Toàn Bộ Dựa Vào Diễn Xuất

Chương 8: Tôi Cũng Không Thích Cậu (hạ)



“Tại sao lại không tổ chức hôn lễ sao?”

Thẩm Hà nói: “Chúng tôi có mời người thân bạn bè ăn một bữa cơm.”

Thẩm Trĩ nói: “Mọi người đều rất bận, rất ngại làm phiền người khác.”

“Có kế hoạch sinh con hay không?”

Thẩm Hà nói: “Không phải không có suy nghĩ này, nhưng mà___”

Thẩm Trĩ nói: “Có lẽ chúng tôi vẫn phải làm công tác chuẩn bị tâm lý.”

Thẩm Hà nói: “Thực ra tôi cũng vậy. Hơn nữa hai năm gần đây sức khỏe của cô ấy không tốt lắm, có lẽ do quá mệt mỏi. Chúng tôi nghĩ muốn trải qua thế giới hai người thêm một thời gian.”

“Thật sao? Tôi không tin.”

Nghe thấy câu này của người dẫn chương trình, đột nhiên, Thẩm Hà bật cười, Thẩm Trĩ cũng cười theo.

Thẩm Hà nói: “Cô tin hay không cũng chẳng sao cả.”

*

“Vợ chồng Thẩm Hà Thẩm Trĩ xuất hiện ở sân bay, trò chuyện thân mật show ân ái.”

Hotserch weibo, tin tức giải trí, truyền thông quảng bá, toàn bộ nội dung bên trên đều được sắp xếp rồi.

Khoảng tầm từ hai năm trước bắt đầu, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ ít nhất mỗi nửa năm sẽ đi lối phổ thông một lần. Mục đích không có gì khác, chỉ là công việc yêu cầu mà thôi.

Trong ống kính của đám phóng viên, hai người đang nói nói cười cười, nhưng trên thực tế nội dung đang trò chuyện lại là____

“Là anh nhận hả?” Mặt ngoài Thẩm Trĩ đang cười, nhưng trong đáy mắt chẳng hề có chút ý cười nào.

“Tiết mục này sao?” Thẩm Hà thong dong hỏi ngược lại cô, “Là người đại diện của cô cầm tới.”

Nhìn Thẩm Trĩ như bay lên, nói chuyện với Thẩm Hà nhưng vẫn giữ nguyên khẩu âm như khi đọc sách: “Đừng có lừa tôi, anh định làm một talkshow cá nhân đúng không.”

Thẩm Hà cũng chẳng tốt hơn chỗ nào: “Ai lừa cô? Nếu không đánh một trận đi.”

“Anh tưởng tôi sợ anh chắc?”

Đã một đống tuổi rồi, chìm nổi trong giới giải trí cả chục năm, nhưng vẫn y hệt như lúc vừa tròn mười tám tuổi vậy.

“Mấy đứa!”

“Ngoan ngoãn.”

Hai người đại diện của hai bên đồng thời lên tiếng, “Nhỏ giọng một chút.”

Hai người vừa giương cung bạt kiếm vừa rồi cũng không hẹn mà cùng lên tiếng: “Xin lỗi.”

Lúc quay đầu, nhìn thấy bên truyền thông và fan hâm mộ đi theo, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ lập tức đổi sang trạng thái làm việc.

Mọi người tới một chuyến cũng không dễ dàng gì, chỉ vì muốn nhìn thấy chuyện mới mẻ của bọn họ.

Thẩm Hà tự nhiên giơ cánh tay ra vòng lấy eo Thẩm Trĩ. Thẩm Trĩ đang chăm chú xác nhận lại thông tin chuyến bay, dáng vẻ cúi đầu giống như đang tận hưởng sự bảo vệ của Thẩm Hà.

Ở điểm thân thiết, hai người không biểu hiện quá lố, nhưng tuyệt đối không hề hời hợt.

Đi vào khu vực chờ chuyến bay, lịch trình không giống nhau đi về hướng khác nhau. Không cần giao lưu ánh mắt, lập tức tách nhau ra.

Trên từ khóa tìm kiếm baike hai người bọn họ đều có quan hệ mật thiết với nhau.

Từ trang tìm kiếm của thẩm hà thông qua cột “Vợ” liên kết trực tiếp với Thẩm Trĩ, ở trang tìm kiếm của Thẩm Trĩ cũng có thể thông qua cột “Chồng” tìm thấy Thẩm Hà.

Bộ phim [Khi bạn già rồi] sáu năm trước đã phá kỉ lục rating, giành được hàng tá giải thưởng, thậm chí còn bán bản quyền phát sóng tới Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan và nhiều quốc gia khác.

Thẩm Hà và Thẩm Trĩ bị tung ra tin kết hôn ngay trong giai đoạn phát sóng, bộ phim vốn nhận được quan tâm đông đảo của khán giả nay càng tăng cao hơn, độ nổi tiểng của hai diễn viên này cũng tăng lên không chỉ một bậc.

Từ đó về sau, con đường đấu tranh cho sự nghiệp của hai diễn viên bắt đầu.

Thẩm Hà bắt đầu toàn tâm toàn ý quay phim điện ảnh, Thẩm Trĩ thì tạo nên danh tiếng ở mảng phim truyền hình.

Mọi thứ trong cuộc sống của họ đều tham khảo theo những cặp vợi chồng bình thường.

Cũng không hẳn ngay từ khi bắt đầu đã thuận lợi như vậy.

Người bình thường kết hôn sẽ có những chuyện phiền não, bọn họ tránh được đại đa số, nhưng vẫn có những khó khăn đếm không hết được.

Ví dụ như bọn họ phải sống cùng nhau ở đâu, ví dụ như phải giải thích với mọi người căn nguyên hậu quả quyết định này của bọn họ ra làm sao, ví dụ như bọn họ phải chung đụng với đối phương như thế nào.

Phòng ngủ trong nhà là tách nhau ra, lúc riêng tư không có bất cứ tiếp xúc gần nào, nói chuyện cũng lạnh lùng nhạt nhẽo, không đánh lộn với nhau đã tốt lắm rồi.

Thẩm Trĩ vì màu giấy dán tường mà cãi với Thẩm Hà một trận.

Thẩm Hà vì chuyện có nên mua một bộ dao có giá bằng một chiếc ô tô không mà tranh chấp với Thẩm Trĩ không ngừng nghỉ.

Hai người không ai chịu nhượng bộ, giống hệt như hồi còn đi học, Thẩm Trĩ đi giày giẫm lên đệm của Thẩm Hà, còn Thẩm Hà giơ chiếc loa bluetooth của Thẩm Trĩ lên, uy hiếp lẫn nhau, đối đầu đến cùng.

Cuối cùng chẳng ai lên giường ngủ, luôn cảm thấy ai mà ngủ trước thì người ấy thua. Lấy sức lực tinh thần làm việc để thức vô số đêm, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ bắt tay giảng hòa, bỏ qua cho đối phương, cũng buông tha cho bản thân mình.

Bọn họ ngồi kề vai trên chiếc đệm bẩn thỉu hút thuốc.

Thẩm Trĩ nói: “Vốn dĩ chúng ta không cần nhúng tay vào đối phương.”

Thẩm Hà nói: “Phải đấy.”

Thẩm Hà nói: “Dù sao chúng ta cũng chính là loại quan hệ này.”

Thẩm Trĩ nói: “Không sai.”

Thay vì nói kết hôn, không bằng nói là không có ly hôn. Mà trong khoảng thời gian sáu năm không ly hôn này, về cơ bản bọn họ đều là có việc công thì cùng nhau giải quyết.

Đợi đến khi lên xe nghe người đại diện phân loại công việc nhận trong thời gian gần đây, Thẩm Trĩ kéo kính râm xuống híp mắt: “Gameshow?”

“Chính là chương trình thực tế được remake theo [Đồng sàng dị mộng] của Hàn Quốc, chẳng qua được sáng tạo thêm vài yếu tố cạnh tranh mới.”

*Đồng sàng dị mộng: nằm chung giường nhưng có những suy nghĩ khác nhau.

Theo sự phát triển của mạng internet, ngành nghề phát thanh truyền hình cũng dần dần tụt dốc. Vì muốn vớt vát phần nào rating, đài truyền hình không có quy hoạch gì mới, nên mua bản quyền gameshow từ nước ngoài về làm lại. Show thực tế đứng mùi chịu sào.

Chẳng qua ngàn vàng khó mua được yêu thích của khán giả.

Hiện giờ Đinh Nghiêu Thải chỉ phụ trách một mình Thẩm Trĩ, trước mắt đang nhẫn nại đợi Thẩm Trĩ trả lời. Nếu là trước kia, tuyệt đối không có chuyện cô tự mình quyết định, mọi thứ đều phải nghe theo sự sắp xếp của công ty.

Liên quan đến show thực tế, Thẩm Trĩ không có hứng thú, nhưng không phải một mình cô nói là được.

Thẩm Trĩ nói: “Trước tiên hỏi xem ý anh ta thế nào đi.”

Cô không nói tên anh, nhưng những người xung quanh đều biết “Anh ta” là ai.

Một nơi khác, Thẩm Hà kéo khẩu trang xuống dưới cằm, quyển [Buồn nôn] của Satre tiện tay buông xuống khiến trang sách lật tung. Vẻ mặt của anh như đang nằm mơ.

Ngẫm nghĩ một lúc, Thẩm Hà hỏi: “Cô ấy nói thế nào?”

Thái độ của hai bên khá bị động, nhìn điệu bộ này là muốn đẩy đi rồi.

Người đại diện của Thẩm Hà dùng apple pencil đánh dấu lên trang có gameshow tên là [Nam nữ kết hôn].

Năm năm trước anh đã thay đổi người đại diện.

Người đại diện trước kia có chút phê bình đối với việc anh tự chủ trương kết hôn, sau khi hai người tiến hành bàn bạc quyết định chia tay vui vẻ. Nói đến việc Thẩm Hà làm cách nào có thể kết thúc trong hòa bình với đối phương, đàm phán được công ty tiếp theo thì không ai biết được. Người đại diện hiện giờ tên là Tập Tập, một người phụ nữ đã kết hôn có vẻ ngoài khá trung tính.

Đang định chợp mắt một lúc, Thẩm Hà bỗng nhiến nhớ tới gì đó, hòa hoãn một chút hỏi: “Tại sao yêu đương cũng có thể làm thành gameshow được?”

Tập Tập nói: “Con người đều có nhu cầu về tình cảm. Cuộc sống đã khó khăn rồi, tình yêu rất khó có được. Có thể thông qua việc xem các cậu nhận được chút an ủi.”

Nghe xong câu trả lời, Thẩm Hà ngẫm nghĩ chốc lát, liền cười.

Anh khẽ nói: “Thực ra bọn em cũng rất khó khăn.”

*

Thẩm Trĩ về nhà. Cửa sổ toàn bộ đều là loại cửa đảm bảo riêng tư, trong lúc chủ nhà không có mặt, quản gia tư nhân sắp xếp mọi thứ ngăn nắp gọn gàng. Vô cùng xứng đáng với giá cả khiến cô và Thẩm Hà nảy sinh tranh cãi khi trả công.

Gần đây Thẩm Hà bận tới nỗi chân không chạm đất.

Cô đi tắm trước, sau đó đi ngủ.

Lúc thức dậy dùng thử một kem dưỡng tóc mới mua.

Cô lau tóc, vừa đi vừa dọn dẹp những tin nhắn không kịp xử lý trong điện thoại, kết quả không cẩn thận đá vào quả tạ trước cửa phòng Thẩm Hà. Cô mắng một câu “Đồ đần độn” rồi về phòng của mình.

Buổi chiều làm hạng mục thông thường, Đinh Nghiêu Thải gọi điện thoại tới, nói: “Thẩm Hà sẽ tới thành phố Atami dự lễ công chiếu suất đầu em có biết không?”

“Phải không?” Thẩm Trĩ chẳng hề để tâm.

“Chị chỉ muốn hỏi em thêm một câu em có đi cùng không, để chị còn dễ bề sắp xếp.”

“Anh ta là anh ta, em là em, trừ phi có lợi ích chung.” Thẩm Trĩ tiếp tục phản đối nói: “Đâu phải chị không biết.”

“Phân chia rạch ròi như vậy?”

Giọng nói của Thẩm Trĩ cũng chẳng phập phồng: “Chỉ là cặp vợ chồng ngoài mặt từ đầu đến cuối thôi.”

Yên lặng trong chốc lát, Đinh Nghiêu Thải trả lời: “Chẳng qua chị nhớ tới quãng thời gian trước đó em than thở eo mỏi lưng đau. Bên Nhật Bản kia chiêu đãi ở một khách sạn suối nước nóng cao cấp, cua bể cũng ngon lắm. Dù sao em cũng đang nghỉ ngơi mà.”

Cúp điện thoại căn phòng trở về yên lặng.

Thẩm Trĩ không nói không rằng đứng nguyên chỗ cũ.

Bỗng nhiên điện thoại rung lên, cô mở wechat ra. Người liên hệ được chú thích cả họ lẫn tên là “Thẩm Hà” gửi tin nhắn tới, hỏi cô: “Hộ chiếu của tôi có ở nhà không?”

Suối nước nóng chắc rất thoải mái.

Cua bể cũng lâu lắm rồi chưa ăn.

Liên quan đến chuyện Thẩm Trĩ đi cùng tới thành phố Atami, Thẩm Hà không quên sỉ vả cô đôi câu theo truyền thống.

“Cô phải nhớ lần này là dính ánh hào quang của tôi.” Anh nói.

Cô qua loa cho xong chuyện: “Cảm tạ đại ân đại đức của anh.”

Một lúc sau, anh gửi một tin nhắn thoại dài hai giây tới. Thẩm Trĩ đang ở thẩm mĩ viện mở ra, bất ngờ nghe được một câu “Gọi ba ba”

Âm thanh của Thẩm Hà có hơi khàn, có lẽ quay phim quá mệt mỏi. Thẩm Trĩ biết rõ anh chỉ đơn giản là chọc ghẹo mà thôi, bình thường bọn họ cũng chiếm lời đối phương như thế này.

Mà, quay đầu nhìn thấy nhân viên công tác mang vẻ mặt vừa xấu hổ lại mang theo chút hâm mộ.

Còn nhận được câu nịnh hót: “Cô và anh nhà cô tình cảm tốt quá ạ.”

Bọn họ không bay cùng chuyến, trực tiếp chạm mặt nhau ở sân bay quốc tế, truyền thông đi theo ra nước ngoài chụp hình không nhiều, ứng phó cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Còn chưa tới ngày làm việc, lúc gặp mặt, Thẩm Hà mặc một chiếc áo chui đầu không có logo và quần thể thao, nhìn chẳng khác nào trạch nam ru rú trong nhà chục năm trời không tìm được việc làm, Thẩm Trĩ mặc một cây màu đen kiểu dáng thoải mái, kèm theo một chiếc mũ chống nắng size XL, hơi giống đạo cô xuống núi.

*Trạch nam: đàn ông chỉ thích ở nhà, ngại giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Giả dụ như bỏ qua hai gương mặt đẹp đẽ chói mắt kia, hai người thực sự mờ nhạt tới mức không thể mờ nhạt hơn.

Bọn họ nhìn thấy đối phương, cũng chẳng thèm chào hỏi.

“Đi thôi.” Thẩm Hà nói thẳng.

Thẩm Trĩ tiếp lời: “Xe ở đâu?”

Đinh Nghiêu Thải không đi, Tập Tập trêu ghẹo bọn họ: “Mấy đứa, tốt xấu gì gặp mặt cũng thăm hỏi nhau đôi câu chứ.”

Vậy nên Thẩm Hà nói: “Aloha.”

Chẳng có chút nghiêm túc nào.

Thẩm Trĩ cũng chẳng buồn để ý trả lời: “Aloha.”

Để lại Tập Tập lại nở nụ cười: “Tại sao lại là tiếng Hawai?”

Hành trình xa xôi, vốn nên mất công mất sức. Nhưng may mà bọn họ đều ngủ bù trên phương tiện giao thông, đợi khi tới khi đặt chân tới khách sạn đã toàn toàn khôi phục tinh thần.

Bước vào phòng khách sạn, việc đầu tiên Thẩm Trĩ muốn làm là đi xem bể nước nóng trong sân.

Thẩm Hà đặt đồ xuống, đi quanh khu vực bên ngoài căn phòng và hành lang, trực tiếp đứng bên cửa sổ sát đất cởi đồ. May mắn là ngay bước cuối cùng bị người đại diện khuyên ngăn “Chút nữa còn có công việc.”

Mãi tới khi Thẩm Hà đi, Thẩm Trĩ cũng chẳng có ý tứ để ý đến anh. Thẩm Hà đi cũng chẳng chào hỏi cô

Lúc đi chào hỏi, được người ta đề nghị ăn cơm, Thẩm Hà đồng ý.

Trợ lý tiếp lời nói: “Có cần báo một tiếng với cô Thẩm Trĩ không ạ?”

Lần đầu tiên Thẩm Hà không nghe rõ.

Sau khi cúi người xuống xác nhận xem đối phương nói gì, anh chỉ duy trì nụ cười đối phó với người khác khi nãy phất tay, nhanh chóng giải quyết vấn đề này.

Nhiều năm trôi qua, quan hệ giữa bọn họ có lẽ đã tốt lên một chút.

Nhưng vẫn chẳng ra làm sao.

Lúc vừa tiếp nhận Thẩm Hà, Tập Tập đương nhiên biết tính chất kết hôn của hai người họ, nhưng để đảm bảo, vẫn hỏi qua một câu: “Hai người cũng có chút tình cảm chứ?”

Kết quả Thẩm Hà dứt khoát trả lời: “Không có.”

“Không có?”

Anh rất sáng khoái phủ nhận: “Đó là đương nhiên.”

“Vậy thì tốt.” Người đại diện nói, “Cậu còn nhớ thời hạn kết hôn 7 năm chứ.”