Thẩm Trĩ chẳng hề có bất cứ ý tứ uy hiếp nào, đôi mắt đen như màu mực rũ xuống. Cô nói: “Tôi chỉ có thể chấp nhận cách chơi này. Phải ở bên cạnh nhau trước mắt của công chúng, phải làm chồng của tôi, làm bố của con tôi, phải trả lời tôi tại sao lại yêu tôi, phải phù hợp với tất cả các yêu cầu của tôi….Cậu không làm được đúng không?”
Trình Duệ Y chịu phải cơn sốc rất lâu không lên tiếng.
Cô lặp lại một lần nữa: “Cậu không làm được đúng không?”
Trình Duệ Y vô thức nhỏ giọng mắng một câu: “….Chị điên rồi sao?”
Thẩm Trĩ cười rộ lên, chẳng hề để bụng: “Cậu căn bản không có bản lĩnh chơi với tôi, cậu còn phải dựa vào fan hâm mộ để kiếm cơm, còn phải rèn luyện các kỹ năng khác ngoài gương mặt, còn phải lo lắng cho năm năm tiếp theo đó, thậm chí còn phải nỗ lực trong vòng hai năm tới không bị nghệ sĩ trẻ tuổi đẹp trai hơn thay thế.”
Chỉ một hồi ngắn ngủi, cậu ta thẹn quá hóa giận. Nhưng Trình Duệ Y biết, những thứ cô nói đều là sự thật.
“Cho nên Thẩm Hà có thể làm được sao?” Cậu ta hỏi.
“Thẩm Hà….” Hiển nhiên Thẩm Trĩ đang ngập ngừng, cô nói, “Có lẽ đi. Tôi đang trong quá trình xác nhận.”
*
Trong quá trình quay phim bộ [Chó đen], Thẩm Hà đã khiến rất nhiều người đổi mới ấn tượng cứng nhắc về anh.
Trong nội địa anh vẫn có tiếng là kính nghiệp, thế nhưng những nhân viên công tác mà Hoàng Chính Phi thường dùng, đa phần đều là những người nước ngoài hoặc Cảng Đài. Những hiểu biết về Thẩm Hà lúc mới đầu, đều đa phần là thông qua tin tức trên mạng.
Thế nhưng, Thẩm Hà vừa xuất hiện, những nghi ngờ kia đều như mây bay theo gió.
Anh trẻ trung, nhưng ánh mắt rất lạnh, ngữ khí khi nói chuyện rất ổn định, dường như mỗi câu mỗi chữ đều thông qua cân nhắc kỹ càng, mỗi một chi tiết đều được xem xét tới. Lúc kiêm lời thì trang trọng mà nghiêm túc, chỉ lặng lẽ nghe đạo diễn và biên kịch nói chuyện, khi nói cười thì vô cùng hòa đồng thân thiện, tuyệt đối sẽ không khiến bất cứ ai lúng túng. Những chuyện liên quan tới đóng phim, Thẩm Hà chưa từng xuất hiện bất cứ sai lần nào.
Hơn nữa anh kết hôn từ rất sớm, bà xã cũng là diễn viên đáng tin cậy. Nói thực lòng, dường như anh chẳng mấy quan tâm đến người xung quanh, nam hay nữ, già hay trẻ. Khi anh đóng phim, thì chỉ suy nghĩ đến việc đóng phim.
Anh là một diễn viên ưu tú.
Sau khi kết thúc quay phim ở Việt Nam, đoàn phim [Chó đen] về nước, trước tiên là tới những thành phố đã hẹn trước để tiến hành quay chụp.
Ở bên này lại tốn thêm nửa tháng thời gian.
Vốn dĩ là phải quay về thành điện ảnh để quay tiếp mấy tháng nữa, thế nhưng, mọi thứ phải tạm dừng bởi một sự cố ngoài ý muốn.
Cơn gắt ngủ của anh bùng nổ, loạng choạng lồng chiếc quần bò rồi lao ra ngoài, trong lòng tràn đầy lửa giận thế nhưng lại nhìn thấy nhà nghệ thuật già ngã trên nền đất gào khóc chẳng có chút hình tượng nào.
Cho dù là Thẩm Hà, cũng bất chợt rơi vào trong mê mang.
Nhóm trợ lý bên cạnh người nào người nấy cố gắng khuyên nhủ Hoàng Chính Phi “so sory” và “Please” .
Ở một đầu khác của hành lang, Thẩm Hà đứng một mình ở đó quay đầu lại.
Tập Tập ôm lấy cánh tay, trên mặt tỏ ra có chút tiếc thương: “Đạo diễn người Mỹ gốc Do Thái kia qua đời rồi. Nghe nói quan hệ giữa bọn họ rất tệ, buổi lễ trao giải Oscar còn giành nhau nữa kia….Có lẽ là đang tiếc thương người tài.”
Sau này trên Baike và các bên truyền thông có ghi chép lại, giao tình của hai đạo diễn nổi tiếng thế giới cắt đắt vào mua thu năm này. Bọn họ đã từng theo học tại Yale cùng một thời gian, lại đều là đạo diễn có thành tựu trên phương diện điện ảnh. Hai bên đố kị lẫn nhau, ghim thù lẫn nhau, là đối thủ cạnh tranh được công nhận.
Vị đạo diễn người Do Thái tài hoa ngập tràn kia ngoài ý muốn qua đời, Hoàng Chính Phi tạm thời dừng hết công tác quay phim, bay thẳng tới bang Mehegen tham gia tang lễ.
Mà trước đó Thẩm Hà đứng trên hành lang, chẳng biết nói gì mới tốt, cũng chẳng biết nên làm thế nào.
Đau thương sẽ không lan tỏa.
Tập Tập ở bên cạnh điềm tĩnh như không mở nắp chai nước, đưa cho Thẩm Hà, rồi lấy hai viên vitamin trong hộp ra, thúc giục anh nuốt xuống.
Thẩm Hà máy móc hoàn thành xong lưu trình.
Khi ngoảnh đầu lại lần nữa, anh nhìn thấy Hoàng Chính Phi vẫn đang khóc lóc đau đớn.
Có lẽ rất ít người phát hiện ra.
Thế nhưng.
Lần đầu tiên Thẩm Hà tham gia diễn xuất trong bộ phim điển ảnh của Hoàng Chính Phi, khi bọn họ vì vai diễn yêu hay không yêu, thích hay không thích người vai diễn đó ghét nhất mà động tay chân, trên thực tế, Thẩm Hà đã lờ mờ đoán được phần nào.
Hoàng Chính Phi yêu một người mà ông ta không chịu thừa nhận.
Nhạy cảm bồi dưỡng ra thiên tài, nhưng cũng khiến người ta càng sợ hãi bị tổn thương. Bởi vì khủng hoảng quá mức, cho nên bao bọc bản thân hết lớp này tới lớp khác, dần dần chẳng hiểu biết gì về tình yêu.
Có lẽ thực sự không có người nào phát hiện ra tình yêu của ông ta.
Cho dù nói ra ngoài, cũng sẽ trở thành bàn luận của công chúng khi rảnh rỗi, thu hút những người chẳng liên quan tới phán xét đúng sai, đánh giá không đồng nhất. Bởi vì bọn họ là nhân vật của công chúng.
Chẳng có người nào thực sự quân tâm tới tình yêu của bọn họ.
Chẳng rõ từ khi nào, Thẩm Hà đã đi về phía trước.
Hoàng Chính Phi được trợ lý dìu đỡ khó khăn đứng dậy.
Gương mặt ấy rất thích hợp để đưa vào trong phim điện ảnh, nhếch nhác khôn cùng, nhưng chân thật tới mức đòi mạng.
Cuối cùng, Thẩm Hà vẫn tặng cho ông lão một chiếc ôm ngắn ngủi.
*
Anh đi cùng Hoàng Chính Phi tới tham gia tang lễ.
Di ngôn của vị đạo diễn này là được chôn cất ở nghĩa trang chốn thông quê, chẳng phù hợp gì với độ nổi tiếng của ông cả.
Người tới tham gia tang lễ lại càng ít ỏi, đều nhận được lời mời mà tới.
Sau khi kết thúc, hai người đàn ông mặc tây trang giày da tản bộ trong nghĩa trang. Xung quanh cũng chỉ có con gió thổi tới rồi bay đi, Thẩm Hà đi lên phía trưởng, nhẹ nhàng hỏi: “Muốn từ bỏ [Chó đen] luôn sao?”
Gần đây nhận được tin tức, bộ phim điện ảnh mà năm ngoái anh tham diễn nhận được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Trên thực tế, giờ đây đang là lúc sự nghiệp trên đà phát triển.
Hoàng Chính Phi nói: “Cậu mơ đẹp nhỉ.”
Bọn họ rảo bước tiến về phía trước.
Thấy cơn ngột ngạt nặng nề đã nhạt đi nhiều, Thẩm Hà cũng chẳng đáp lời nữa. Anh vốn dĩ là kiểu người khó lòng mà quan tâm đến người khác, lúc này càng muốn bớt việc hơn, anh chỉ cúi đầu, nhìn cây cỏ dưới chân.
Hoàng Chính Phi không nén nổi tâm sự, chủ động hỏi: “Cậu đoán xem tại sao ông ấy lại quyết định chôn cất ở nơi này?”
Thẩm Hà đột ngột bị bắt chuyện, cả gương mặt tràn ngập không tình nguyện quay đầu lại, trả lời vô cùng hời hợt: “Vì ông ta là fan hâm mộ của đội sư tử Detroit?”
“Đâu phải tất cả mọi ngườidđều là cậu.” Hoàng Chính Phi trợn ngược mắt, “Đoán lại! Đoán lại!”
Thẩm Hà không thắng nổi.
Nhìn vẻ mặt hài hước của Hoàng Chính Phi, anh trịnh trọng suy nghĩ nửa giây đồng hồ, sau đó dùng giọng điệu nửa tin nửa ngờ: “…..Không phải chứ?”
Hoàng Chính Phi phì cười: “Cái gì không phải chứ hả?”
“Sẽ không máu chó như thế chứ?”
Không ngờ Hoàng Chính Phi cực kì đắc ý: “Chính là máu chó như thế đấy.”
“…..Được thôi.”
Bàn luận về chuyện cũ, mái tóc bạc phơ của Hoàng Chính Phi phấp phới trong gió. Ông ta đè chặt lấy mũ, khi cúi đầu xuống nụ cười bên khóe môi càng sâu hơn, sâu đến tận cùng, thế rồi lại trở nên bi thương: “Chúng tôi chỉ từng thảo luận qua một lần, khi vẫn còn đang học đại học. Thực ra không được tính là thảo luận, hình như là cãi nhau. Tôi nói rằng, sau khi chết nhất định phải được chôn cất ở nơi này. Sau đó bộ phim lần đầu tiên dể cậu tham diễn ấy, tôi lại nhắc tới một lần nữa. Tín ngưỡng của ông ấy không cho phép ông ấy yêu đàn ông….”
Thẩm Hà nói: “Sorry.”
“Thẩm Hà,” Bậc bề trên hiện tại tương đối thân thiết với anh nói, “Đã hơn nửa thế kỷ rồi, tôi đều không biết bản thân mình nhìn nhận ông ấy như thế nào. Sau đó tới hiện tại, tôi mới ý thức được, thì ra tình yêu là một chuyện khó mà thừa nhận tới nhường này.”
Bầu trời rất rộng lớn, người chết đi rồi cũng lặng thinh.
Thẩm Hà xoay lưng ngược với hướng gió, vạt áo khoác màu đen tuyền hơi lay động.
Anh nói: “Ông mới phát hiện sao.”
Anh xoay người tiếp tục đi về phía trước. Trợ lý, tài xế vệ sĩ đều đứng đợi ở phía không xa.
Bỗng nhiên, Hoàng Chính Phi lại mở miệng: “[Chó đen] phải một thời gian nữa mới tiếp tục, cậu có gì bất mãn không? Tuy rằng có cũng vô dụng.”
Ông ta nghe thấy người đàn ông trẻ tuổi bật cười.
“Làm gì có đâu,” Thẩm Hà chẳng buồn quay đầu lại, “Đúng lúc quay về đón sinh nhật với bà xã tôi.”
*
Sinh nhật của Thẩm Trĩ rơi vào cuối tháng 10.
Một tuần tiếp theo là sinh nhật của Thẩm Hà.
Chính bởi vì không tín ngưỡng bất kì tôn giáo nào, nên bọn họ chẳng hề hứng thú gì với chòm sao cả.
Hồi còn học đại học, trong một buổi tập duyệt nào đó, Tôn Mộng Gia cầm quyển danh sách nói với Thẩm Trĩ: “Cậu với Thẩm Hà lại cùng một chòm sao.”
Thẩm Hà cũng đúng dịp có mặt ở đó, anh ngẩng đầu lên nói: “Tôi biết. Chòm ma kết đúng không, chẳng phải Châu Kiệt Luân cũng là chòm sao này à?”
“Chòm ma kết là tháng 12,” Tôn Mộng Gia khinh bỉ nói, “Hai người không phải chòm ma kết, tôi mới phải.”
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, chớp mắt đã nhiều qua đi rồi.
Sinh nhật cách ngày kỉ niệm kết hôn gần hai tháng, trọng tâm hình tượng vợ chồng thắm thiết mà Thẩm Hà và Thẩm Trĩ xây dựng thiên về phía sau. Thế nhưng mỗi năm đều chúc mừng cho người khác xem.
Trước mắt, khi bàn bạc tới thỏa thuận ly hôn, Thẩm Hà muốn căn nhà mà hiện nay bọn họ đang ở, mà Thẩm Trĩ bác bỏ. Thẩm Hà kiên trì, Thẩm Trĩ từ chối lần nữa.
Khi nhận được điện thoại của Thẩm Hà, Thẩm Trĩ vừa kết thúc quá trình chăm sóc da, chuẩn bị về phòng đọc mấy trang sách rồi đi ngủ.
Điện thoại kết nối, Thẩm Hà “A lô” trước một tiếng, anh nói: “Là tôi.”
Thẩm Trĩ cũng đáp lại bằng câu “A lô” , rồi nói: “Biết rồi.”
Sau đó rơi vào yên lặng.
Dường như giao diện đang load không ngừng chuyển động, cuối cùng, Thẩm Hà nói: “Khụ, tôi quay về rồi.”
“Cái gì?” Thẩm Trĩ có chút phản ứng không kịp.
“Vừa mới lên xe, xuất phát khỏi sân bay. Chút nữa là tới nhà rồi,” Anh cố gắng nói hết, “Như vậy thôi.”
Thẩm Trĩ ngẩn người, vô thức nói: “Được.”
“Được.”
Thẩm Hà cúp điện thoại rồi.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Trĩ vô thức đè tay lên lồng ngực.
Bên trong có thứ gì đó nảy lên thịch thịch.
Cô ngẩn người trên giường hồi lâu. Thẩm Hà quay về rồi. Thẩm Hà sắp về nhà rồi. Thế thì có làm sao, có gì đặc biệt chứ? Chẳng phải bọn họ thường xuyên đi công tác rồi sau đó về nhà sao? Chẳng có gì khác biệt với trước kia cả.
Thẩm Trĩ đứng dậy, trước tiên khoác cho mình một chiếc áo khoác, khi ra ngoài nhìn vào chiếc gương trên bàn trang điểm, rồi lại kìm lòng không đậu nhìn trái nhìn phải xem hôm nay trông mình ra sao.
Cô xuống phòng khách rồi ngồi đó.
Bật ti vi chuyển kênh liên tục cũng chẳng tìm thấy nội dung nào thú vị. Cô dùng iPad để lên mạng, cũng được đề cử toàn những thứ linh tinh, thậm chí còn có cả tin tức về bản thân cô nữa. Một cái là nói Thẩm Hà đánh Thẩm Trĩ, một cái khác là nói Thẩm Hà với Thẩm Trĩ liệu có đời sống tình dục hay không.
Nội dung phía trước, Thẩm Trĩ có chút cạn lời. Nội dung phía sau, Thẩm Trĩ càng cạn lời hơn.
Cô thấp thỏm không yên ngồi lên bậc thang, cứ lặng lẽ chờ đợi như vậy mấy phút đồng hồ, mới phát hiện ra rốt cuộc bản thâ đang làm cái gì.
Mà cùng lúc đó, Thẩm Hà nhìn về phía trước, nhìn chăm chăm vào màn đêm đen kịt ngẩn người.
Tập Tập thấy anh nhìn tới mức gai người, chẳng hề khách sáo gì mà đập anh: “Lại thế nào đấy? Cậu đừng tưởng bản thân có vẻ ngoài cũng được mà thích làm gì thì làm.”
Cái gì với cái gì chứ.
Thẩm Hà nuốt nghi hoặc vào trong bụng, chẳng buồn để ý tới chị ta.
Nói thật lòng, hiện giờ anh có hơi hốt hoảng.
Lần đầu tiên học hỏi làm thế nào để báo cáo hành trình của mình cho bà xã, Thẩm Hà cố nhịn không gõ dòng chữ “Làm thế nào để khiến phụ nữ vui vẻ” vào phần mềm tìm kiếm, cuối cùng vẫn giữ vững được tự tôn của mình.
Chẳng qua đã một thời gian không gặp, tại sao bầu không khí lại trở nên như thế này nhỉ? Thẩm Hà chẳng thể nào hiểu nổi. Khi về tới nhà, trong nội tâm anh lại đấu tranh một phen, cuối cùng vẫn không để Tập Tập đưa anh vào trong nhà.
Anh quen thuộc nhập dấu vân tay lên ổ khóa, sau đó bước vào.
Bước lên bậc thang, anh nhìn thấy bóng dáng bận rộn của người phụ nữ dưới ánh đèn.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Trĩ ngẩng đầu lên, vẫn là điệu bộ chậm rãi, vẻ mặt hào phóng ấy. Trước mặt truyền thông, công việc cần thiết, Thẩm Hà từng nói rất nhiều những lời đường mật. Thế nhưng nói đến vẻ đẹp của bà xã mình, trước giờ anh đều giống nhưu tội phạm nghiêm trọng thú nhận hành vi phạm tội của mình.
“Về rồi à?” Cô nói, “Tôi nấu bữa khuya cho anh rồi.”