Hôm sau, Tập Tập không thể nào di chuyển tầm mắt khỏi tay phải chi chít miếng dán vết thương của Thẩm Hà được.
Chị ta nói: “Cậu có biết cơ thể của cậu không phải chỉ của riêng cậu thôi không?”
“Vâng, vâng.”
“Cậu có biết cậu là tài sản quan trọng của công ty chúng ta không?”
“Vâng, vâng.”
“Thẩm Hà! Cậu còn qua quýt nữa với tôi thử xem!”
“Vâng, vâng.”
Tập Tập thấy bản thân mình y hệt như giáo viên chủ nhiệm đang giáo dục học sinh cấp ba, một mặt không thể đè nén tức giận, mặt khác vẫn phải vội vàng thúc giục trợ lý liên lạc với công ty vệ sinh tới dọn dẹp mảnh hoang phế trong nhà.
Mà bản thân học sinh lớn tuổi kia vẫn thong dong vô cùng, chậm rãi đọc cuốn [Gulliver’s Travels].
Lát sau, Thẩm Hà mở miệng: “Chuyện lần trước chị nói, tôi và cô ấy đã nói chuyện với nhau rồi.”
Mà ở bên khác Thẩm Trĩ cũng chẳng tốt hơn là bao.
Đinh Nghiêu Thải nhón chân chọn chỗ không có mảnh vụn thủy tinh bước tới, Thẩm Trĩ ngủ rất sâu, trợ lý liên tục gọi mấy lần cũng không cựa mình. Cuối cùng, vẫn cần đích thân người đại diện ra tay, công phu sư tử Hà Đông rống vang trời, thuận tiện giật chăn ra.
Thẩm Trĩ bị buộc phải mở mắt, trên làn da trắng nõn chi chít vết hằn chưa tan. Nhưng cô cũng chẳng có gì sợ hãi lo lắng, nghiêng đầu sang một bên tiếp tục ngủ, mái tóc dài bồng bềnh như mây xõa bung ra sau lưng, lười nhác nói: “Sao thế ạ____”
“Còn nói sao thế hả,” Đinh Nghiêu Thải chưa từng can dự vào cuộc sống riêng của nghệ sĩ, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng hợp pháp, cơ mà, cần lải nhải thì chẳng thiếu câu nào, “Ba tiếng trước Thẩm Hà đã tới lớp chỉ huy rồi, sao em không học hỏi cậu ta một chút, cũng dụng tâm một chút đi.”
Cô không lên tiếng, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Đợi một lát sau, Thẩm Trĩ mới bắt đầu mặc quần áo: “Có phải ai cũng là siêu nhân Saiyan đâu ạ.”
Lòng dạ Đinh Nghiêu Thải hệt như tảng đá: “Cũng có phải ai có thể kết hôn với siêu nhân Saiyan nhiều năm như vậy đâu.”
Thẩm Trĩ tự mình xuống giường, dùng điện thoại trả lời tin nhắn xác nhận của công ty dọn dẹp, cô búi tóc lên. Lúc chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vậy nên nói: “Có lẽ bọn em sẽ không ly hôn đâu.”
*
Buổi tiệc sinh nhật của Trương Giang Nam được tổ chức vào buổi tối.
Tuy nói chỉ là cùng bạn bè, học trò yêu quý ăn bữa cơm, nhưng nhân sĩ trong giới rất nhiều, cũng không thể quá qua loa được.
Thẩm Hà đi đón Thẩm Trĩ. Anh mặc một chiếc áo len cao cổ, cô thắt một chiếc khăn lụa, những chỗ cần che thì đều che kín cả, hai người đều như vậy.
“Cầm theo quà chưa?” Thẩm Hà hỏi.
“Ừ,” Thẩm Trĩ nói, đôi mắt dính chặt vào gương, “Anh thấy màu son này hợp với tôi không?”
Thẩm Hà quan sát một lúc, rất thận trọng và có trách nhiệm trả lời cô: “Không.”
Cô chẳng hề hé ra chút bất mãn nào, những cũng chẳng vì lời nhận xét của anh mà sửa lại lớp trang điểm của mình, dứt khoát coi như chưa từng nghe thấy.
Nhưng anh lại tiếp tục nói: “Nhưng mà cô đã đẹp sẵn rồi.”
Thẩm Trĩ quay đầu, thậm chí còn có ý cười nhẹ nhàng, sau đó lại nghe thấy Thẩm Hà lầm bầm: “Dù gì cũng là vợ của tôi___”
Đúng là biết cách dát vàng lên mặt mình.
Thẩm Trĩ trợn ngược mắt.
Nhưng Thẩm Hà thờ ơ nhắc nhở: “Lông mi giả sẽ rơi xuống đấy.”
Các đàn anh đàn chị, đàn em còn có bạn cùng khóa hồi đại học cũng tới khá nhiều, ngoài ra một số còn là những gương mặt quen thuộc.
Dù sao cũng vô cùng nổi tiếng, cộng thêm đoạn cầu kịch tính của cuộc hôn nhân oan gia này, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ vừa bước vào cửa đã bị mọi người trêu ghẹo một trận.
Những đàn anh rất lâu không gặp mặt càng nhiệt tình hơn, khoác lấy vai anh không cho anh đi: “Thành thật báo cáo đi, hai người các cậu bắt đầu từ khi nào thế?”
“Vụng trộm sau lưng mọi người đó.” Thẩm Trĩ cười, mép ly rượu hơi dính qua bờ môi.
Rồi lại có bạn học cùng khóa nghịch ngợm chen vào: “Thẩm Hà, weibo của cậu còn không trả lời fan cơ, làm giá cái gì chứ hả!”
Thẩm Hà làm động tác xin tha: “Tôi chỉ theo dõi Thẩm Trĩ có được không hả? Ngay cả weibo của công ty tôi cũng chẳng theo dõi nữa là, mong cậu lượng thứ nhá.”
Ngoài ra còn có người thêm dầu vào lửa: “Cơ thể sắp không dùng được nữa rồi, các cậu cũng mau mau kết hôn đi.”
Vậy nên mọi người đều cười ồ lên, bầu không khí dâng cao thêm một bậc nữa.
Lúc Trương Giang Nam đi ra ngoài thì nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt hệt như ở Hoa Quả Sơn vậy.
“Thầy ạ! “Thầy Trương!”
Tiếng chào hỏi vang lên hết đợt này tới đợt khác, Thẩm Hà giơ khuỷu tay lên, chậm rãi cất tiếng chào hỏi, sau đó lật người nhảy qua ghế sô pha, nhào tới trong tiếng trách mắng của Trương Giang Nam “Tên nhóc này bao nhiêu năm vẫn như vậy là sao hả.”.
“Đây chẳng phải là nóng lòng muốn tặng quà cho thầy sao ạ, lão Trương.” Anh nói.
Trương Giang Nam vốn đang tức vểnh râu, khi nhìn thấy hộp Macaron đúng sở thích của ông, thì biểu tình cuối cùng cũng hòa hoãn hơn chút.
Nhưng đáng tiếc vừa mới đón lấy, sư mẫu đã hùng hổ chạy tới, nhéo tai Thẩm Hà cất hộp bánh ngọt đi: “Rõ ràng em biết ông ấy ăn nhiều đồ ngọt thì không tốt!”
Thẩm Trĩ cũng hùa cười theo, lúc quay đầu phát hiện ra Tôn Mộng Gia cũng ở đây. Tôn Mộng Gia ngoắc tay, vậy nên Thẩm Trĩ hơi nghiêng người, xuyên qua đám người đi vòng ra phía sau.
Tôn Mộng Gia không quá thân thiết với Trương Giang Nam. Nhưng cô ta từng học múa ở chỗ vợ của Trương Giang Nam.
Cách lần gặp trước đã được một khoảng thời gian, trong ngày thường, Thẩm Trĩ không liên lạc với Tôn Mộng Gia, cho nên cũng chẳng rõ tình hình dạo gần đây của cô ta.
“Nghe nói cậu nhận [Thanh Mộng]?” Tôn Mộng Gia hớp một ngụm nước chanh.
Thẩm Trĩ không phủ nhận.
Tôn Mộng Gia nói: “Vậy sao còn không công bố? Tôi từng xem lời loại kịch bản, khá thích nó.”
Thẩm Trĩ nhún vai, nhẹ giọng trả lời: “Phải đợi các cấp lãnh đạo với đạo diễn định ra đã.”
[Thanh Mộng] là câu chuyện kể về khá nhiều tông tộc, cần điều động vốn đầu tư và mời khá nhiều diễn viên gạo cội.
Tôn Mộng Gia như có suy nghĩ rồi gật đầu, qua một lúc, đột nhiên nói câu không đầu không đuôi: “Con người Thẩm Hà này, không ngờ còn khá tỉ mỉ nữa.”
Thẩm Trĩ nghi hoặc: “Cái gì?”
“Lần trước chúng ta đi dạo phố ấy, cái lần mà cậu ta tới đón cậu, trong đám nhãi ranh kia có một đứa là cháu gái sếp Hoa của bọn cậu.”
“Phải không?” Từ nghi hoặc chuyển sang nửa tin nửa ngờ, “Sao tôi lại không biết.”
“Ai biết cậu ta giấu làm gì.” Tôn Mộng Gia nói, “Trông Thẩm Hà thì kiểu như chẳng hiểu đối nhân xử thế, nhưng vẫn sợ ông chủ cậu chèn ép cậu, chạy đi mời Hoa Tử Sâm ăn cơm. Nhưng mà, loại người như Tần Linh Điềm, sao lâu như vậy vẫn chưa chạy tới gây phiền phức cho các cậu nhỉ. Đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây rồi.”
Thẩm Trĩ giật mình.
Quả thực cô không biết tới còn có chuyện này, Thẩm Hà làm kết bạn với Hoa Tử Sâm, lại bởi vì một lần ngoài ý muốn bị nói thành “kì quặc” kia.
Anh vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy. Cách nói này dĩ nhiên bùi tai, cho dù là Thẩm Trĩ cũng rất khó để phủ nhận. Nhưng lý trí của cô vẫn đủ để phân biệt rõ ràng, người là do Thẩm Hà chọc vào, đương nhiên phải do anh chịu trách nhiệm. Phòng tránh việc liên lụy đến cô là điều tất nhiên, ai bảo bọn họ là loại quan hệ này kia chứ.
Hàng mi của Thẩm Trĩ hơi run rẩy, sau lưng truyền tới tiếng hò reo. Có người gọi tên của cô, lúc quay đầu lại, trên mặt Thẩm Trĩ đã đổi sang nụ cười, sau đó đón nhận lấy ánh mắt của tất cả mọi người.
Trương Giang Nam vẫy tay gọi cô qua.
Đã từng này tuổi rồi, môn sinh có ở khắp nơi, lại thêm danh vọng bậc này, ngày hôm nay Trương Giang Nam rất vui.
Ông uống vài ly, nhưng tửu lượng chẳng ra làm sao, lúc này đã cười ngà say, hiền từ hơn nhiều so với trước kia: “Thẩm Hà, trò cũng lại đây.”
Đợi Thẩm Hà và Thẩm Trĩ cùng tới mời rượu, Trương Giang Nam tỉ mỉ dặn dò hai người hồi lâu sau đó mới thở phào một hơi.
“Lấy phải thằng nhóc này,” Ân sư nói hết những lời từ sâu trong đáy lòng ra, “Thực sự đã khiến Thẩm Trĩ chịu ấm ức rồi.”
Mọi người vui vẻ nói cười.
Thẩm Hà đang nghe mấy người bàn luận về chuyện điện ảnh.
Thẩm Trĩ cẩn thận chen người vào trong, nhưng không nói gì, chỉ dịu dàng cười, ánh mắt dừng ở trên người Thẩm Hà. Anh vội vàng quay đầu, sau khi thấy cô cũng chẳng rên lấy một tiếng, tỉnh bơ cúi đầu xuống.
“Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Anh nói.
Lúc sượt qua người Thẩm Trĩ, Thẩm Hà hơi ngừng lại, hỏi: “Có bật lửa chưa?”
Thẩm Trĩ gật đầu, nói “Trong túi tôi có”. Hai người cứ vậy mà cùng nhau ra ngoài.
Hai người hai tay rỗng tuếch trốn vào một góc hành lang không người. Thẩm Hà nói: “Lão Trương không chịu nhận, đám đàn anh định trước lúc về sẽ đưa cho sư mẫu.”
Nói rồi đưa phong bì được nhét đầy lúc trước qua.
Thẩm Trĩ nhận lấy, đặt vào túi áo khoác ngoài, rồi hơi nhăn mày hỏi: “Chúng ta không làm mấy thứ này nữa chứ? Mua chút quà là được rồi.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy đấy.” Thẩm Hà thẳng thắn.
Hai người trao đổi xong chuyện nhân tình thế thái, lúc này mới quay trở lại. Anh vô thức kéo cô lại, cô cũng tự giác đan vào ngón tay anh.
Chỉ là sơ xuất.
Nhũng thứ tương tự dường như đã trở thành thói quen.
Hoặc là do bầu không khí sai khiến.
Thực ra cũng chẳng có gì xấu hổ ngượng ngùng.
Ôm, hôn, làm tình. Tiếp xúc thân thể, giao lưu ánh mắt, đôi vợ chồng này đã làm đầy đủ hết. Theo lý mà nói, đều đã bước tới hoàn cảnh tương tự như cơn ngứa bảy năm rồi.
Nhưng mà, đợi tới khi tỉnh táo lại, bàn tay đã nắm chặt lấy đối phương mất rồi.
Trong phòng mở máy sưởi, khiến gương mặt của bọn họ đều nóng bừng. Thẩm Hà cau mày, trên gương mặt viết đầy hai chữ nghiêm túc, Thẩm Trĩ chớp mắt mấy cái, đang giả vờ bình tĩnh.
Bên trong cánh cửa tất cả mọi người đang ồn ào huyên náo, bọn họ đứng bên ngoài cửa. Bất chợt, Thẩm Hà mở miệng: “Cô thích tôi không?”
Năm đó bọn họ còn trẻ, trừ kĩ năng biểu diễn của mình ra thì không còn thứ gì nữa, cho nên bàn luận tới chuyện thích hay không thích rất có tự tin. Đến nay họ đã trở thành vợ chồng, hợp tác với nhau đã nhiều năm như vậy, nhưng khi nhắc lại chuyện cũ, vừa kì quặc vừa chua chát.
“Không,” Cô trả lời, “Vậy anh có thích tôi không?”
Thẩm Hà nói: “Tôi cũng không.”
Cô nói tiếp: “Từ phương diện sự nghiệp mà nói, hình tượng hiện giờ đã xác định rồi, biến động lại chịu giày vò. Từ phương diện tình cảm mà nói, tôi không có đối tượng để thích, anh cũng không có chứ nhỉ?”
“Anh cho rằng chúng ta có nhất thiết phải ly hôn không?”
Thẩm Hà nhìn cô, muốn trả lời, nhưng bị trận ồn ào cắt đứt.
Bàn tay nắm chặt lấy nhau buông ra.
Có người vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Các cậu đoán xem ai mới tới?”
Lúc bước vào cửa, khoảnh khắc nhìn thấy Trương Thanh Nguyệt, Thẩm Trĩ nghĩ ngợi rất nhiều.
Quay đầu lại, Thẩm Hà cũng đang nhìn.
Trương Thanh Nguyệt nhìn thẳng vào ánh mắt của anh. Có lẽ, có những từ khi bắt đầu chưa hề biến mất.
Lúc nhìn lại lần nữa, Thẩm Trĩ đã không còn nghĩ ngợi gì nữa rồi.