Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 177



- Năng lực dị hóa thật đặc biệt.

Thanh niên tiếp tục nói:

- Nơi này vốn là nhà của Ông bà bà, trước cuối thời bà bà ở trong tầng hầm, sau cuối thời cũng không có rời đi. Ông bà bà thiện tâm, lục tục thu lưu chúng tôi, nếu không nhờ năng lực này của Ông bà bà, nơi ẩn núp này đã sớm không còn tồn tại.

Lúc bọn họ chạy trốn tới, có người bên cạnh đi theo đồng bạn, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, Ông bà bà chính là "người đọc tâm", tay nhiễm máu tươi của người vô tội, mang trong lòng ác ý đều bị tiểu giấy nhân dây dưa nổi điên, không cần ép hỏi chính bọn hắn đều bại lộ nội tâm của mình.

Người như vậy không có khả năng cho bọn họ lưu lại trong nơi ẩn núp, cũng không cần bọn họ đích thân động thủ, chính bọn nó liền vì sợ hãi mà biến thành quái vật, bọn họ chỉ cần đem quái vật rửa sạch, nơi ẩn núp vẫn được an toàn.

- Anh muốn nói, người sống sót nơi này đều từ các nơi trốn tới được?

Thanh niên gật đầu:

- Phải.

Như vậy dễ làm hơn, đỡ cho bọn họ đi tìm khắp nơi, chỉ cần một chỗ này cũng hỏi được không ít tin tức.

Quý Hủ miêu tả bộ dáng của hắc triều, hỏi thăm có người gặp qua hay không.

Trong phòng một mảnh lặng im, có vài tầm mắt theo bản năng nhìn qua thiếu niên bên tường, lại rất nhanh dời qua nơi khác.

Quý Hủ nhìn qua thiếu niên, thấy hắn thật vất vả vỗ yên được động vật của mình, vật kia lại bắt đầu hét rầm lên, liều mạng chui vào trong lòng thiếu niên.



Tần Nghiễn An bị làm phiền lòng:

- Câm miệng!

Tiếng thét chói tai dừng lại, lỗ tai mọi người rốt cục thanh tịnh, tiểu động vật như trúng định thân chú ngữ, đứng bất động thành pho tượng.

Thiếu niên sợ hãi nói:

- Lá gan của Trư Trư thật nhỏ, không phải cố ý cần kêu, nó nhịn không được.

Quý Hủ chiếu chiếu đèn pin, bất đắc dĩ nói:

- Là vật gì vậy?

Thiếu niên:

- Chuột lang nhà.

Quý Hủ:

- ..

Con chuột lang này rõ ràng là dị hóa, bằng không cũng không lớn tới như vậy, sắp thành con heo.

Thiếu niên hoảng sợ ôm chặt nó:

- Thịt của Trư Trư không thể ăn, nó rất hữu dụng, có thể đào động, có thể tránh né nguy hiểm, nó là đồng bạn của chúng tôi, không thể ăn..

- Mộc Mộc, không ai muốn ăn Trư Trư.

Thanh niên ngắt lời:

- Trước cậu không phải đã nói, lúc Trư Trư mang theo cậu trốn đi, nhìn thấy có sương khói màu đen xuất hiện trong khu tụ tập sao?

Kiều Mộc Mộc gật đầu, chỉ cần không ăn Trư Trư, muốn hỏi gì hắn đều nói.



- Quả thật đã từng gặp, ngày đó Trư Trư đặc biệt xao động, luôn muốn chạy ra ngoài, tôi lo lắng nó chạy ra sẽ bị người bắt đi ăn, cũng không cho nó một mình ra cửa, nhưng ngày đó nó đem cửa phòng của tôi cắn mở, cắn giày tôi lôi ra ngoài, muốn tôi đi với nó.

- Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nên cùng nó đi ra, Trư Trư liều mạng chạy, tôi truy theo, thủ vệ khu tụ tập cho là chúng tôi muốn chạy trốn, truy theo chúng tôi, sau đó trong kho hàng bỏ tù nhân nô.. người thường, liền bay ra sương khói màu đen, đem toàn bộ mọi người trong khu tụ tập ngốn sạch, tôi là theo Trư Trư chui vào trong động do nó đào ra trốn tới, bằng không đã bị hắc vụ ngốn sạch.

Mí mắt Quý Hủ nhảy dựng, "nhân nô" cách xưng hô này, đã thật lâu hắn không nghe qua, thế lực sẽ đem người thường xem thành "nhân nô" cũng chỉ có đám côn đồ Phạm Bảo.

Lúc cuối thời mới bắt đầu, từng gặp Phạm Bảo cùng Đao Khánh trong trạm xăng dầu của Mạnh Trọng, làm cho đám côn đồ kia chạy thoát.

Đến Thanh Giang thị nhiều lần như vậy cũng không gặp lại Phạm Bảo, không ngờ người kia vẫn giống như kiếp trước đem người sống sót biến thành nhân nô, đem họ hấp dẫn quái vật.

Kiếp trước thế lực Phạm Bảo đã phát triển, thành "Thú liệp căn cứ" ác danh rõ ràng, cuối cùng bị mấy căn cứ liên hợp vây công thì sử dụng "nhân nô" đập vào đội ngũ bao vây tiễu trừ, cảm xúc sợ hãi quá mức nồng đậm, hấp dẫn đọa biến thú, mang tới tai họa ngập đầu cho Thanh Giang thị.

Chẳng lẽ lần này thế lực Phạm Bảo còn chưa phát triển thì dã bị hắc triều theo dõi? Nếu thật là như vậy, kiếp trước vì sao không bị hắc triều chú ý?

Quý Hủ hỏi:

- Lão đại khu tụ tập trước của cậu có phải kêu Phạm Bảo?

Thân thể Kiều Mộc Mộc run lên, ánh mắt trợn tròn:

- Phải.. gọi là Phạm Bảo.

- Hắn đã chết sao?

Nếu không chết, mình sẽ đi tìm bổ đao, hoàn toàn đem cặn bã kia giết chết chấm dứt hậu hoạn.

Kiều Mộc Mộc sợ hãi nói:

- Có thể.. có thể đã chết.. tôi không có trở về qua, không rõ lắm.

Ánh mắt Quý Hủ phức tạp, nếu hắc vụ thật là hắc triều, đám người Phạm Bảo đại khái không sống nổi, cứ như vậy bị hắc triều cắn nuốt thật sự là tiện nghi cho bọn hắn.

- Vì sao cậu lại cùng đám người kia ở chung một chỗ?

Còn có thể mang theo sủng vật sống tới bây giờ, có lẽ thiếu niên nhìn như vô hại này không thật sự vô hại như hắn biểu hiện.

Kiều Mộc Mộc ôm chặt Trư Trư:

- Tôi.. tôi bị bọn hắn bắt đi, bọn hắn cần năng lực làm yên lòng của tôi, mới lưu lại tôi.

Thiếu niên trắng tinh, vừa nhìn cũng biết là dị hóa nhân.

- Năng lực làm yên lòng?

Kiều Mộc Mộc do dự, nói:

- Tôi có thể làm yên lòng cảm xúc phản đối của người khác.

Quý Hủ nghe nói qua loại năng lực dị hóa này, thuộc lại tinh thần dị hóa, cơ hồ không có lực công kích, lại phi thường hữu dụng.

Khó trách kẻ mất nhân tính như Phạm Bảo đều giữ lại hắn.

- Cậu nhìn thấy sương khói đen là chuyện khi nào?

Kiều Mộc Mộc:

- Là lúc thời tiết mới bắt đầu lạnh xuống.