Toàn Bộ Dựa Vào Diễn Xuất

Chương 24: Chuyện Tốt Chuyện Xấu (3)



Hết người này tới người khác.

Thi thoảng sẽ có người tới nhà bọn họ ngủ qua đêm. Có lúc là đồng nghiệp ở Lương Nghi hoặc Sùng Ngu, có lúc là đàn em hợp tác cùng.

Hiện nay là thời đại mới, có rất nhiều cặp vợ chồng đều chia phòng ngủ. Cho dù Thẩm Hà và Thẩm Trĩ có phòng của riêng mình, cũng chẳng có nhiều người hoài nghi, thậm chí còn đưa ra kết luận____Đây chính là bí quyết duy trì tình cảm tốt đẹp trong nhiều năm giữa các cặp vợ chồng.

Nhưng mà trên thực tế.

Tình cảm chẳng hề có thì thì làm sao mà duy trì được?

Thẩm Hà và Thẩm Trĩ biết rõ nhưng không nói ra một chữ cũng không nhắc tới.

Mà liên quan tới Lam Kiều, theo tuổi tác tăng dần, ngăn cách giữa chị em họ dần trở nên nhạt nhòa, từ căm ghét lẫn nhau biến thành người không có cách nào trở thành xa lạ.

Nói cho cùng quan hệ máu mủ không thể chặt đứt. Thay vì cãi cọ, xé rách mặt, chẳng bằng chung sống hòa bình với nhau cho bớt chuyện.

Đây là ăn ý giao tế giữa người trưởng thành với nhau.

Càng huống hồ, có những lúc không thể tránh khỏi việc cần sự giúp đỡ của đối phương.

Ví dụ như hiện tại.

Thẩm Trĩ lái xe đi đón Lam Kiều, Thẩm Hà nấu xong cơm tối đưa tới trước mặt Trình Duệ Y và Âu Dương Sanh. Trình Duệ Y ngượng ngùng xin lỗi, Âu Dương Sanh vừa khóc vừa nhét đồ ăn vào miệng, tiện thể phát biểu cảm tưởng bằng giọng nói không rõ ràng: “Không ngờ cậu nấu cơm ngon như vậy…..”

“Ăn xong hãy nói chuyện.”

Sau đó bị một câu bực bội của Thẩm Hà chặn ngược về.

Nhẫn nại của anh đã bị mài mòn hết sạch, ngồi trên ghế sô pha đọc sách. Trình Duệ Y tò mò nghe ngóng một câu, chỉ thấy Thẩm Hà kéo bìa ngoài của quyển sách lên, là một quyển tiểu thuyết nghiêm túc.

“Anh Thẩm thích đọc sách ạ?” Trình Duệ Y nói, “Hình như chị Thẩm Trĩ cũng có sở thích này.”

“Đọc không hiểu, tiện thì xem chút thôi.” Thẩm Hà nói.

Âu Dương Sanh âm thầm kiểm tra bọn họ.

Thẩm Hà nói tiếp: “Cậu ăn xong rồi à? Đưa đĩa cho tôi, tôi đi rửa.”

“Làm phiền anh ạ.” Trình Duệ Y trả lời.

Nhân lúc Thẩm Hà rời khỏi, Âu Dương Sanh tỉ mỉ nhìn Trình Duệ Y mấy lần. Cô ấy nói: “Cậu muốn làm con nuôi của hai người họ à?”

Trình Duệ Y chẳng khách sáo với cô ấy tí nào: “Chị muốn làm dì nuôi của tôi à?”

Thằng nhãi này còn là kẻ hai mặt.

Tính hiếu chiến của Âu Dương Sanh đổ nghiêng, không thèm để ý đến cậu ta nữa.

Thẩm Trĩ lái xe tới sân bay, gọi một cuộc điện thoại mới ngã ngửa hóa ra Lam Kiều không ngồi máy bay.

Cô ta ngồi xe lửa tới, hơn nữa còn là trạm cách xa khu vực nội thành.

Thẩm Trĩ bất đắc dĩ tiếp tục lái xe qua.

Đồ đạc Lam Kiều mang theo ít hơn so với tưởng tượng, chỉ có một chiếc túi xách tay, giống như chỉ là ra ngoài dạo phố. Thẩm Trĩ thấy tình hình không ổn, nhưng không vội lên tiếng. Mãi tới khi lái xe lên đường cao tốc, cô mới chậm rãi mở miệng: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Chỉ với một câu nói đã chắc chắn rằng có chuyện gì đó xảy ra.

“Chẳng có gì hết.”

Lam Kiều nghiêng đầu đi, lạnh lùng không có ý định mở miệng.

Thẩm Trĩ trước giờ vốn không phải là người muốn làm tròn vai diễn người chị họ này, căn bản không có quan điểm dư thừa để quan tâm cô ta, cũng chẳng tự mua dây buộc mình nữa.

Nhưng mãi đến khi về tới cổng nhà, Thẩm Trĩ gọi một cú điện thoại cho Thẩm Hà.

Cô hỏi: “Trình Duệ Y đi chưa?” Anh nói: “Đang đợi người tới đón.” “Không có gì khó tiếp đón,” Cô nói, “Để cậu ta chạy một chuyến mất công rồi.”

Thẩm Hà không phủ nhận, nhưng thực tế thì chẳng có chút áy náy nào.

Dù sao thì người cũng chẳng phải anh mời đến.

Chẳng qua, cuộc điện thoại liên lạc này cũng chỉ là nhằm đạt được bảo hiểm.

Chịu ảnh hưởng của Thẩm Trĩ, Lam Kiều chẳng có hứng thú gì với người nổi tiếng. Lúc vào cửa, từ đầu đến cuối Lam Kiều chẳng nhìn Trình Duệ Y và Âu Dương Sanh mấy lần.

Thẩm Trĩ tìm một phòng trống đưa Lam Kiều vào.

Trước nay Lam Kiều kiêu ngạo hơn trời, ở bên ngoài tuyệt đối không rơi một giọt nước mắt, nhưng mà hôm nay chẳng rõ là làm sao, lúc Thẩm Trĩ rót cốc hồng trà đưa vào, cô ta đã khóc không thành tiếng.

Mùi thơm của cốc trà tỏa ra bốn phía. Thẩm Trĩ chẳng biết nói cái gì, cũng lười đi an ủi cô ta, sau khi đi ra, tự mình uống hồng trà mới nấu xong.

Trình Duệ Y nhìn thấy, nhìn chòng chọc hồi lâu, thăm dò hỏi: “Trong nhà không còn trà xanh ạ?”

“Hử?” Thẩm Trĩ ngây người.

Thấy cô không hiểu ra sao, Trình Duệ Y bổ sung thêm: “Bởi vì chẳng phải chị thích uống trà xanh hơn sao ạ?”

Thẩm Trĩ kinh ngạc, cúi đầu nhìn cốc trà, bất giác cười rộ lên: “Sao cậu biết?”

Trình Duệ Y lặng lẽ mỉm cười, sau đó nói: “Bí mật.”

Âu Dương Sanh chen mồm vào, không mặn mà gì nói: “Cái gì vậy?”

Thẩm Hà cũng vô ý ngẩng đầu lên.

“Bởi vì ở phim trường đều có hồng trà, trà hoa, trà xanh, nhưng lần nào chị Thẩm Trĩ cũng uống trà xanh.” Trình Duệ Y nói.

Thẩm Trĩ giật mình, quả thực cô thích uống trà xanh hơn. Đinh Nghiêu Thải bảo vệ răng miệng cho cô quá mức, luôn rất cảnh giác với trà và cà phê, ở phim trường cô luôn không nhịn được giấu người đại diện uống mấy cốc.

Nhưng mà cô không ngờ tới chi tiết này sẽ bị người ta để ý tới.

“Bị cậu phát hiện rồi đó.” Thẩm Trĩ cười nói.

Âu Dương Sanh như có điều suy nghĩ, quay đầu lại khóa chặt lên người Thẩm Hà, đột nhiên hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

Thẩm Hà đang xem điện thoại, bỗng ngẩng đầu lên, cau mày hỏi vặn: “Cái gì?”

Không đợi người khác giải thích, anh đã hiểu rõ cô ấy đang nói tới cái gì.

“Thì ra cô ấy thích uống trà xanh.” Thẩm Hà thờ ơ nói.

Nói xong lại cúi đầu xuống, tiếp tục chuyên tâm sử dụng điện thoại.

Trình Duệ Y im lặng không lên tiếng, thu hết tất thảy vào trong mắt.

Bỗng dưng Âu Dương Sanh làm lố thở dài một tiếng.

“Lại thế nào nữa?” Thẩm Hà cười nhạo cô ấy.

“Lẽ nào đây chính là tình yêu đích thực sao? Cho dù gặp phải chuyện như thế này cũng không ghen,” Âu Dương Sanh nói, “Chẳng trách tớ không kết hôn nổi.”

Âu Dương Sanh đau lòng đến cực điểm, không nhịn nổi đem toàn bộ quá trình quen nhau cho tới yêu đương với bạn gái dốc hết ra ngoài. Thẩm Trĩ cảm thấy cạn lời, Thẩm Hà chẳng buồn quan tâm, Trình Duệ Y không thể nào ngờ tới được nhân vật trong câu chuyện không phải là “anh ấy” mà là “cô ấy”, cũng chỉ ù ù cạc cạc ngồi nghe.

Cô ấy liên tục thở dài, nhìn có vẻ giống như thực sự cảm thấy phiền não vô cùng. Thẩm Trĩ nhìn Âu Dương Sanh, một mặt cảm thấy có chút đồng tình, mặt khác cũng cảm thấy kì quặc khó nói thành lời.

Anh không hề ghen cũng chỉ bởi vì bọn họ không phải là đôi vợ chồng thực sự.

Lần này, Thẩm Hà không ngẩng đầu lên nữa, chỉ thờ ơ nói: “Cái này thì liên quan gì tới việc kết hôn.”

*

Trong vòng làm trợ lý cho nghệ sĩ, trợ lý của Trình Duệ Y bắt buộc phải thừa nhận, Trình Duệ Y là người khó đối phó nhất trong những nghệ sĩ mà anh ta từng phục vụ.

Thường ngày thích đùa dai, buồn vui thất thường, lại thích nhất trêu chọc vào phái nữ, nghe nói hồi còn hoạt động trong nhóm đã từng liên lạc riêng với fan hâm mộ làm đủ chuyện xấu, quả thực không phải là một đứa trẻ khiến người ta bớt lo.

Nhưng một mặt khác, lại luôn khiến người ta cảm thấy đáng thương.

Tuổi nhỏ đã ra mắt làm sao nhí, thường bị người ta nói thành cây rụng tiền. Khi gia nhập công ty đào tạo thần tượng, cần mẫn chăm chỉ rèn luyện nhiều năm như vậy nhưng lại bị hất cẳng ra khỏi nhóm nhạc chuẩn bị ra mắt. Tuổi tác lớn rồi, mất đi cơ hội, trơ mắt nhìn giấc mộng sắp tan thành mây khói, tham gia chương trình tuyển chọn tài năng cạnh tranh khốc liệt với người ta mới đổi được ngày hôm nay.

Thế nhưng gần đây, đứa trẻ này lại thành thật đến nỗi khiến người ta sợ hãi.

Thành thật học thuộc kịch bản, thành thật ở yên trong đoàn phim, thành thật nhờ tiền bối chỉ bảo.

Tính cách thay đổi đột ngột thế này khiến người ta trở tay không kịp.

Vậy nên không thể không tăng cường đề phòng.

Từ trong nhà của tiền bối cùng đoàn phim trở ra, tâm trạng của cậu ta còn tốt hơn so với bình thường. Trợ lý âm thầm lau mồ hôi, to gan hỏi một câu: “Có chuyện vui gì sao?”

Trình Duệ Y vừa đeo tai nghe, vừa nói: “Anh nói xem, nghệ sĩ thực sự sẽ vì tình yêu mà kết hôn không?”

Trợ lý đang nhìn đèn giao thông, thuận miệng nói: “Sẽ có. Nghệ sĩ cũng không phải người sao? Cái đó, chẳng phải tình cảm của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ rất tốt đấy thôi?”

Nghe tới chỗ này, dường như Trình Duệ Y càng hưng phấn hơn.

Cậu ta bấu vào lưng ghế phía trước, cúi người nói: “Tôi đang nói chính là bọn họ đấy.”

Trợ lý hơi ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ. Có ý định muốn chui vào tư tưởng của ông chủ đang thời kì nổi loạn phân tích nguyên nhân chính. Cuối cùng đưa ra kết luận qua loa: “Nếu nhưu hai người này là giả, e rằng sẽ có rất nhiều người không tin tưởng tình yêu nữa.”

Trình Duệ Y ngửa người ra sau, trên mặt vụt qua nụ cười mê ly.

“Nghe có vẻ rất thú vị.” Cậu ta nói.

*

Đợi tới khi Âu Dương Sanh hết đau lòng rời khỏi, Thẩm Trĩ qua loa nấu cho Lam Kiều một bát mì khoai mỡ. Trạng thái của Lam Kiều có vẻ như mới tốt lên một chút, không còn khóc nữa, chỉ ngồi ngẩn người ở đầu giường, trông như bị trúng tà.

Thẩm Trĩ không định quan tâm đến cô ta, buông khay đồ ăn xuống định quay đi. Kế hoạch của cô là ngủ sớm dậy sớm, dù sao thì ngày mai vẫn phải đến công ty một chuyến. Không ngờ vừa quay lưng đi, đằng sau vang lên giọng nói khàn khàn.

Trong bóng tối, Lam Kiều mất hồn mất vía ngồi đó.

Cô ta dùng cổ họng lạc đi vi khóc nói: “…..Tôi mang thai rồi.”

Thông tin này giống như sấm sét, khiến cả người Thẩm Trĩ chấn động.

Cô kinh hãi quay đầu, khó tin cũng không dám tin.

“Cô có biết cô đang nói gì không?” Thẩm Trĩ nhíu chặt mày.

Lam Kiều cúi mặt xuống, nước mặt lại chảy ào ào ra. Trái tim và gương mặt Thẩm Trĩ đều dần lạnh lẽo.

Bàn tay cô nắm chặt lại buông ra, buông ra rồi lại cuộn chặt, cuối cùng đi ra khỏi phòng gọi điện cho Đinh Nghiêu Thải: “Giúp em một việc, là như thế này…..Em họ em cô ta…..” Đợi đến khi cúp điện thoại, quay lại trước cửa phòng, ánh sáng trên hành lang rọi vào, kéo dài chiếc bóng của người phụ nữ.

“Cô định làm thế nào?” Thẩm Trĩ hỏi gằn từng chữ một.

Nếu như truy cứu, việc này chẳng hề liên quan gì đến cô cho lắm.

Thẩm Trĩ đã truyền đạt chỉ thị tâm lý cho bản thân mấy lần. Nhưng mà, buổi tối ngày hôm nay, cô vẫn mất ngủ.

Thẩm Hà không mất ngủ, chỉ là theo thói quen ngủ ít.

Anh đeo chiếc kính gọng đen, nằm trên giường chăm chú đọc sách. Chỉ thấy sau lưng lạnh lẽo, sau đó bị nhiệt độ lạnh lẽo bao trùm. Thẩm Trĩ dán chặt lên lưng anh, dùng ngón tay khẽ sờ soạng.

Thẩm Hà không định quay đầu, nhưng khóe môi đã nhếch lên, lười biếng nói: “Bên ngoài còn có người đấy.”

Cô chẳng hề thẹn quá hóa giận, chỉ khẽ khàng đụng vào anh một cái, vùi mặt qua, nói: “Em gái tôi mang thai rồi.”

Rốt cuộc chuyện chẳng liên quan đến mình.

Thẩm Hà cũng chẳng có phản ứng gì lớn, nhẹ nhàng nói: “Thế thì tốt. Sinh luôn đi.” Nói giống như phụ nữ mang thai là cái máy bán hàng tự động, chỉ cần nhét tiền vào là lập tức đẩy đồ uống ra vậy.

“Cô ta vẫn chưa kết hôn.” Thẩm Trĩ đè giọng nói.

“Ồ.” Giọng điệu không còn nhẹ nhàng như vừa rồi nữa, nhưng vẫn là kiểu không để bụng, anh nói, “Vậy kết hôn đi.”

Đến chỗ này bắt đầu, Thẩm Hà đã dần giống như những người chồng bình thường không kiên nhẫn qua quýt với vợ mình.

Thẩm Trĩ không thích bầu không khí như vậy, cô biết anh cũng ghét. Vậy nên không vòng vo nữa, nói thẳng ra luôn: “Trước kia cô ta vì học bổng của bố mẹ tôi nên theo đạo.”

Hai người họ thi thoảng cũng sẽ trò chuyện, nhưng rất ít khi thảo luận đến người lớn trong nhà, việc công chiếm đa số. Có những lúc thậm chí có thể nói là độc thoại, coi đối phương là hốc cây.

Không nhớ được những chuyện mà đối phương thuận miệng nói không thể bình thường hơn.

Nhưng mà, quả thực Thẩm Hà đã nhớ lại rồi, hình như đúng là có chuyện này.

Bỗng chốc anh như bừng tỉnh lại.

Nghe thấy âm thanh khẽ ngừng lại của người bên gối, Thẩm Trĩ biết anh đã hiểu ra rồi.

Trong tôn giáo này, trước khi kết hôn mà phá giới là tội.

Chưa kết hôn mà sinh con hoặc nạo thai càng không cần nói nữa.

Cuối cùng Thẩm Hà cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, anh gỡ kính xuống, xoay người lại đối diện với cô: “Không thể không lo cho cô ta sao?”

“Tôi cũng muốn,” Thẩm Trĩ nói, “Sớm biết thế này thì không cho cô ta vào rồi. Nhưng chuyện mà gia đình tôi theo đạo, vốn đã thu hút người khác. Lỡ như có xảy ra chuyện gì, bố mẹ tôi cũng chỉ tìm tôi____”

“Bọn họ vốn cho rằng cô là bị quỷ Satan nhập.”

Nói đến chỗ này, Thẩm Hà còn cười rộ lên.

Thẩm Trĩ tiếp tục cho anh một kích: “Dù sao thôi cũng nói với anh một tiếng.”

Trong thời gian cộng sự, chia sẻ thông tin là việc bắt buộc. Có những lúc chẳng cần biết chuyện lớn hay nhỏ cũng nên báo trước một tiếng, đề phòng bên truyền thông giảo hoạt nào đó dùng mánh lới với bọn họ.

Cô làm động tác muốn xuống giường, tay Thẩm Hà nhanh hơn mắt, bắt lấy cánh tay thon nhỏ của cô.

“Đến rồi còn đi gì nữa?” Biểu hiện của anh giống như một tên vô lại.

Cô đã rời khỏi giường rồi còn bị kéo lại, một gối quỳ trên tấm nệm mềm mại, vươn một cánh tay ra, dùng hai đầu ngón tay khép vào nhau đẩy anh ra. Mà anh thì đưa tay men theo mép váy ngủ của cô sờ lên trên, ngay tại lúc này, trên tầng vang lên tiếng thét chói tai đáng sợ.

Hứng thú mất sạch.

Trong khi Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đang cởi đồ ngủ ra, Lam Kiều giống như Trinh Tử bò ra khỏi miệng giếng trong [Tiếng chuông dữ lúc nửa đêm], nằm sấp trên mặt đất, ra sức nôn khan.

Bọn họ quay mặt nhìn nhau, cho dù là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Phần lớn những khó chịu của Lam Kiều là đến từ ám thị tâm lý.

Nhưng Thẩm Trĩ vẫn bận rộn vì điều này rất lâu.

Trời còn chưa sáng, khi Đinh Nghiêu Thải đến đón Thẩm Trĩ mang theo gương mặt tràn ngập nghi ngờ: “Vẻ mặt này của em là gì đấy? Hôm qua không ngủ à? Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em và thằng nhãi Thẩm Hà kia____”

Thân là người đại diện, chị ta không phản đối bọn họ coi đối phương là công cụ giải quyết bản năng động vật. Nhưng nghệ sỹ nói thế nào cũng là sản phẩm thương mại, mọi thứ đều được xây dựng trên cơ sở không tổn hại đến lợi ích của bản thân mình.

Người bị mắng thành “thằng nhãi” kia đang đứng bên ngoài gõ cửa xe.

Mặt Thẩm Hà thờ ơ nhìn Thẩm Trĩ, mãi sau, buột miệng một câu rất không khách sáo: “Cô nợ tôi một lần.”

Thẩm Trĩ chưa từng nhìn thấy người đàn ông trợn mắt báo cáo như thế này. Trước sau khi kết hôn, khuyết điểm của anh vẫn nhiều không đếm xuể. Cô khịt mũi, phản kích ngay tại chỗ: “Đừng nói kiểu như chỉ có mình anh chịu thiệt vậy.”

Thẩm Hà nói: “Cô đợi đấy cho tôi.”

Thẩm Trĩ trả lời: “Chúng ta chờ mà xem.”

Đinh Nghiêu Thải ngồi bên cạnh kịp thời cắt ngang, chân thành hỏi han: “Đợi một chút, hai đứa đang nói chuyện đứng đắn hả?”