Bùi Nhất dẫn Lâm Mạn Thiến tới một nơi tương đối yên tĩnh.
Họ quay phim cổ trang, trường quay được dựng theo phong cách cổ đại, bối cảnh hôm nay là hành cung và tường thành.
Hành cung không giàu sang đẹp đẽ như hoàng cung, vì vậy vườn hoa xanh mướt cỏ đuôi chó. Nhưng không sao, hiện giờ khoa học công nghệ phát triển, hậu kỳ xử lý một xíu là ra vườn hoa khoe sắc ấy mà.
Giang Khả Tâm nhìn họ đi tới “vườn” cỏ đuôi chó, muốn nói gì thêm nhưng không tìm được lý do thích hợp, cũng ngại đi theo nên đành đưa mắt nhìn họ đi xa.mÁnh mắt buồn bã, vẻ mặt lưu luyến, rất hợp cho giây phút tiễn người đi xa, khiến Lâm Mạn Thiến bất giác nhìn mê mẩn.
“Chị Mạn Thiến?”
Cô lấy lại tinh thần, thấy Bùi Nhất chớp mắt nhìn mình, bèn ho khan một tiếng, hết sức có trách nhiệm nhận lấy điện thoại: “Chỉ quay mặt thôi đúng không?”
“Không, quay toàn thân.”
Cô nghi hoặc: “Nhưng cậu đang mặc đồ đóng phim mà.”
Bùi Nhất bứt một cọng cỏ đuôi chó, nghe vậy bèn hờ hững đáp: “Ừm.”
“Thế…” Ban nãy cậu lấy lý do này để từ chối chụp ảnh cùng Giang Khả Tâm mà.
Nửa câu sau, Lâm Mạn Thiến thức thời không nói ra. Nhưng có lẽ cậu biết cô nghĩ gì, quay đầu sang, nhoẻn môi cười: “Không liên quan tới tạo hình, em chỉ không muốn chụp ảnh với cô ấy thôi.”
Cậu thẳng thắn quá.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết đáp lại thế nào, thật lâu sau cũng chỉ lúng túng “ồ” một tiếng. Có điều cô chỉ nhịn được một lát thôi, rốt cuộc vẫn hỏi: “Vì sao cậu không muốn chụp ảnh với cô ấy?”
Giang Khả Tâm là tiểu hoa mới nổi, không có tai tiếng nào, thái độ với cậu cũng rất cung kính, thiếu điều muốn quỳ lạy luôn, cô thực sự không tài nào nghĩ ra cô bé đã làm gì mà khiến cho em trai Bùi xưa nay thân thiện lại không chịu nể mặt. Chẳng lẽ có việc gì không thể nói ra?
Lâm Mạn Thiến đảo mắt, biểu cảm rất kỳ lạ, trông có hơi… phấn khích.
Bùi Nhất ngẩng đầu nhìn cô.
Nguyên nhân à? Có rất nhiều nguyên nhân, chẳng hạn như: không muốn bị người ta đem ra lăng xê, không muốn tốn thời gian đáp lại khi bị người ta gắn thẻ trên Weibo, không muốn giả đò thân thiết với người xa lạ ất ơ nào đó, không muốn nghe mùi nước hoa nồng nặc gay mũi của cô ta, vân vân…
Nhưng cuối cùng, thiếu niên chỉ cười khẽ: “Không biết nữa. Em đang ở độ tuổi nổi loạn, họ nói có tâm lý nổi loạn là rất bình thường, cho nên có nhiều lúc em cũng không biết tại sao.”
Ồ, lý do rất hợp lý, hợp lý đến mức chấm dứt luôn cuộc trò chuyện này.
Cô lập tức dẹp tính hóng hớt lại, ngoan ngoãn giơ điện thoại lên, nhắm ngay vào hình bóng của thiếu niên, không còn tâm tư đâu mà thắc mắc nữa.
Bùi Nhất tìm hồi lâu cũng tìm được góc đẹp, chỉ vào bờ tường bên phải, hào hứng: “Chị Mạn Thiến, chị quay chỗ đó cho em nha, chỗ kia kìa, chị nhìn thấy chưa, chỗ có cái lỗ ấy, em sẽ nhảy từ trên đó xuống…”
Lâm Mạn Thiến tưởng tai mình bị làm sao: “Cậu làm gì cơ?”
“Em sẽ nhảy từ cái lỗ đó xuống…” Giọng của thiếu niên biến mất trong ánh mắt khiếp đảm của cô, mở to mắt: “Sao vậy chị Mạn Thiến?”
Cô nuốt nước bọt, chỉ về phía bờ tường cao cao: “Cậu sẽ chết mất.”
“Không chết đâu.”
“… Ý tôi là cậu sẽ tàn phế mất.”
“Không tàn phế đâu.”
“Tôi muốn nói là cậu sẽ bị thương mất.”
Bùi Nhất đi tới bờ tường. Cậu tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, cơ thể linh hoạt, trong tích tắc đã leo lên bờ tường, ở phía xa xa ngoắc tay với cô, cười vang nói: “Chị Mạn Thiến, mau quay đi!”
Lâm Mạn Thiến quay clip trong lo sợ.
Nếu hôm nay Bùi Nhất xảy ra chuyện gì, cô chính là “người qua đường quay phim vô cảm”, dù có lý cũng không thể giãi bày. Đừng nói là có ngày trở mình, không bị hàng ngàn hàng vạn fans của cậu mắng chết là may mắn lắm rồi.
Cô giậm chân, lo lắng nói to: “Bùi Nhất, cậu xuống cho tôi, cậu không muốn sống nữa hả…”
Sau đó, “phịch”, gió phất ống tay áo, Bùi Nhất đã xảy xuống.
Lâm Mạn Thiến trợn mắt nhìn chằm chằm hình dáng vừa nhảy xuống trong màn hình điện thoại, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần. Té chết hay tàn tật rồi?
“Chị Mạn Thiến.” Trên đầu bỗng vang lên tiếng nói trong trẻo của thiếu niên. “Quay được chưa?”
Cô ngước mắt. Quả nhiên, trước mắt xuất hiện một thiếu niên tuấn tú đang mỉm cười. Không chết, cũng không tàn tật, bình an đứng trước mặt cô, lại thản nhiên giơ tay lấy điện thoại, vênh váo kiểm tra đoạn phim mà cô vừa quay, sau đó nhoẻn môi để lộ nụ cười thích chí. Gió lùa qua trán cậu vờn những sợi tóc mái, giọng nói đã qua thời kỳ vỡ giọng nghe sao mà quyến rũ: “Cảm ơn chị Mạn Thiến.”
“… Không có gì.”
Cậu lướt các đoạn clip trong điện thoại, lúc này Lâm Mạn Thiến mới phát hiện cậu không chỉ quay một clip nhảy từ trên cao xuống, trong bộ nhớ còn có mấy clip tương tự nữa, “đạo cụ” lần lượt là: cành cây cao cao, ban công cao cao, lan can cao cao, hành lang cao cao, bờ tường cao cao. Một hình dáng khôi ngô cứ đứng trên những chỗ cao cao rồi nhảy xuống. Kỳ tích là cho tới bây giờ mà vẫn bình an vô sự.
Cô vẫn còn sợ, run rẩy hỏi: “Cậu quay mấy clip này để làm gì?”
“Quà chạm mốc ba mươi triệu fans.” Thiếu niên nhướn mày cười, “Hồi trước em thấy trên Weibo có mấy clip cắt nối hiệu ứng “xuyên qua thời gian và không gian”, thấy hay hay nên định cắt nối mấy clip này tặng fans.”
Hiệu ứng xuyên qua thời gian và không gian.
Lâm Mạn Thiến biết trào lưu này, đó là thực hiện một động tác ở các khung cảnh khác nhau, sau đó cắt nối, tạo hiệu ứng bối cảnh biến hóa liên tục.
Cô cũng từng làm một clip như vậy, có điều “đạo cụ” của cô là con mèo đi tới đi lui trong nhà mà thôi, quá đơn giản khi so với Bùi Nhất. Còn về phần idea của Bùi Nhất thì… Cô chỉ là người qua đường thôi mà cũng thấy sợ, nếu fans nhìn thấy quá trình cậu quay clip thì e sẽ ngất xỉu tại chỗ mất.
Vừa nghĩ thế, bên tai vang lên tiếng nói trong sáng vui vẻ của thiếu niên: “Chắc là fans xem sẽ thích lắm.”
… Chưa chắc, nếu tôi là fan của cậu thì chỉ muốn tóm lấy thằng quỷ nghịch ngợm đánh một trận thôi.
Haiz, quả nhiên là già rồi, không cùng thế hệ, không hiểu nổi thú vui của giới trẻ sinh sau 2000.
Trải qua buổi trưa đầy sợ hãi, lúc quay phim Lâm Mạn Thiến rất sợ Bùi Nhất hưng phấn quá mà nhảy từ tường thành xuống, giống như cậu nói, cậu đang ở tuổi nổi loạn, làm ra hành động thiếu lý trí là rất bình thường.
Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại thì thấy mình mới là người có vấn đề thần kinh. Lâm Mạn Thiến, mày đọc truyện nhiều quá rồi đó, hở một chút là tưởng tượng trai đẹp nhảy tường, coi bộ mày nghĩ hơi nhiều, nếu phải nhảy thật thì chính mày mới là người cần nhảy đó.
Mới mua nhà trả góp thì đã bị đóng băng, mười thẻ ngân hàng thì đến tám thẻ không có đồng nào, mày rảnh thì lo nghĩ cách sau này phải làm sao đi. Nếu không kiếm được tiền, mày nhảy lầu tự sát cho rồi!
Bùi Nhất quay xong, thấy cô cứ nhìn tường thành ngẩn người, vẻ mặt lúc thì buồn bã lúc thì áy náy, rồi phút chốc lại như anh hùng đang gánh vác nhiệm vụ vĩ đại, cậu nhướn mày, hỏi: “Chị Mạn Thiến có sao không?”
Cô lấy lại tinh thần, nhìn thấy Bùi Nhất, ho khan một tiếng, lúng túng xua tay: “À, không sao, không sao.”
Đâu thể nói với cậu là nãy giờ cô tưởng tượng ra tuồng kịch sầu bi mình nhảy lầu vì không có tiền, ngay cả cảnh mình trở thành một đống thịt nát bét đầy máu sau khi nhảy xong cũng đã nghĩ ra rồi.
Lâm Mạn Thiến, mày là đồ điên!
May là hồi chiều cầm điện thoại cũng chụp được mấy tấm đẹp. Thành tường hơi cũ, ở phía trên góc tường bên trái có một chồi cây mọc ra từ kẽ đá, trông vô cùng tươi mát giữa bờ tường bụi bặm.
Lâm Mạn Thiến nhìn thấy, bèn chụp mấy tấm rồi đăng lên Weibo, có điều suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên viết gì, đành quyết định không viết gì cả.
“Ting.”
Chưa tới ba giây, fan cứng của cô là Bé Bướm Hướng Trăng Bạc nhấn ‘Thích’ bài viết của cô.