Hồi nhỏ, Bùi Nhất bị nghi ngờ mắc bệnh tâm lý. Cậu rất ít nói, mặt mày thờ ơ, cũng rất hiếm khóc, không ham chơi như những đứa trẻ khác, không thích ríu rít kể chuyện. Chỉ mới ba bốn tuổi nhưng lại giống như rất trưởng thành, thường lặng lẽ nhìn người khác như đang đánh giá điều gì. Đánh giá thế giới này. Khiến người ta nổi da gà. Nhất là bà ngoại cậu. Bà cho rằng đứa bé này có vấn đề, vì vậy đã lén dẫn cậu đến bệnh viện, bác sĩ nói có thể trí lực của cậu kém phát triển hơn người bình thường, cũng có triệu chứng tự kỷ nhẹ.
Bà ngoại như nghe tin cha chết mẹ chết, thông báo cho con gái con rể, nói bác sĩ nói trí lực của thằng bé rất thấp, lại còn tự kỷ, cần người nhà đặc biệt quan tâm.
Bà Bùi như sét đánh ngang tai, suýt ngất xỉu, tự nhốt mình trong phòng, tuyệt thực ba hai ba ngày, cuối cùng hạ quyết tâm.
Bùi Nhất vẫn còn nhớ ngày hôm ấy cậu ngồi trên thảm ngẩn người nhìn xe hơi đồ chơi, trong phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng khóc nức nở của mẹ.
“Em thương nó! Tất nhiên là em thương nó! Nó là con em, em sẽ không bao giờ bỏ nó!
Nhưng anh có nghĩ tới việc lỡ như nó không hết bệnh không? Lỡ nó thiểu năng cả đời thì sao?
Chúng ta rồi sẽ già, chúng ta không bảo vệ nó lâu dài được! Nhưng nếu chúng ta lại có thêm một đứa nữa thì sẽ khác, nếu chúng ta chết, vẫn còn đứa út chăm sóc anh nó!
Bùi Khải Lâm, cuộc đời em không thể phó thác cho đứa bé như vậy được!”
…
Sau đó rất lâu, cậu nghe được giọng trầm trầm của bố, đó là giọng nói đè nén cơn thịnh nộ: “Trừ khi tôi chết, cô tái giá, hoặc chúng ta ly hôn, nếu không, cả đời tôi chỉ có một đứa con là Bùi Nhất.”
Sau đó bố mở cửa, đi ra, nhìn thấy cậu thì thoáng khựng lại, nỗi tức giận trong mắt tan biến, giơ đôi tay vững chãi ra, cười nói: “Nhất Nhất, hôm nay bố dẫn con đi ăn đồ ngon nhé, chịu không?”
Bé Bùi Nhất im lặng nhìn bố hồi lâu, bỗng bỏ đồ chơi xuống, chạy vào lòng bố, gọi: “Bố!”
Đó là lần đầu tiên từ khi ra đời cậu có phản ứng rõ rệt với hành động của người lớn. Bố ôm cậu, mắt đỏ hoe.
Bố là phiên dịch viên, hằng năm ở nhà dịch tin tức báo chí, sách ảnh. Bố còn là biên kịch nghiệp dư, tham gia sửa đổi tác phẩm, tuy cũng viết kịch bản nhưng chưa công khai bao giờ. Ít nhất công việc của ông có thể ở nhà chăm sóc con. Vì vậy sau đó, Bùi Nhất không đi nhà trẻ. Cậu theo bố học chữ, đọc sách, học nhạc, học vẽ, qua giờ trưa sẽ theo bố nằm trên bãi cỏ phơi nắng, chơi ghép hình.
Không có đám trẻ con ồn ào phiền phức, không có trò xếp gỗ hay thẻ tập đọc, không có giáo viên tuy giọng thì dịu dàng nhưng ánh mắt lại mất kiên nhẫn. Bé Bùi Nhất cảm thấy như vậy tốt hơn đi nhà trẻ nhiều. Mà ông Bùi cũng dần phát hiện con mình không chỉ không thiểu năng mà còn rất có thể là thiên tài. Học gì cũng nhanh, trí nhớ tốt, chẳng qua là không thích biểu đạt, hơn nữa cũng hơi kiêu ngạo, khi nhìn người khác luôn mang theo sự khinh miệt. Nói văn vẻ thì giống như nhân vật phản diện biến thái thông minh trong phim.
Bé Bùi Nhất ít nói không phải vì tự kỷ mà là khinh thường trao đổi với thế giới.
Bố nói, con trai, con rất thông minh, bố vô cùng tự hào về con. Nhưng không phải ai trên thế giới này cũng thông minh như con, con phải thông cảm những người yếu thế hơn con tựa như con thông cảm cho động vật vậy.
Bố nói, con trai, có người tuy không minh nhưng biết múa, hát, đàn. Thông minh chỉ là sở trường của một người nào đó, mỗi sinh vật trên thế giới này đều rất tài giỏi.
Bố nói, con trai, nắng rất đẹp, cây rất đẹp, sông rất đẹp, sao rất đẹp, thế giới cũng rất tươi đẹp. Con phải học cách trao đổi cùng chúng.
Bố dẫn Bùi Nhất đến đoàn phim, xem các diễn viên biểu diễn vô vàn sắc thái khác nhau, có cười, có khóc, có giận dữ, có sầu bi. Giúp cậu dần học cách biểu đạt suy nghĩ của mình cho thế giới biết.
Dưới sự dạy bảo đầy kiên nhẫn của bố, Bùi Nhất dần dần trở nên cởi mở. Chỉ cần người lớn dùng thái độ bình thường để nói chuyện với cậu, cậu sẽ đáp lại mấy câu, nhưng một khi họ nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn trẻ con, giả vờ thân thiện nhưng thực chất lại ghét bỏ, cậu sẽ không thèm đáp lại. Nhưng sau này, càng lớn cậu càng biết cách che giấu bản thân, cũng càng hòa đồng hơn, trông đơn thuần, hoạt bát không khác gì bạn bè đồng trang lứa.
Câu mà bố thường nói nhất là: Nhất Nhất, con là niềm kiêu hãnh của bố.
Nhưng bố không thể sống lâu.
Bố đổ bệnh đương độ tuổi sung mãn nhất, ông nội chưa từng gặp mặt đến thăm, lúc đó Bùi Nhất mới biết hóa ra bố mình không phải mồ côi mà là con trai độc đinh của nhà họ Bùi, mà người từ bé đã bảo cậu gọi là cô thì ra cũng là cô ruột của cậu. Hóa ra giống như phim ảnh, vì mẹ mà bố cãi lời ông nội, bỏ nhà đi, bao nhiêu năm qua cũng không được phép về nhà. Còn mẹ… Từ nhỏ mẹ đã rất xa cách cậu. Ánh mắt mẹ nhìn cậu luôn phức tạp và chua xót, vừa thương yêu vừa áy náy, và có cả oán hận. Bà cho rằng chính đứa bé kỳ quặc này khiến vợ chồng bà bất hòa, dẫn đến đoạn cuối hôn nhân của bà không được hạnh phúc, thậm chí cậu còn phát hiện ra bí mật của bà.
Đó là một ngày nắng rực rỡ, thiếu niên đứng ở cửa cầu thang, tay ôm hũ tro cốt của bố, lẳng lặng nhìn tên đàn ông đó dỗ dành em trai Tiểu Nặc gọi bố, còn mẹ thì đang cười, mãi đến khi ngoảnh đầu trông thấy cậu, mặt bà trắng bệch, hoảng loạn. Ngày hôm đó, Bùi Nhất hoàn toàn hiểu rõ ngôi nhà này rất dị dạng. Từ ngày cậu theo bà ngoại ra khỏi bệnh viện, ngôi nhà này bắt đầu dị dạng. Cậu cũng dị dạng. Từ nhỏ đã vậy, là một kẻ tâm thần.
Bùi Nhất cảm thấy Lâm Mạn Thiến là cô gái kỳ lạ, rõ ràng nhìn thấu cậu không như vẻ bề ngoài nhưng chưa từng mang thành kiến với cậu, không vạch trần, không khinh khi, không nịnh hót, thái độ chân thành và vô tư.
Cô tỉnh táo nhìn thế giới này, thấy rõ sự đen tối và dơ bẩn của thế giới nhưng lòng vẫn mang đầy thiện ý, không hùng hồn lên án những thứ hèn hạ, cũng không ỡm ờ thích ứng với vết nhơ. Cô dùng hết sự chân thành và sạch sẽ để bền bỉ sinh trưởng, đến cả đau thương cũng là nỗi đau tích cực.
Có câu “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, Bùi Nhất đôi khi nghĩ có lẽ câu này là để nói về Lâm Mạn Thiến. Thậm chí cậu còn nghĩ trong cái thế giới ẩn giấu sự xấu xa, nếu từ nay về sau có cô bầu bạn, cậu bằng lòng sống ở nơi dối trá dị dạng này.
*
“Bùi Nhất, cậu lú rồi hả?”
Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo quen thuộc, Bùi Nhất hoàn hồn, thấy cô đang nhướn mày nhìn mình, hai nốt ruồi lệ thu hút, mắt vừa to vừa đẹp, giơ tay huơ huơ trước mặt cậu. Cậu mỉm cười, hỏi: “Sao thế?”
“Tôi hỏi là tôi có được đăng lên Wechat để khoe không?” Lâm Mạn Thiến chỉ vào màn hình điện thoại của mình, trên đó là tấm ảnh công bố kết quả đã được che thông tin cá nhân, rất chân thành: “Tôi chỉ muốn khoe thôi, cậu nhìn nè, tôi mới hỏi giáo viên chủ nhiệm cấp ba, thầy ấy nói tỉnh tôi đã công bố số điểm cao nhất rồi, nhưng còn chưa biết là ai. Mà cậu cũng là thủ khoa của tỉnh nè, với cả một khi tin tức được công khai thì chắc chắn sẽ oanh tạc tứ phương, lúc đó khoe cũng chẳng ai thèm ngó ngàng.” Cô cười rạng rỡ, “Nên tôi muốn hâm nóng tin tức giúp cậu trước một tối!”
Bùi Nhất bật cười: “Có gì khoe đâu?”
“Này mà còn không có gì? 717 điểm lận đó! Tôi là chị của thủ khoa tỉnh đó, chẳng lẽ không đáng để khoe hả?”
Hồi đó Lâm Mạn Thiến vì thi vào trường nghệ thuật mà bỏ qua cơ hội được tuyển thẳng, hơn nữa còn cãi vã với gia đình, lại không thông minh như Bùi Nhất, nên thành tích ở học kỳ hai của năm cuối cấp giảm sút rất nhiều so với học kỳ một, tóm lại điểm thi tốt nghiệp THPT không cao bằng Lâm Hạ Hạ. Do đó, đám bạn của Lâm Hạ Hạ vốn không ưa cô tới bây giờ vẫn nói “Lâm Mạn Thiến suýt trượt tốt nghiệp phổ thông”, đồng thời hết sức tâng bốc Lâm Hạ Hạ thi điểm cao cỡ nào.
Lâm Mạn Thiến muốn khoe: 717 là em tao nè, tụi mày mỗi đứa cộng thêm 60 điểm cũng chẳng có ai đủ 700 điểm thì có gì mà lên mặt với tao chứ.
Cô giơ Wechat của mình cho Bùi Nhất xem: “Coi nè, tôi không cần nói nhiều, chỉ một tấm hình hai dòng chữ thôi cũng đủ thể hiện phong phạm của cao thủ rồi.”
Tấm ảnh là tin nhắn kết quả của Bùi Nhất đã được chỉnh sửa ban nãy, còn hai dòng chữ cũng hết sức đơn giản:
Em trai tui.
Cũng may là thi đúng sức mình.
“Oai hông oai hông? Ngầu hông ngầu hông? Oách hông oách hông? Nhìn rất ra dáng cao thủ phải hông?!”
Thiếu niên chau mày, lắc đầu: “Không hay.”
Vầy mà còn không hay? Cô đưa điện thoại cho cậu: “Vậy cậu muốn sửa sao?”
Bùi Nhất đón lấy điện thoại, gõ chữ, sau đó nhấn đăng trước khi Lâm Mạn Thiến kịp thò đầu qua. Cậu trả điện thoại cho cô, chớp chớp mắt: “Vầy mới ngầu.”
Lâm Mạn Thiến vội lấy điện thoại.
Ừm.
Lâm Mạn Thiến:
“Cậu ấy nói thi Ngữ Văn không tốt lắm [buồn hiu]”
Được rồi, vầy nghe oách hơn, hơn nữa cũng rất đáng ăn đòn.
Nhưng Lâm Mạn Thiến vừa tắt Wechat lại thấy có gì đó sai sai. Đợi đã, nếu không nói đó là em cô, sao cứ thấy mờ ám vậy nè? Giờ thì không sao, tuy cô không nói rõ thì mọi người vẫn sẽ hiểu là đàn em hoặc bà con của cô, nhưng một khi thành tích được công bố, phát hiện đó là Bùi Nhất…
Cô rùng mình, lấy điện thoại ra để xóa dòng trạng thái này. Không được không được, thà không khoe chứ không thể chết!
Nhưng vừa mở Wechat lên đã phát hiện có mười ba người ‘Thích’, nhanh đến mức không để ngăn cản. Hơn nữa bình luận đầu tiên là của con chó ngu ngốc Tô Cảnh Chi: “Ôi đệt từ khi nào mà cô mày hẹn hò với trai trẻ học giỏi vậy?”
Sau đó bắt đầu điên cuồng khủng bố hộp thư.
Tô Cảnh Chi: Mày nói Bùi Nhất thích mày mà?
Tô Cảnh Chi: còn nói cậu ấy tỏ tình với mày, mày không hoàn toàn từ chối mà??
Tô Cảnh Chi: mới đó mày đã thay lòng đổi dạ rồi???
Tô Cảnh Chi: lại còn yêu trúng đứa học siêu giỏi nữa!!!
Tô Cảnh Chi: bắt đầu hồi nào thế, đợt nghỉ tết hả?
Tô Cảnh Chi: có điều tuy học giỏi nhưng chắc mặt tiền không đẹp bằng Bùi Nhất đâu nhẩy?
Tô Cảnh Chi: đẹp hơn không?
Tô Cảnh Chi: chị nghĩ là không đâu, đúng không?
Tô Cảnh Chi: mày mau trả lời chị đi chứ
Lâm Mạn Thiến tức muốn chết: Tô Cảnh Chi bà là con lừa ngu ngốc!
Tô Cảnh Chi: bộ tao đã làm gì sai hả?
Ba giây sau.
Tô Cảnh Chi: ôi đệt!!!
Tô Cảnh Chi: ôi đệt!!!!!
Tô Cảnh Chi: ôi đệt!!!!!!!!
Tô Cảnh Chi: Lâm Mạn Thiến mày viết tự truyện đi!
Tô Cảnh Chi: chị mày mua!
Tô Cảnh Chi: tự truyện của mày và Đặng Văn(1), tao mua hết!!