Giả dụ vừa rồi vẫn còn chút buồn rầu, vậy thì giờ phút này, bất cứ cảm xúc dư thừa nào cũng tan thành mây khói.
Cho dù bị mắng rồi, Thẩm Hà cũng chẳng tức giận, nhẹ như mây trôi nước chảy nói với cô: “Có lẽ sẽ còn rất nhiều trang bìa tạp chí cần chụp đúng không? Em chú ý một chút. Bên này còn có cảnh phải quay, tôi cúp trước đây.”
Thẩm Trĩ khẽ đáp.
Có phóng viên ở hiện trường, sau khi biết người gọi điện tới là ai thì chắc chắn rằng hai người này đang ve vãn tán tỉnh nhau.
Câu vừa rồi của cô chỉ khiến Đinh Nghiêu Thải kinh hồn khiếp vía, trong lòng thầm nghĩ đợi chút nữa quay về phải dạy dỗ lại một phen.
Phỏng vấn sau khi nhận giải không đến nỗi nào, đa phần đều trong phạm vi tác phẩm.
Nhưng sau đó khó tránh khỏi ít nhiều bị hỏi tới Thẩm Hà.
Số lần Thẩm Trĩ tiếp nhận phỏng vấn không nhiều, cơ bản đều tập trung chụp ảnh poster. Khi đối phương nhắc tới những va chạm trong cuộc sống thường ngày của cô và Thẩm Hà, Thẩm Trĩ nói: “Va chạm sẽ có. Chắc chắn là có đấy. Về cơ bản thì chúng tôi vừa cãi cọ vừa trao đổi, cãi cọ mãi thì hết chuyện rồi.”
Lại hỏi tới công việc của nhau, Thẩm Trĩ trả lời: “Rất nhiều quan điểm trong việc đóng phim của chúng tôi là nhất chí, thái độ cũng đều rất nghiêm túc, đều không thích nhượng bộ. Cho nên có rất nhiều bất cãi vã. Tôi vẫn luôn nói tuyệt đối không hợp tác cùng anh ấy, thực ra chẳng phải vì nguyên nhân nào khác, chủ yếu là lười không muốn cãi nhau, ha ha ha.”
Tạp chí nhân lúc sự việc còn đang nóng hổi nhanh chóng phát hạn tập san mới.
Thực ra Thẩm Trĩ thích phong cách bụi bặm một chút.
Nhưng tiếc rằng vẻ ngoài của cô quá đoan chính, không thích hợp với phong cách này. Ưu điểm lớn nhất chính là có thể dễ dàng mặc những trang phục kiểu dáng cơ bản cho ra khi chất hào phóng mà không mất đi sự quý phái.
Đợi đến khi kết thúc công việc, Âu Dương Sanh đặc biệt mời cơm chúc mừng.
Khó khăn lắm Thẩm Trĩ mới kết thúc quãng thời gian ăn kiêng, chuẩn bị ăn một bữa no nê, nhưng không ngờ là đi ăn món nem Việt Nam.
Âu Dương Sanh chẳng hề biết nhìn tình thế gì cả, làu bàu không ngừng rằng: “Hiện giờ bộ [Chẳng lương thiện chút nào] đã chắc chắn là cậu rồi. Thể loại phim này sẽ không đứt gánh giữa chừng đâu, thực sự là nhận được là kiếm được luôn đó, cậu nhớ dẫn dắt tớ với nhé….”
Thẩm Trĩ dùng đũa tách lớp vỏ bánh mỏng dính sau đó lựa ra ớt xanh và dưa chuột bỏ vào miệng.
“Tớ nghe nói dạo này đạo diễn Hoàng rất quan tâm tới cậu hả? Cậu chuẩn bị quay điện ảnh à?” Âu Dương Sanh hỏi.
Thẩm Trĩ lắc đầu: “Ké của Thẩm Hà đấy.”
“Cậu có sang Việt Nam nữa không? Dạo này bên đó đang là mùa mưa đáy, lại còn ở vùng quê nữa, chắc chắn rất lầy lội.” Âu Dương Sanh quân tâm nói, “Lẽ nào cậu vẫn định đi hả?”
Thẩm Trĩ cười: “Tôi bị ngu đâu?”
*
Nói thì nói như vậy.
Nhưng khi nhận được tin tức vé máy bay mà Hoàng Chính Phi đặt cho cô, Thẩm Trĩ lại bắt đầu do dự.
Ý kiến của Đinh Nghiêu Thải rất kiên quyết: “Không nhất thiết phải đi. Khó khăn lắm em mới được nghỉ ngơi, hà tất gì phải tới nơi đó. Dù sao cũng đâu có quay phim điện ảnh.”
Suy nghĩ trong chốc lát, Thẩm Trĩ nắm chắc quyết định: “Vậy thì đi. Dù sao rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì làm.”
Không ngờ rẳng Đinh Nghiêu Thải quay ngoắt 180 độ nói: “Có thể cho em một vai diễn không? Khách mời cũng được mà, tới lúc đó cũng là chủ đề đấy.”
Thế nhưng chuyến đi lần này còn khó khăn hơn lần trước.
Thẩm Trĩ cũng đại khái hiểu được tại sao Thẩm Hà không cho cô đi rồi.
Chuyển chuyến bay phiền phức thì không nói, còn phải ngồi xe tới vùng quê ngoài xa xôi.
Cho dù là Thẩm Trĩ, bỏ từng vốc thuốc chống say vào miệng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Khi cô tới nơi, Thẩm Hà đang nhuộm tóc.
Yêu cầu của cốt truyện, anh nhuộm một phần tóc trắng. Chuyện Thẩm Trĩ tới đây, anh chẳng hề hay biết chút nào, mãi tới buổi tối có nhân viên công tác nhắc tới, Thẩm Hà mới vội vã chạy qua.
Nơi này thậm chí nhà nghỉ cũng không có, chỉ có thể thuê nhà của thôn dân để ở mà thôi.
Quay chụp cần thời gian mấy ngày, Thẩm Trĩ đã nghỉ ngơi qua, hiện giờ đang ăn bánh sandwich. Trên mặt còn dính chút vụn bánh, Thẩm Hà bước nhanh vào, nhìn quanh một lượt, sau khi nhìn thấy cô lập tức mở miệng nói: “Đã bảo em đợi ở nhà rồi còn gì.”
“Lỡ như có ngày nào đó tôi muốn đóng phim điện ảnh thì sao.” Thẩm Trĩ chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Anh không còn xoắn xuýt nữa, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô. Bên trong phòng rất tối, Thẩm Trĩ vô tình nghiêng mặt qua, ánh mắt thoáng qua trong phút chốc hơi ngừng lại: “Anh đây là….nhuộm tóc hả?”
“Đúng đấy,” Thẩm Hà cúi đầu, đè tóc xuống vành tay, vậy nên cô có thể nhìn rõ được, “Đội miếng nhựa rõ là lâu.”
Thẩm Trĩ vươn tay, ngón tay không hề ngần ngừ luồn qua mái tóc của anh.
Cô cười rộ lên: “Bỗng chốc thành thục lên nhiều lắm.”
Thẩm Hà cũng cười, nhưng vẫn phản bác lại: “Bình thường tôi không thành thục hả.”
“Thôi dẹp đi.” Thẩm Trĩ nói.
Nơi này chẳng có chỗ để vui chơi giải trí, nhưng phong cảnh tự nhiên quả thực rất đẹp đẽ. Có lúc mưa, có lúc không mưa, nhưng vẫn toàn là hơi thở của cơn mưa. Ruộng đồng cùng từng đám mây dày đặc nối liền với nhau, tiếng côn trùng vang lên không ngừng, chẳng bao lâu, cơn mưa nặng hạt lại ập xuống.
Thẩm Trĩ tới chào hỏi đạo diễn Hoàng thì không đúng dịp, bởi vì có một cảnh Thẩm Hà không làm cách nào qua nổi, bầu không khí tù túng đến cực điểm, khiến người ta ngay cả nói nhiều thêm một câu cũng không dám.
Trong kịch bản, vai diễn làm gián điệp của Thẩm Hà bị nghi ngờ, sau khi quan hệ gia đình bị bại lộ, bố anh bị tổ chức giải quyết.
Không chỉ có thế, vì để thử thách anh, bên trên thậm chí còn không tiếc vận chuyển di thể mục nát của bố anh tới thánh địa sản xuất heroin thần bí.
Mà cảnh quay này đang là cảnh anh đối diện với quan tài của bố mình.
Đối với việc Thẩm Hà biểu diễn không đạt tới yêu cầu, Hoàng Chính Phi thoát khỏi phẫn nộ, chỉ thẳng vào mặt anh mà trách mắng: “Cậu đang diễn những cái gì vậy hả? Tôi đúng là muốn bổ đầu cậu ra xem bên trong đó là cái gì! Đây là bố cậu, cậu không có bố à?”
Mà diễn viên bị mắng máu chó phun đầy đầu đang điều chỉnh hô hấp.
Hoàng Chính Phi tiếp tục phát điên: “Rốt cuộc cậu có biết diễn không hả? Bây giờ, qua đây, lại nhìn chiếc quan tài này, đây là bố cậu!”
Thẩm Hà hiếm hoi lắm mới yên tĩnh lại.
Thẩm Trĩ biết, đây chẳng phải là tính tình của anh bị mài mòn, chỉ đơn giản là đang suy nghĩ. Khi Thẩm Hà chuyên tâm vào diễn xuất, mọi thứ đều bị anh quăng ra sau đầu, bao gồm cả phẫn nộ, nhục nhã, hoặc là những cảm xúc bất kì không cần thiết nào khác.
Anh đi tới bên cạnh quan tài.
Vì không cần thiết phải quay cận cảnh, cho nên trong quan tài trống không.
“Khung cảnh di chuyển một chút,” Hoàng Chính Phi quay đầu nói với nhân viên công tác, “Độ bão hòa điều chỉnh____”
Thẩm Hà không có tâm tư chuẩn bị bắt đầu.
Hoàng Chính Phi lại hét lên: “Thẩm Hà!”
Anh quay đầu, bình tĩnh hỏi: “Có thể đặt đồ gì đó ở trong này không?”
Rồi quay sang nói với tổ trưởng phụ trách đạo cụ: “Làm phiền.”
Đối phương hơi khó xử: “Thế nhưng hiện giờ thực sự không có đồ gì cả….”
“Cái gì cũng được hết.”
Thẩm Hà nói như vậy.
Hoàng Chính Phi cân nhắc một lát, cũng xua tay để bọn họ làm theo. Cuối cùng tìm được cho Thẩm Hà, cũng chỉ là một con thú nhồi bông mà đoàn phim bỏ tiền ra thuê của người dân gần đó.
Đó chỉ là một con thú bông lông xù bẩn thỉu.
Khi đưa đến, Thẩm Trĩ nhìn một cái, cô giật mình.
Tập Tập đang định đi lên trước kêu ngừng. Có nói thế nào đi nữa, cục diện này cứ tiếp tục có lẽ sẽ biến thành cuộc bắt nạt tại nơi làm việc. Thế nhưng, Thẩm Hà không đưa cho chị ta bất cứ ánh mắt ra hiệu nào cả.
Anh nhận lấy thú bông lông xù.
Nhìn bề ngoài thì thú bông ấy là một ông già Nô-en.
Do dự trước đó của Thẩm Trĩ, là bởi vì trong lời buột miệng nhất thời của đạo diễn, có một câu đụng trúng chân tướng.
Thẩm Hà trưởng thành trong hoàn cảnh gần như không có bố bên cạnh.
Khung cảnh này có thể nói là hài hước. Ông già Nô-en nho nhỏ nằm trong chiếc quan tài. Thẩm Hà yên lặng nhìn chằm chằm nó.
Hoàng Chính Phi giơ tay lên.
Bắt đầu quay.
Thẩm Hà chỉ đứng ở nguyên chỗ cũ.
Nhìn sơ qua, thì chẳng khác gì với mấy cảnh vừa rồi.
Thế nhưng điện ảnh chính là không ngừng phóng to vô hạn chứng kiến từng chi tiết của sự vật.
Nói tóm lại, lần này, Hoàng Chính Phi liên tục gật đầu, không còn câu oán hận nào nữa.
Mà Thẩm Hà cũng tiếp tục biểu diễn, không hề nhìn ra bất cứ điều gì khác thường.
Thẩm Trĩ thấy nóng không chịu nổi, chỉ lặng lẽ ngồi ra phía sau, không ngừng dùng quạt điều hòa xoay xung quanh người.
Tới thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Hà đi dặm lại lớp trang điểm, thuận thế đứng trước quạt điện kéo vạt áo khoác ra hóng gió. Hình như thợ trang điểm đang hỏi anh “Có phải nóng quá không” , anh nghĩ ngợi nửa ngày, mới gật đầu trả lời.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Thẩm Trĩ không chạy tới phim trường nữa.
Cô được nhân viên công tác đưa tới nơi ở.
“Đợi hôm nay kết thúc có thể quay về thành phố rồi.” Trợ lý an ủi cô nói.
Bởi vì nguyên nhân thời tiết, phòng ở nơi này được thông gió tự nhiên rất tốt, chẳng qua điều kiện có hơi khó khăn. Cô tới hơi muộn, vậy nên nơi ở cũng xa hơn những người khác.
Con đường đất bên ngoài hằn in vết bánh xe mô tô, lớp sơn trên tường trong phòng đã ngả sang màu nhạt, trên tường có treo bức tranh tượng Phật của Phật giáo Việt Nam.
Thẩm Trĩ không có khẩu vị gì. Lệch múi giờ không lớn lắm, cô đã ngủ bù trên máy bay, lật qua lật lại trên chiếc chiếu không ngủ nổi.
Cô không kìm nổi lắp sim điện thoại trong nước vào, ngồi trên giường lật xem thông tin liên lạc.
Trong thông tin liên lạc của điện thoại Thẩm Trĩ có nhóm “Người nhà” .
Cho dù trước giờ cô chưa từng chủ động liên lạc.
Thẩm Trĩ còn nhớ, có một lần nào đó xong chuyện trên giường, bọn họ đều chuẩn bị đi ngủ. Thẩm Hà đang xoay điện thoại, kết quả là trượt tay rơi xuống, đụng trúng cô. Thẩm Trĩ ôm lấy xương quai xanh tỉnh lại từ trong mộng đẹp, tức đến nỗi giật lấy điện thoại của anh, muốn ném thẳng nó ra ngoài ngay lập tức.
Sau đó, chính là khi ấy, cô nhìn thấy người liên lạc khẩn cấp trong cài đặt của anh.
Người đầu tiên là người đại diện của anh Tập Tập.
Người thứ hai anh đang điền, là thông tin của bố anh.
Vì quá mức nặng nề, Thẩm Trĩ vờ như không nhìn thấy.
Thế nhưng, chuyện này luôn đọng lại trong lòng cô.
Mấy năm sau, bố của Thẩm Hà qua đời. Những chuyện liên quan đến ông, bọn họ không đề cập tới nữa.
Mà trước đó Thẩm Hà từng nói đùa về bản thân mình.
Anh nói: “Tôi với cô nhi chẳng có gì khác biệt đâu mà.”
Hiện tại nhớ lại nét mặt nhẹ nhàng của anh khi ấy, Thẩm Trĩ chỉ cảm thấy trái tim mình như càng bị bóp chặt, khó lòng mà thoát ra được.
Bên ngoài cửa sổ lại bắt đầu đổ cơn mưa.
Chẳng rõ vì sao, Thẩm Trĩ không hề cảm thấy đột ngột. Có lẽ nơi này luôn cho người ta một ấn tượng vốn là trời mưa.
Trước nửa đêm trôi qua cực nhanh, sau nửa đêm, mới lờ mờ cảm nhận được cơn buồn ngủ.
Cô đứng dậy, định đi dém chặt màn, bỗng tiếng gõ cửa vang lên.
Trợ lý ở bên ngoài, vậy nên đã ra ngoài mở cửa trước. Thẩm Hà bị ướt sạch, trên vai đều là vệt nước mưa. Anh giơ tay vò mái tung mái tóc ướt nhẹp, rồi đi thẳng vào trong nhà.
Thẩm Trĩ nhìn thời gian, đại khái đoán được anh đã tan làm rồi. Cô đứng dậy, chân trần giẫm lên nền gạch men, đi tới đưa khăn lông cho anh: “Sao lại chạy sang đây?”
Thẩm Hà nói: “Thấy em vẫn bật đèn.”
Lúc lau khô người cho mình, anh đã tẩy trang, giờ phút này đôi mắt đang nhắm lại. Hàng mi không hề nhúc nhích, giống như chiếc bóng đang bao phủ lấy.
Thẩm Trĩ nhìn một lúc lâu, sau đó xoay người đi đốt hương muỗi.
Trợ lý rót một cốc nước đưa tới.
Bỗng nhiên Thẩm Hà hỏi cô: “Tiểu Đông, em có thể đi sang chỗ anh không? Ở ngay cách vách thôi.”
Tiểu Thu cố gắng đè nén ý nghĩ nghiến răng nghiến lợi nói: “Em là Tiểu Thu.”
Cuối cùng khi bừng tỉnh lại, ý thức được anh nói cái gì.
“Anh có lời muốn nói với Thẩm Trĩ.” Thẩm Hà hiếm khi lộ ra chút khó xử, anh nói “Có lẽ, người khác có mặt sẽ không được tiện lắm.”
Vốn đang được nghỉ, chỉ vì tiền tăng ca mới tới nơi đất khách này, cả gương mặt của Tiểu Thu mê mang, nhìn Thẩm Hà, rồi lại nhìn Thẩm Trĩ. Thẩm Hà hay gây chuyện, nhưng rất kính nghiệp không người nào địch nổi; Thẩm Trĩ không gây chuyện, thế nhưng hiện tại hoàn toàn không biết trong hồ lô có bán thuốc gì nữa rồi.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Trĩ gật đầu, Tiểu Thu mới vội vã thu dọn đồ đạc, rồi cầm ô đứng ở cửa, lưu luyến nhìn bọn họ mấy lần mới quay đi.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, tiếng bước chân cũng bị tiếng mưa át đi mất.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Khoảng cách tới trời sáng vẫn còn mấy tiếng đồng hồ, nhưng Thẩm Hà lại yên lặng ngồi đó, ngập ngừng mãi không mở miệng.
Thẩm Trĩ mệt mỏi, dứt khoát ngồi lên trên giường.
Chẳng biết ngáp được mấy cái, cuối cùng anh cũng cất lời.
“Tôi luôn cảm thấy có người.” Thẩm Hà nói.
Vừa nghe thấy câu này, Thẩm Trĩ cũng bất giác nhìn sang: “Cái gì?”
“Tôi luôn cảm thấy trong phòng có người.” Thẩm Hà đè giọng nói, cau mày, lạnh mặt, hệt như một đứa trẻ gặp phải phiền phức, lẩm bẩm không đầu không đuôi, “Dưới giường, sau cánh cửa, bên ngoài cửa sổ….”
Thẩm Trĩ nói: “Anh đang nói gì đấy?”
Thế nên, cô đã nhìn thấy một mặt lúng túng của anh.
Thẩm Hà ngồi bên mép giường, giấu đi vẻ mặt, trong cơn mưa mùa hạ này: “Tôi sợ ông già Nô-en. Em có thể ngủ cùng tôi một lát không?”