Toàn Bộ Công Pháp Của Ta Đều Nhờ Nhặt

Chương 41: 41





Chỉ thấy đoàn người Thượng Quan gia tộc đi đến đài cao ở phía Tây quảng trường, bốn bóng người đứng ở trên đài cao theo thứ tự là Lâm Thần, Nghiêm đại sư, Hoàng Bào Bàng Tử và Thượng Quan Vân Phàm.Nghiêm đại sư hít sâu một hơi, tốt xấu gì ông ta cũng là Toán sư có thân phận địa vị không thấp, được chứng kiến qua không ít cảnh tượng hoành tráng, chút tình huống này cũng không dọa ông ta được đâu.

Nghiêm đại sư mở miệng cao giọng nói.“Bản tọa chính là Toán sư trong tổ chức Nhị Thập Tứ Tinh Toán, Nghiêm Tế Văn, hôm nay thua trận đánh cược với đồng nghiệp ‘Thần Toán Tử’ Thạch Nhạc Chí các hạ, do đó tuân thủ đánh cược!”Thời điểm Nghiêm Tế Văn tiết lộ thân phận, mười vạn dân chúng hội tụ ở đài cao phía Tây quảng trường đều xôn xao!Toán sư càng hiếm thấy và tôn quý hơn so với Luyện Dược sư nhiều, Nhị Thập Tứ Tinh Toán lại là tổ chức Toán sư lớn nhất hoang vực, hôm nay lại thua Toán sư là đồng nghiệp?Còn cái vụ đánh cược kia là cái gì?Đang lúc ánh mắt chú ý, tò mò ngờ vực của mọi người đều nhìn sang, Nghiêm Tế Văn lại một phát cởi bỏ áo bào trên người mình, càng khiến người ta kinh hãi không ngừng!Cái bụng đầy thịt của ông ta bắt đầu run rẩy, cả thắt lưng vặn vẹo như rắn.Toàn bộ mười vạn dân chúng tại hiện trường đờ đẫn đứng đực ra tại chỗ!Nếu là một mỹ nữ dáng người đầy đặn đến biểu diễn điệu múa bụng này thì tất nhiên là vui mắt, nhưng nếu là một đại mập mạp đầy mỡ nằm giữa tuổi trung niên và tuổi già nhảy...Cảnh tượng này, vô cùng sốc luôn đấy!Phản ứng của một số dân chúng ở hàng trước dưới đài lại càng quá khích!“Mẹ nó ta nôn! Ọe ọe!!”“Hóa ra đánh cược là về chuyện này...!Khụ!”“Có phải vừa rồi ngươi cười hay không! Nếu mà ngươi cười thì chính là đắc tội với Toán sư đại nhân người ta đó!”“Ta đâu có cười, ta chỉ nghĩ đến một chuyện vui vẻ thôi, nữ nhi ta quanh năm ở bên ngoài, mấy ngày nay chuẩn bị về nhà.”“Khụ khụ!”“Ngươi lại cười cái gì?”“Ta cũng nhớ đến nữ nhi của ta, con bé cũng chuẩn bị về nhà.”“Nữ nhi của các ngươi… là cùng một người?”“Đúng đúng…”“Hai đại lão gia các ngươi, có cùng một nữ nhi...?”Nhảy xong đoạn múa bụng, mười vạn dân chúng đang có mặt nhìn thấy đều kêu rên không ngừng.

Kẻ thì cười đến nằm lăn đầy đất, kẻ thì nôn mửa không ngừng, vô cùng hùng tráng.Khuôn mặt già của Nghiêm Tế Văn chợt trở nên trắng bệch, mắt sắc như dao mang theo chiến khí cuồng bạo nhắm thẳng vào Lâm Thần!Với thực lực Chiến Phách cảnh tầng chín của ông ta, muốn bóp chết một tên tiểu tử vẫn chưa tới Thông Linh cảnh chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?Nhưng chỉ thấy Thượng Quan Vân Phàm lập tức đứng chắn trước mặt Lâm Thần.


Ông ấy phất tay, tạo thành sức mạnh ngăn chặn áp lực của chiến khí đang bắn tới.Nói gì thì nói, hôm nay Lâm Thần cũng đã cứu vớt gia tộc Thượng Quan bọn họ, dù có đắc tội với Toán sư của tổ chức Nhị Thập Tứ Tinh Toán thì cũng phải đứng về phía đồng đội ngay!“Ôi chao, Nghiêm đại sư, so đo với một tiểu bối còn nhỏ như vậy làm gì.

Hơn nữa lần này ngài đến nhưng ta vẫn chưa mời ngài thưởng thức đặc sản linh tửu của Vạn Linh thành chúng ta nữa.

Nào nào nào, lần này ta sẽ mở tiệc chiêu đãi ngài ở phủ thành chủ một phen.”Hoàng Bào Bàn Tử tươi cười đi tới hòa giải ngay, lúc này mới làm sắc mặt của Nghiêm Tế Văn hoà hoãn hơn một chút.

Ông ta cười lạnh phẩy tay, sau đó mặc lại áo bào rồi bỏ đi.“Ha ha, Vân Phàm lão đệ, gặp được thiếu niên này coi như ngươi được hời đấy.

Ta đi trấn an mấy lão gia hỏa trước, có thời gian lại nói chuyện với ngươi.”Hoàng Bào Bàn Tử bí mật truyền âm cho Thượng Quan Vân Phàm, hai người đã là bạn bè nhiều năm, chỉ bằng ánh mắt cũng đủ để hiểu ý đối phương.Đợi hai người rời đi, Thượng Quan Vân Phàm mới cười nói với Lâm Thần:“Thạch Nhạc Chí đại sư, ngươi có hài lòng với kết quả này không?”“Cũng tạm thôi, dù sao ta cũng có thể tự giải quyết được ông ta.


Chỉ có điều, nếu lúc nãy ngươi không ra mặt thì tổ đàn của Thượng Quan gia tộc sẽ lập tức trở về trạng thái ban đầu.”Lâm Thần nở một nụ cười nguy hiểm, Thượng Quan Vân Phàm lại càng cảm thấy lai lịch của thiếu niên này thần bí.Đến cả tu vi Thông Linh cảnh còn không có nhưng lại dám nói là có thể giải quyết được một Thông Linh cảnh tầng chín? Nếu nói hắn không có bài tẩy thì cả quỷ cũng không tin!“Thạch Nhạc Chí đại sư cứ yên tâm, ân tình của ngươi với Thượng Quan gia tộc, chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng.

Bọn ta tuyệt đối không phải là loại người vô tình vô nghĩa.”Giọng điệu Thượng Quan Vân Phàm vô cùng chân thành, màn này rơi vào trong mắt của người ngoài thì lại khác.

Gia chủ của Thượng Quan gia sao lại khách sáo với một thiếu niên như vậy, chẳng lẽ hắn là người thần bí lúc nãy khiến Nghiêm đại sư cá cược thua sao?“Bớt nói mấy lời màu mè với ta.

Lúc nãy đang nói mà bị cắt ngang, giờ chúng ta bàn chuyện thù lao đi, nếu thiếu một xu thì ngày khôi phục tổ đàn cũng là ngày đóng nó lại đấy.”Lâm Thần phẩy tay, còn Thượng Quan Vân Phàm thì lau mồ hôi.


Sao tiểu tử này lại xảo quyệt giống cáo già vậy chứ, nào giống một thiếu niên mười mấy tuổi!“Mời đại sư đi bên này, chúng ta về phủ bàn chuyện thù lao.”Thượng Quan Vân Phàm dẫn đầu đám người rời đi, ánh mắt tò mò của rất nhiều người đều đổ dồn về phía Lâm Thần......Ở đại sảnh nghị sự của Thượng Quan phủ.Bầu không khí trong đại sảnh ngưng trọng, rất nhiều trưởng lão đều hội tụ ở đây.“Cái gì? Yêu cầu của hắn là bí kíp tu luyện Tử Kim đồng của gia tộc Thượng Quan của chúng ta?”“Không thể được! Đây là do tổ tiên truyền lại, chỉ truyền cho thế hệ sau tu luyện, tuyệt đối không thể truyền cho người ngoài.”“Nhưng hắn muốn lấy bí kíp này làm gì, không có huyết mạch của gia tộc Thượng Quan chúng ta thì không thể tu luyện được!”Sau khi trở về Thượng Quan phủ, việc đầu tiên Lâm Thần làm là tìm một mật thất để bế quan.Điều kiện thù lao hắn đưa ra rất đơn giản, đó là bí kíp tu luyện Tử Kim Đồng.

Ngoài cái đó ra, hắn còn muốn một số dược liệu cần thiết để luyện được, đối với Thượng Quan phủ thì chẳng đáng là bao.“Nếu không nghe theo lời tổ tiên dạy thì chúng ta đang khi sư diệt tổ đó!”“Thế nhưng tên này thần bí khó lường, nếu hắn lại đóng tổ đàn thì coi như....”“Vậy đâm lao thì phải theo lao thôi, đền bù một chút tổn thất cho hắn, nếu hắn không biết điều thì cứ giết chết là được!”.