Editor: Linh LeTrì Kinh Hồng theo chân hai ông cháu tới một hòn đảo mang tên Cổ Lãng Tự. Ở đây, bốn phía đều được bao quanh bởi biển cả. Nước biển xanh biếc, hàng ngàn cây dừa tươi tốt, từng đoàn khách du lịch nhàn nhã dạo chơi. Thỉnh thoảng còn có tiếng đàn piano bất chợt vang lên từ những con hẻm nhỏ. Trên đảo còn được trồng rất rất nhiều những cây nho với từng chùm trái mọng nước và các toà nhà được xây dựng theo phong cách Châu Âu góp phần tô điểm thêm cho hòn đảo thấm đượm hương vị văn hoá này.
Trì Thanh Dương nói với cậu rằng ông ấy thích sự thanh tịnh nơi đây. Năm trước, ông đã mua một ngôi nhà trên hòn đảo này và đã từ Thượng Hải chuyển tới đây. Ông ấy muốn được ở đây nghỉ ngơi vài năm.
Trì Kinh Hồng nói: " Trì tiên sinh, cháu cũng rất thích nơi này."
Một bên, Trì Hồng Nhạn cao hứng nói: " Ông ơi, cháu đã nói Kinh Hồng nhất định sẽ thích nơi này rồi mà."
Sau đó, có vẻ như nhớ ra điều gì, Trì Hồng Nhạn chỉ vào Trì Thanh Dương, làm bộ nghiêm nghị nói với Trì Kinh Hồng: " Kinh Hồng, ông không phải là Trì tiên sinh mà là ông ngoại. Là ông ngoại, cậu nhớ rồi chứ?"
Trì Kinh Hồng liếc mắt nhìn Trì Thanh Dương, ông vui vẻ gật đầu với cậu.
Khi cậu được đưa tới một ngôi nhà gạch đỏ xây theo phong cách Tây Ban Nha, cậu đẩy cửa ra, giây phút đó, cậu cảm thấy mình như đang đứng trước cánh cửa vận mệnh. Trái tim cậu đập một cách cuồng loạn. Cậu tự nhủ với lòng mình rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ để ai chi phối vận mệnh mình, sẽ không bao giờ nữa.
Cứ như thế, khao khát ấy dần dần lớn lên trong tim của cậu bé Trì Kinh Hồng mười hai tuổi. Cậu muốn đem những người đã coi thường mình dẫm đạp dưới chân, muốn bản thân mình được nở mày nở mặt trước thiên hạ, cậu còn muốn khiến cô bé Trì Hồng Nhạn phải phủ phục dưới chân mình với điệu bộ thật đáng thương nữa kìa.
Trì Hồng Nhạn nhanh chóng kéo lấy tay Trì Kinh Hồng, dẫn cậu vào phòng của mình. " Kinh Hồng, nhìn đi, mình đã để dành cho cậu căn phòng lớn nhất rồi đấy."
Căn phòng được trang trí hết sức tỉ mỉ. Căn phòng này lấy màu xanh là gam màu chủ đạo, với ra trải giường màu xanh đậm, rèm cửa màu xanh nhạt. Từ bàn học cho tới giá sách, tất cả đều đầy đủ không sót một thứ gì.
Trì Hồng Nhạn đẩy cửa sổ ra, nhìn ra biển, gió biển thổi tung tóc của cô lên, mái tóc đen dày trải dài trong gió, vương lên trên đôi mắt của Trì Kinh Hồng khi đó.
" Kinh Hồng, nếu, nếu cậu có gì phiền não, hãy làm giống như mình lúc này. Cậu có tin không, gió biển sẽ thổi bay hết đi mọi muộn phiền của cậu."
Phiền não? Áo cơm không lo, sống trong một ngôi nhà lớn, làm những việc từ thiện, những người như thế cũng có phiền não sao? Trì Kinh Hồng thấy chán ghét trong lòng.
Nếu khi ấy, Trì Kinh Hồng có thể biết được nỗi phiền muộn trong lòng cô gái ấy thì đến cuối cùng, kết cục của họ sẽ có thể khác đi chăng.
Tháng tám, Cổ Lãng Tự rất trong lành và thoáng mát, phong khinh vân đạm. Ở trong ngôi nhà lớn ấy, Trì Kinh Hồng cảm thấy mình như một vị khách vãng lai, dù cho chủ nhân nơi này từ ngày đầu tiên đã nói với cậu rằng hãy xem đây như là nhà của mình.
Nhà? Không, không! Cậu chỉ như một thư đồng đến chơi cùng với cô công chúa nhỏ thôi!
Vâng, thưa ông, khi đó cậu đã trả lời như thế.
Tại đây, bọn họ có ba người. Một người phụ nữ trung niên bị tổn thương dây thanh quản và rất khó khăn khi nói chuyện. Người phụ nữ ấy phụ trách quét dọn nhà cửa và nấu ăn ba bữa một ngày. Trì Hồng Nhạn gọi người ấy là mẹ Minh. Sau đó, Trì Kinh Hồng mới biết mẹ Minh là người đã nuôi dạy Trì Hồng Nhạn từ khi còn nhỏ. Mối quan hệ của hai người họ gần giống như mẹ và con gái.
Trì Kinh Hồng vẫn còn nhớ bữa tối đầu tiên và đêm đầu tiên ở nơi đó.
Hòn đảo không cho phép người ta lái xe vào ban đêm. Khi đêm xuống, cả hòn đảo thật yên tĩnh. Có thể nghe được tiếng sóng vỗ vào bờ và cả tiếng còi của phà phía xa xa. Trì Kinh Hồng mở cửa sổ phía nam ra và nhìn thấy Trì Hồng Nhạn đang ngồi bên bậu cửa sổ.
Phòng ngủ của hai người tại tầng hai cũng chỉ cách nhau có một mét. Trì Kinh Hồng chỉ cần đẩy cửa số phía nam ra là có thể thấy được phòng của Trì Hồng Nhạn.
Trì Hồng Nhạn khẽ vẫy tay: " Kinh Hồng, cậu sắp đi ngủ à?"
" Ừm." Trì Kinh Hồng đáp và đưa tay ra toan đóng cửa sổ.
" Vậy, Kinh Hồng, chúc ngủ ngon!" Thanh âm truyền đến bên tai cậu có vẻ không được vui cho lắm.
" Còn nữa, Kinh Hồng, mình rất vui khi cậu đã tới đây." Tại lúc đóng cửa sổ lại, cậu nghe thấy những lời ấy từ phía phòng đối diện.
Tiểu chủ nhân tự xưng của hòn đảo, Trì Hồng Nhạn, trong vài ngày đầu khi Trì Kinh Hồng vừa tới đã chủ động đưa cậu đi làm quen với hoàn cảnh sống trên đảo và làm quen với một số người hàng xóm mà cậu chẳng mấy quan tâm.
Cô gái ấy nói nhiều thật đấy! Giống như cô có thể nói suốt ngày không ngừng vậy. Còn cậu, thỉnh thoảng chỉ tỏ vẻ đồng tình bằng một vài câu nói bâng quơ.
Sau khi nói cả buổi trời, cô mới như chợt nhớ ra điều gì đó, ấp úng nói: " Thật xin lỗi, Kinh Hồng. Ở đây mình không có nhiều bạn bè lắm và mình cũng không thể nói chuyện với những người lớn kia được."
" Kinh Hồng, có phải mình nói nhiều quá không?"
" Kinh Hồng, mình không phải một người nói nhiều đâu nhưng vì mấy ngày gần đây mình vui quá nên mới nói nhiều như thế thôi."
Sau những lời đó, cô lại tiếp tục thao thao bất tuyệt về nhiều thứ nữa.
Đối diện với Cổ Lãng Tự là một thành phố phồn hoa với những toà cao ốc ở khắp mọi nơi. Thành phố nhộn nhịp ấy mang tên là Hạ Môn. Và chỉ mất một nhân dân tệ để đi phà từ Cổ Lãng Tự tới Hạ Môn.
Một tuần sau, Trì Thanh Dương dẫn cậu và Trì Hồng Nhạn tới một ngôi trường xinh đẹp nằm ở trung tâm thành phố Hạ Môn.
Mấy giờ sau, Trì Kinh Hồng trở thành học sinh mới chuyển trường và là bạn cùng bàn với Trì Hồng Nhạn.
Vài tuần sau đó, cuối cùng Trì Kinh Hồng cũng đã tin những gì Trì Hồng Nhạn nói. Rằng cô không có nhiều bạn bè. Hay nói đúng hơn là gần như không có bạn. Trong lớp, cô rất ít khi nói chuyện. Vài ba bữa lại nghỉ học một bữa. Cô chỉ có hứng thú với môn ngữ văn thôi. Mỗi khi đến giờ văn, cô đều lắng nghe rất nghiêm túc và thỉnh thoảng còn mỉm cười nữa. Còn mỗi khi tới những tiết khác, cô luôn có vẻ lơ đãng hoặc nằm ngủ gật trên bàn. Giáo viên cũng chưa bao giờ phàn nàn về cô cả.
Tất nhiên là sẽ không có sự phàn nàn nào cả rồi. Hiệu trưởng của trường này là học sinh cũ nổi tiếng của ông cô mà. Vào thời điểm đó, Trì Kinh Hồng đã nghĩ như vậy.
Còn Trì Kinh Hồng thì nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở trường học. Cậu thông minh, đẹp trai, lại lịch sự và lễ phép. Rất nhanh, cậu trở thành học sinh ngoan và giỏi trong mắt thầy cô giáo và là bạn học xuất sắc về mọi mặt trong mắt các bạn cùng lớp.
Sau học kì thứ nhất, Trì Kinh Hồng trở thành người có thành tích tốt nhất của cả khối. Cậu bỏ lại người đứng đầu của năm trước với một khoảng cách khá xa.
Vào thời điểm đó, tên của những học sinh có kết quả thi học kì xuất sắc sẽ được viết lên trên một tờ giấy đỏ dán lên bảng thông báo của trường. Đồng thời những học sinh có thành tích kém cũng sẽ bị viết tên lên một tờ giấy trắng dán song song với danh sách đỏ kia.
Thời điểm đó, danh sách đỏ và danh sách trắng đã trở thành một chủ đề thảo luận sôi nổi giữa các học sinh trong trường.
Khi tên của Trì Hồng Nhạn xuất hiện ở vị trí cuối cùng của danh sách trắng, Trì Kinh Hồng đã rất vui. Cậu lạnh lùng liếc sang khuôn mặt của Trì Hồng Nhạn. Thế nhưng, cô không biểu hiện bất kì cảm xúc nào khi thấy tên mình xuất hiện ở danh sách trắng mà chỉ nhìn chằm chằm vào danh sách đỏ. Khi thấy tên của cậu nằm ở đầu danh sách đỏ, cô đã hét lên như thế này đây:
" Woa Kinh Hồng, cậu thật tuyệt vời! Cậu thậm chí còn đánh bại cả Tiểu Lượng nữa. Cậu biết đấy, Tiểu Lượng luôn là người đứng đầu trong danh sách đỏ."
Sau đó, cô tiếp tục nói chuyện với bạn học của mình về Trì Kinh Hồng. Rằng Kinh Hồng thật giỏi, Kinh Hồng nhà chúng ta mới là người đứng đầu, không phải Tiểu Lượng.
Trì Kinh Hồng kéo tay Trì Hồng Nhạn: " Trì Hồng Nhạn, cậu cũng nên quan tâm tới kết quả của mình đi chứ!"
Kỳ thực mà nói, Trì Kinh Hồng rất muốn thấy được vẻ mặt thất vọng của cô công chúa nhỏ.
" Ồ! " Trì Hồng Nhạn xua tay với cậu. " Không cần xem đâu. " Mình chắc là người cuối cùng trong danh sách trắng rồi. "
Cô còn chớp chớp mắt với cậu: " Kinh Hồng, cậu không phải lo lắng cho mình đâu, những thứ đó mình không bao giờ để ý tới. Mình luôn là người xếp cuối cùng trong mỗi kì thi. Ai ai cũng đều biết cả mà."
Trên đường về, họ không đi đến bến tàu và lên phà như thường lệ.
Trì Hồng Nhạn đưa Trì Kinh Hồng đến một cửa hàng Mc Donald.
Các ô cửa kính trong suốt phản chiếu nên khuôn mặt hài lòng của những đứa trẻ ngồi ở phía trong. Chúng ăn hamburger, uống cola và liếm ngón tay dưới ánh nhìn của bố mẹ. Trì Kinh Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khung cảnh ấy. Cậu biết, khung cảnh ấm áp đó vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về mình. Còn cô bé đứng ở bên cạnh lại đang nhìn chăm chú hình ảnh ấy với anh mắt ghen tị.
" Kinh Hồng, cậu thử nói xem, những món ấy có ngon như vẻ ngoài của chúng không?"
Lúc đó, tâm lý của Trì Kinh Hồng cũng được cân bằng trở lại khi biết cô công chúa nhỏ vĩnh viễn cũng không thể có được những điều ấy.
" Kinh Hồng, cậu có muốn ăn mấy món đó không? Nếu muốn, mình có thể mua cho cậu. Sau khi ăn xong cậu hãy nói cho mình biết mùi vị của mấy món đó như thế nào nhé!"
" Chẳng phải cậu có thể tự mua nó cho chính mình sao?" Trì Kinh Hồng quay lưng và toan bước đi.
" Mình cũng muốn như thế. Nhưng ông ngoại không cho mình động vào những thứ đó." Trì Hồng Nhạn đuổi theo cậu " Ông ngoại cái gì cũng tốt với mình cả. Nếu mình không thích đi học thì có thể không đi học, không thích làm bài tập về nhà thì có thể không làm, thích ngủ bao lâu cũng tùy, nhưng ông lại không cho phép mình làm ba việc. Chẳng hạn như không được phép ăn thức ăn không bổ dưỡng, không được đến các khu vui chơi và cũng không thể leo trèo."
Mấy cô tiểu thư con nhà giàu cũng phải chú ý tới lắm chuyện thật đấy!
Nhưng đúng là, Trì Thanh Dương chiều chuộng Trì Hồng Nhạn tới vô pháp vô thiên. Dù cho một tuần cô không đi học cũng không mở miệng mắng cô lấy một câu, suốt ngày cô nằm uể oải trong phòng cũng sẽ vui vẻ mà đem đồ ăn tới tận trong phòng cho cô.
Có lần, Trì Kinh Hồng đã hỏi Trì Thanh Dương tại sao lại làm thế.
Trì Thanh Dương nhìn ra biển, thở dài và nói, ông không muốn Hồng Nhạn có bất kì thứ gì phải hối tiếc cả. Ông muốn chỉ con bé sống thật vui vẻ thoải mái là được.
Khi đó, Trì Kinh Hồng bống thấy Trì Thanh Dương có vẻ rất khổ sở khi nói ra những lời đó. Bởi vì, giọng của ông lúc đó hơi run rẩy.
Vào dịp Tết Nguyên Đán, Trì Thanh Dương dẫn Trì Hồng Nhạn về Thượng Hải một chuyến. Sau khi trở về, Trì Thanh Dương bỗng đổ bệnh nặng.
Một đêm nọ, Trì Hồng Nhạn bỗng tới phòng của Trì Kinh Hồng.
Cô ôm chầm lấy cậu, cái đầu nhỏ xíu tựa lên vai cậu.
" Kinh Hồng, mình rất sợ. Ông ngoại cứ nằm ngủ như thế mãi. Mình đã nói chuyện rất nhiều với ông nhưng ông lại phớt lờ mình đi. Mình thực sự rất sợ. Lỡ như ông cứ mãi không thức dậy như anh họ mình thì sao?"
Có lẽ, do giọng nói của cô gái nhỏ quá bi thương nên cậu bỗng chốc thấy mềm lòng.
" Đừng sợ, có tôi ở đây rồi!" Trì Kinh Hồng đã nói với cô như thế, hệt như những gì cô từng nói trên máy bay với cậu ngày trước.
Những lời ấy của Trì Kinh Hồng đã trở thành một câu thần chú với Trì Hồng Nhạn trong suốt khoảng thời gian sau này.