói nhỏ với quang cầu, sau đó xòe lòng bàn tay ra, một ngọn lửa rừng rực bùng lên trong tay nàng, một vật dần hiện ra giữa ngọn lửa.

- Hết chương 30 -