Trừ ông ta ra, còn có mấy người đầu tư phim ảnh và người của đài truyền hình.
Quả thực mọi người không hẳn quá xa lạ, nhưng chỉ là lúc xã giao có chạm mặt đôi lần.
“Đang bàn chuyện,” Hoa Tử Sâm nói, “Cho nên cùng tới một thể. Dù sao mọi người đều là người quen cả.”
Thẩm Hà không phủ nhận.
Trên đường, Thẩm Hà tiếp tục lượn quanh giao đặt hoa.
“Tặng cho Thẩm Trĩ à?” Hoa Tử Sâm cười nói.
Ông ta là người trong tầng đưa ra quyết sách của Lương Nghi, lại hợp tác với Đinh Nghiêu Thải nhiều năm, nội tình của cuộc hôn nhân giữa Thẩm Hà và Thẩm Trĩ, đương nhiên là hiểu rõ.
Chỉ là có một số việc, nên nói như thế nào, nên làm như thế nào, người thông minh đều rõ ràng.
Hoa Tử Sâm nói: “Cô ấy rất thích hoa đúng không.”
Thẩm Hà không ngẩng đầu lên trả lời: “Sao ông lại biết? Vụng trộm tặng hoa cho vợ tôi à?”
Thực ra chỉ là mấy lần công ty tổ chức tiệc cuối năm có bố trí hoa tươi thì trò chuyện đôi câu mà thôi.
Bởi vì ai cũng rõ những lời này là đùa cợt, vậy nên mọi người đều không để bụng. Hoa Tử Sâm cũng cười: “Sao không gọi cô tới bơi cùng?”
Thời gian ngừng lại trong giây lát, Thẩm Hà nhắm mắt nói dối: “Cô ấy không biết.”
Quê hương của Thẩm Trĩ gần biển, từ nhỏ đã nô đùa bên bờ biển, bơi, kỹ năng bơi lội hạng nhất.
Gương mặt anh không có bất kì biểu cảm nào khác, chỉ đơn thuần không muốn khiến Hoa Tử Sâm hỏi thêm mà thôi.
Sau khi kết thúc hoạt động trong ngày, bọn họ không dùng bữa tối cùng nhau, Thẩm Hà quay về cùng trợ lý.
“Tiếc quá nhỉ, rõ là chuẩn bị tới một nhà hàng có không khí rất tuyệt.” Hoa Tử Sâm giả vờ níu kéo.
Thẩm Hà xua tay với ông ta: “Cũng chẳng phải bạn bè gì, tới nhà hàng có không khí tuyệt vời gì chứ.”
Ngồi lên xe, màn hình tivi nhỏ đang phát một bản nhạc nhẹ nhàng, ở bể bơi đã tích đủ mệt mỏi giờ cứ ùn ùn kéo tới. Thẩm Hà ngủ một giấc, trợ lý hiểu ý chạy quanh khu nhà ở hai vòng.
Anh không nằm mơ.
Lúc dậy tinh thần cũng rất tỉnh táo.
Trợ lý nói: “Anh, ngày mai em lại tới đón anh.” Anh cũng gật đầu như thường, thậm chí còn bình tĩnh dặn dò: “Lúc về lái chậm thôi.”
Khi bước vào cửa, trong nhà không một bóng người.
Đèn tự động bật mở, không đến nỗi tối tăm. Thẩm Hà không vội đi lên lầu, anh đi lên phía trước rồi nằm thẳng xuống. Lối đi giữa cầu thang có trải một tấm thảm lông cừu mềm mại, hình như lúc ban đầu công ty lắp đặt nội thất tự mua, anh và Thẩm Trĩ cũng không có ý kiến phản đối. Bây giờ ngẫm lại, quả thực là một quyết sách thông minh.
Anh nằm yên bất động, chuẩn bị đánh một giấc nữa, dù sao cũng không có ai cằn nhằn. Ngay tại lúc này, túi quần dưới eo rung lên.
Thẩm Hà không định để ý tới.
Kết quả, điện thoại liên tục vang lên mấy lần.
Cuối cùng, anh đành phải móc ra rồi mở khóa, ngay sau đó nhìn thấy số liên lạc trong danh bạ đã rất lâu không liên lạc gửi tin nhắn tới.
“Sao vậy?” Anh nửa nhắm nửa mở mắt, dùng một tay trả lời.
“Xe của tôi nổ lốp rồi, vừa về nước, không có lốp dự phòng. Cũng chẳng rõ mua bảo hiểm chưa nữa____”
Cuối câu của cô ta để lại một khoảng trống. Thẩm Hà đọc lại một lượt, nhắm mắt lại, hít thở một hơi, đến khi mở mắt ra thì đứng dậy.
“Cô ở đâu?” Anh gửi tin nhắn đi, đồng thời liên lạc với trợ lý vừa mới tan ca.
Thẩm Hà lái xe xuất phát từ nhà đi, tới hiện trường trước một bước. Xe của Trương Thanh Nguyệt đang dừng trên đường quốc lộ, đèn xi nhan chớp nháy liên tục, chẳng có người nào dừng lại giúp đỡ, dù sao cũng chẳng ai biết người gặp phải sự cố này là nữ ngôi sao nổi tiếng Trương Thanh Nguyệt.
Thấy anh tới rồi, Trương Thanh Nguyệt tháo dây an toàn định xuống xe, nhưng bị Thẩm Hà đi ngang qua ấn chặt cửa xe lại. Anh kiểm tra xe, sau đó quay về ghế lái của mình, hơi hạ cửa sổ xe xuống.
“Không sao chứ?” Anh hỏi.
Hai người trò chuyện cách hai khung cửa sổ. Trương Thanh Nguyệt lắc đầu: “Không đến nỗi.” Cô ta vẫn còn tâm trạng cười khổ.
“Tôi đã gọi điện thoại rồi. Tốt nhất cô nên nói với lão Trương một tiếng, tránh cho ông ấy lo lắng.” Thực ra cho dù cô ta không nói, anh cũng đã chuẩn bị liên lạc với Trương Giang Nam. Thẩm Hà nói, “Đợi lát nữa trợ lý của tôi tiễn cô về.”
Trương Thanh Nguyệt im hơi lặng tiếng ngồi tại chỗ.
“Hiện tại cậu, có rất nhiều phóng viên theo dõi đúng không?” Cô ta từ tốn hỏi.
Nay chẳng như xưa.
Khi ấy cô ta rời đi, anh vẫn là một tên nhãi chẳng có tiếng tăm gì trong mắt người khác. Mà chỉ trong chớp mắt, hiện tại đã cắm rễ trong giới điện ảnh, trở thành diễn viên cấp huyền thoại cũng nằm trong tầm tay.
Còn cô ta thì đảo ngược.
Nghĩ tới đây, Trương Thanh Nguyệt bất giác thở dài.
Trên màn hình điện thoại, Trương Giang Nam đã gửi những tin nhắn chi chít chữ, không cần đọc kỹ, Thẩm Hà cũng đoán được nội dung là gì. Những chuyện xảy ra bên kia bờ Thái Bình Dương chẳng phải là mong muốn của cô ta. Quá khứ đã từng được ngàn vạn người theo đuổi, khó khăn lắm mới động phàm tâm nhưng lại rơi vào kết cục như vậy.
Bàn tay đè chặt lên cửa xe cuối cùng cũng hơi ngừng lại.
“Nếu có gì cần giúp đỡ, cô cứ đề xuất. Những việc có thể làm thì tôi sẽ cố gắng hết sức.” Nếu là trước kia, câu này của Thẩm Hà chỉ là nói cho có mà thôi. Nhưng ân tình nhiều năm không thể xóa nhòa, anh hiếm khi nghiêm túc, “Cô muốn tới Lương Nghi, có gì muốn tìm hiểu, Thẩm Trĩ rất vui lòng giải đáp giúp cô.”
Vắng bóng đã quá lâu, lại hoàn toàn thoát ly khỏi thị trường nội địa. Thực ra cũng không hẳn là tới bước đường cùng, chẳng qua, cho dù không cần lo không có phim đóng, cũng sẽ lo lắng chất lượng trượt dốc, mất đi ánh hào quang của quá khứ. Thân là diễn viên, áp lực như thế nào Trương Thanh Nguyệt chỉ cần nghĩ là biết.
Trong thoáng chốc, nghe thấy ngôn từ như vậy, yếu đuối trong hốc mắt trào ra.
Trương Thanh Nguyệt cúi đầu.
Rất lâu rất lâu, cô ta nặng nề hít thở, đè nén đáy lòng vụn vỡ, cố gắng nói: “Ấy. Cậu nói xem, sao tôi lại___”
Hôm nay không muốn nghe người khác tố khổ.
Thẩm Hà cắt ngang lời cô ta, lạnh nhạt nói: “Không sao cả, cũng không hẳn là bắt đầu từ con số không. Rất nhiều người vẫn đang đợi cô.”
Bọn họ quen biết ở trường đại học. Lúc bắt đầu, trong mắt cô ta, Thẩm Hà và những người khác chẳng có gì khác biệt. Nhưng mà người ta đều nói vẻ bề ngoài tấm vé thông hành cho mọi mối quan hệ, câu này quả không sai, diện mạo của anh quá xuất sắc, cô ta lắm lúc cũng khó tránh khỏi thả chút thính.
Sau đó dần dần trở nên thân thuộc, cảm quan lại trở nên tương phản, thì ra anh là người khó giao lưu tới mức này? Cô ta cảm thấy ngày càng xa lạ.
Trương Thanh Nguyệt nói: “…..Cậu cũng vậy sao?”
Cậu cũng đang đợi tôi sao?
Thẩm Hà yên lặng không lên tiếng, nhớ lại giải thưởng đạt được ở trong liên hoan phim quốc tế Cannes, trong đó thiếu nữ mà Trương Thanh Nguyệt thể hiện nhẹ nhàng như cơn gió. Trình độ là thế, tài năng là thế.
“Cô nên phấn chấn lên.” Anh nói.
Trái tim đã trở thành tảng đá rơi trên mặt đất.
Trương Thanh Nguyệt bỗng vùi mặt xuống, nước mắt không ngừng trào ra. Cô ta nói: “Được.”
Thấy tâm trạng của cô ta cuối cùng cũng bình thường trở lại, Thẩm Hà cũng coi như yên tâm, mở cửa xuống xe, điện thoại thúc giục lại gọi thêm cuộc nữa, cuối cùng cũng nhận được hồi âm. Cuối cùng công việc cũng tiến triển theo sắp xếp.
Trước khi đi, Trương Thanh Nguyệt nhìn anh qua khung cửa sổ. Hốc mắt cô ta đỏ bừng.
Không được coi là tạm biệt, Thẩm Hà chỉ nói: “Quan tâm đến bố cô một chút, ông ấy rất lo lắng cho cô.”
Thẩm Hà lái xe quay về.
Nhìn thấy ánh hoàng hôn màu cam đỏ đang rực cháy qua khung cửa sổ, anh lặng lẽ nhìn thêm mấy cái, chẳng có cảm xúc dư thừa nào.
*
Thông qua điều tra, cân nhắc về nhiều phương diện, tuyên truyền hậu kì và tên khi chiếu của [Thanh Mộng] được sửa thành [Bất như Ý Môn]
“Như ý môn” có nghĩa là cửa nhà. “Thanh mộng” là nói về quá trình theo đuổi cuộc sống hạnh phúc quá đỗi gập ghềnh của phụ nữ danh môn vọng tộc, cuối cùng khi tỉnh mộng tất cả chỉ là hư không.
“Bất Như Ý Môn”, cái tên này không thể thích hợp hơn được nữa.
Quá trình quay phim không cảm nhận được, nhưng khi chụp ảnh bìa với xếp chỗ của những vai diễn cùng bối phận, mới cảm thấy bộ phim này quả thực rất thú vị.
Đại phu nhân chính thức được một đám vợ lẽ vây quanh, Thẩm Trĩ ngồi ở giữa nhất, nhưng tuổi tác lại nhỏ nhất.
Những nhân vật hoặc đứng hoặc ngồi xổm thì tuổi tác lại không kém Thẩm Trĩ là bao.
Cô vô cùng nổi bật.
Chỉ cần một chữ để giải thích nguyên nhân, phim đại nữ chủ.
*Đại nữ chủ: phim chủ yếu xoay quanh nhân vật nữ chính là chủ yếu.
Thẩm Trĩ gánh vác được.
Trên bảng lịch quay phim, kì nghỉ của Thẩm Trĩ đã tới.
Thực sự mà nghỉ ngơi thì không thể nào. Cô còn có những công việc khác, chẳng qua cuối cùng cũng được thở phào một hơi.
Buổi sáng hôm nay còn phải quay phim, Thẩm Trĩ đang đọc kịch bản, cúi đầu lẩm nhẩm câu từ có tiết tấu, giống hệt như bị trúng tà.
Chỉ nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.
Tự giác của cô là không phải việc của mình, căn bản không cần quan tâm, cũng không thèm để ý. Nhưng mà tiếng động vang lên tiên tục cho tới trước cửa, cũng không có người nào ngăn cản. Cô vội ngẩng đầu, vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta đè lên vai. Thẩm Hà điều chỉnh giọng cợt nhả lên mức cao nhất: “Có nhớ tôi không?”
Sóng yên biển lặng bị phá vỡ, cho dù một giây trước vẫn còn ngạc nhiên, nhưng giây sau, Thẩm Trĩ đả đổi sang vẻ mặt dịu dàng thắm thiết. Một đôi mắt, có chút vui vẻ, lại lộ ra vẻ buồn cười không làm gì được. Chẳng ai có thể nhìn ra được là thật hay giả.
“Sao anh lại tới đây?” Cô nói.
Đồng thời, giọng nói của anh hòa vào trong câu hỏi của cô: “Hình như lại gầy đi rồi.”
Ôm hôn thắm thiết, anh anh em em một phút đồng hồ, nhân viên công tác vừa rời khỏi, bọn họ không nói thêm gì, lập tức đẩy nhau ra.
Thẩm Trĩ không hề nể tình đi qua một bên uống nước, trên vành cốc xuất hiện một đôi mắt, đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Anh muốn làm gì?”
Thẩm Hà dựa vào mép bàn, thỏa mãn vô cùng. Trợ lý tự giác rót cốc nước bưng đến, anh đón lấy uống một hớp, nói: “Chẳng làm sao, đến đây lượn một vòng. Tới lúc thì cùng nhau về.”
Cô gật đầu, không hỏi sâu thêm.
Nhưng đột nhiên anh lại nghiến răng nghiến lợi ghim thù: “Cô lại dám hố tôi.”
Vừa rồi vào đoàn phim, nhân viên trong đoàn phim chạy tới làm việc một hồi. Đối phương nể mặt, nên không tiện nói thẳng, nhưng lại không biết Thẩm Hà ghét nhất là quanh co lòng vòng, cho nên nhẫn nhịn một lúc lâu, lúc này mới biết chuyện mùa đông này Thẩm Trĩ bị “dị ứng phấn hoa”.
Thư ký phim trường chạy tới chào hỏi, Thẩm Trĩ bước ra ngoài. Xuyên qua hành lang, mãi đến khi đứng trước mặt những người khác. Khát vọng biểu diễn của Thẩm Hà lại nổi lên, dính chặt như cao da chó. Thẩm Trĩ cũng vui mừng như thế, hai người đi đường như dính vào nhau, mãi đến khi tới hiện trường mới tách nhau ra.
Muốn cho người khác nhìn, bọn họ lập tức đứng thẳng lưng, cách đối phương vài mét, không nắm tay, thi thoảng công khai động chạm tới ánh mắt của đối phương, cảm khoảng cách PR vừa đúng lúc đúng chỗ.
Như vậy lại càng chân thực hơn, so với những thứ mà người khác muốn thể hiện cho mình xem, mọi người càng thích nhìn thấy những thứ mà mình thoáng phát hiện ra hơn.
“Tiền bối.” Trình Duệ Y phản ứng đầu tiên.
“Hi.” Thẩm Hà đáp lại một câu.
Anh ra tay hào phóng, đồ thăm nom mang tới vô cùng xa xỉ. Đồ ăn là combo cơm thương gia tinh xảo, đồ ngọt là kem Frozen, ngoài ra còn có miếng giữ nhiệt và bánh quy Loacker.
“Quãng thời gian này vất vả cho mọi người rồi.”
Thẩm Hà mỉm cười thản nhiên, người biết thì hiểu rõ anh là người nhà của diễn viên, người không biết còn tưởng rằng anh là một trong những nhà sản xuất.
Mọi người dồn dập cảm cơn.
Đạo diễn nói lời xuất phát từ tận đáy lòng để làm quen: “Chưa chào hỏi gì đã ngược chó rồi hả.”
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ cùng cười rộ lên. Một người mặc váy xếp cổ phục màu đậm, một người thì mặc áo thun quần bò thường gặp ở hiện đại. Anh khoác lên cổ cô, cô dựa vào bờ vai anh. Không coi là quá thân mật, đáng quý ở chỗ rất tự nhiên.
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đều mặc màu đen. Hoặc là màu trắng càng hút mắt hơn, nhưng duy nhất màu đen không phản xạ bất cứ ánh sáng nào. Không cần biết là màu sắc gì, trùm lên trên người bọn họ, sẽ chỉ bị hút chặt, giống như một chiếc hố đen nuốt chửng một ngụm.
Bọn họ đứng dưới mái hiên khớp kịch bản.
Thẩm Trĩ nói: “ ‘Người vô tình nhiều nhất chỉ tổn thương cơ thể, nhưng giờ đây ta lại đau lòng. Thấy trái tim vụn vỡ tan tành này mà vẫn muốn lấy đi, không phải kẻ ngốc thì là gì?’”
Cho dù chỉ nhìn lướt qua một lần, nhưng Thẩm Hà đã có thể đọc thuộc làu làu, dường như anh vốn thuộc về đoàn phim này, bộ phim này. Anh đúng là người có năng lực như vậy.
“ ‘Sao ta lại không biết trái tim nàng vỡ nát’” Anh nói
Cô nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt của anh.
Ánh mắt, ánh sáng, chỉ đơn giản là khớp lời thoại cũng đã có thể dễ dàng đạt tới trình độ này.
“ ‘Ngốc hay không, vốn là chuyện của riêng mình. Người ngoài nói cũng không có tác dụng.’” Anh nói, “ ‘Phu nhân bảo trọng’”
Thẩm Trĩ khẽ khàng đáp lại an: “ ‘Chàng, chàng.’” Vẻ mặt lạnh nhạt, nói cho anh biết đã đến lúc thay đổi vị trí. Thẩm Hà làm động tác lùi ra hai bước, tỏ vẻ nhân vật này đã rời đi.
19 tuổi đã gả cho người làm vợ, thiếu nữ nhanh chóng trở thành quả phụ, đã định sẵn trong cuộc đời lặng lẽ một thân một mình ấy sẽ gặp được người đàn ông khiến nàng rung động.
Nhưng mà, không thể nói, không thể động.
Một câu “Đừng quên ta” quanh quẩn trong lòng trăm ngàn lần nhưng không nói được ra miệng. Vậy nên, cô tiếp tục nói theo như trên kịch bản viết chẳng thiếu chữ nào: “Cảm tạ chàng___”
Đoạn này tới đây là kết thúc, Thẩm Trĩ cực kì hài lòng. Không thể không nói, Thẩm Hà đúng là khác hẳn với người khác.
Bầu không khí lúc khớp lời thoại, thái độ chuyên nghiệp, diễn xuất đúng mực.
Cô xoay người lại, tiếp tục xem sổ ghi chép của mình. Anh với tay đặt lên eo cô, tựa cằm lên hõm cổ của, nét mặt bình tình mà thờ ơ: “Tôi nay làm không?”
Thẩm Trĩ cảm thấy uể oải lười nhác. Cô tỉnh bơ cân nhắc một lát, cuối cùng thông qua đề án: “Có thể.”