Lúc ban đầu nghe nói năng lượng tinh thạch có thể dùng được, nhân viên nghiên cứu căn cứ đưa mắt nhìn nhau, cầm năng lượng tinh thạch không biết làm như thế nào, nhưng ông chủ kiên trì nói bên trong có năng lượng, bọn họ chỉ đành phải cố gắng nghiên cứu, không ngờ lại làm ra thành quả.
Năng lượng trong mỗi viên tinh thạch đều thật khả quan, một viên đã đủ cung ứng cho một xe cải trang tân tài liệu. Căn cứ nghiên cứu, một viên tinh thạch tương đương ba bình xăng, hơn nữa tinh thạch khác nhau năng lượng nhiều ít cũng có khác nhau.
Tác dụng của tinh thạch là Quý Hủ nói với Tần Nghiễn An, vì thế hắn mới kiên trì cho người nghiên cứu.
Mỗi lần Tần Nghiễn An nổi điên, thích nhất liệp sát cuồng thi tiến giai, thu thập toàn bộ tinh thạch, không cho ai đụng vào. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu bốn người Quý Hủ dạo quanh Vân Hải thị cũng không gặp được cuồng thi tiến giai.
- Chúng ta mang trang bị có thể thay đổi năng lượng trở về?
Tần Nghiễn An gật đầu:
- Được, đồ vật trong nhà xưởng đều có thể mang về.
Mí mắt Phiền Châu nhảy dựng, ông chủ phá sản có biết những thứ này khó được bao nhiêu không? Xuất ra có thể đổi được bao nhiêu vật tư? Cứ như vậy trực tiếp cấp ra ngoài?
Quý Hủ nhìn Phiền Châu vẻ mặt đau lòng, cố ý không đề cập tới việc trả thù lao, ai bảo người này rất đáng giận, hắn hoài nghi lúc mình mới tới Vân Hải thị bị trâu dị hóa công kích chính là thủ bút của người này, bằng không còn có thể là ai?
- Phiền toái Phiền tổng chuẩn bị trang bị thay đổi năng lượng giúp tôi nếu có xe cải trang thành phẩm cũng lưu trữ cho tôi, còn có đèn, tạo hình tốt nhất đẹp một chút, nếu còn có đồ vật khác cũng đều chuẩn bị tốt cho tôi.
Phiền Châu đổi lại thần sắc đau lòng, vẻ mặt mang cười:
- Không thành vấn đề, cậu nói những thứ này trừ bỏ xe còn chưa có thành phẩm, tôi đều cho người chuẩn bị tốt, nhưng mà căn cứ chúng tôi còn thiếu tường vây, không biết có thể mời cậu hỗ trợ dùm hay không?
- Vậy tôi phải hỏi thăm một chút người chuyên xây tường vây cho Vân Hải thị, tiêu chuẩn thu phí như thế nào, tôi xây tường vây cũng không thể thấp hơn giá tiền của hắn.
Phiền Châu bật cười:
- Ông chủ, em trai này của anh thật thú vị, còn tuổi nhỏ lòng cảnh giác mạnh như vậy, rất tốt.
Tần Nghiễn An thản nhiên đảo qua, Phiền Châu không sợ hãi, chỉ cần ông chủ không nổi điên, hắn sẽ không đáng sợ.
Phiền Châu cò kè mặc cả:
- Ông chủ, toàn bộ căn cứ Vinh thị đều là của anh, Quý tiên sinh lại là em trai anh, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài, người một nhà không nói hai nhà, nếu chia rõ như vậy thật tổn thương cảm tình, anh nói có phải hay không?
Tần Nghiễn An gật đầu:
- Anh nói không sai, nếu đều là người một nhà, đồ đạc của tôi cũng là của Thính Thính, nghĩ muốn cái gì đều có thể lấy đi.
Quý Hủ nhìn nam nhân, tiếp xúc ánh mắt chuyên chú của hắn, có chút không được tự nhiên dời đi tầm mắt, đây là lần đầu tiên Tần Nghiễn An gọi tên mụ của hắn, trừ bỏ Trình Mạch thường kêu loạn, thật lâu không ai gọi tên này.
Phiền Châu:
- ..
Tính sai!
Quý Hủ ho nhẹ một tiếng, không tiếp tục vui đùa:
- Nếu cần hợp tác lâu dài, khẳng định không thể lấy không, tôi trước đặt hàng một đám xe cải trang nếu giá cả xây tường vây căn cứ không đủ, căn cứ chúng tôi còn có lương thực, rau dưa hoa quả mùi vị không tệ, đều có thể lấy ra giao dịch.
Nhắc tới rau dưa trái cây, mọi người không nhịn được nuốt nước bọt.
Phiền Châu cười nói:
- Trong cuối thời không có "tiền" dùng giao dịch nào sánh bằng rau dưa trái cây, hiện tại chính là xa xỉ phẩm, cậu yên tâm, chúng ta đều là người một nhà, giá cả tuyệt đối là thấp nhất.
Tần Nghiễn Anh lạnh buốt nhìn hắn, Phiền Châu nhướng mày giả vờ không nhìn thấy.
Quý Hủ cũng không để ý, chỉ quan tâm Tần Nghiễn An có ăn uống đầy đủ hay không, vì sao lại gầy tới như vậy.
- Thực vật bên ngoài không thể ăn, em có mang theo quả nho mà anh thích ăn, còn có thanh long cùng quả táo, thịt kho cũng là anh thích ăn, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Tần Nghiễn An:
- Được.
Nhóm thuộc hạ:
- ..
Không được, nước miếng không thể dừng!
Chờ hai người đi ra căn cứ, nhìn thấy một con bò thật lớn đặt bên ngoài, bụng cùng cổ đều là lỗ thủng, mặt đất bị máu nhuộm đỏ.
Quý Hủ nhìn qua đàn trâu xa xa nhỏ giọng hỏi:
- Trâu dị hóa còn ăn đồng loại sao?
Hung tàn như vậy?
Tần Nghiễn An nói:
- Chúng nó không ăn đồng loại, đây là lễ vật cho em, buổi tối chúng ta ăn thịt bò?