- Mạnh thúc, tôi là Quý Hủ, còn nhớ được tôi không?
Thần sắc Mạnh Trọng vừa động, liền nhớ được là ai.
Sau cuối thời hắn cũng muốn đi tìm Quý Hủ, không kỳ quái, chỉ vì nhớ tới trước cuối thời Quý Hủ độn xăng dầu, còn có lòng nghi hoặc vì bên ngoài vứt đầy xe, chỉ có xe thương vụ của nhà bọn họ còn có thể sử dụng.
Hắn hoài nghi là Quý Hủ đã làm gì đó, chờ khi họ chạy trốn tới bắc thành nguyên bản muốn đi tiệm tiện lợi trong trạm xăng dầu nhà mình tìm thực vật, kết quả phát hiện trạm xăng dầu cùng cửa hàng tiện lợi đều bị niêm phong, chất liệu vách tường thật giống xi măng nhưng cẩn thận quan sát thì không phải, đây rõ ràng là một loại năng lực dị hóa.
Loại trạm xăng dầu như vậy trong thành tây cũng có, mà trạm xăng dầu niêm phong thì không thể dùng, không bị niêm phong thì tuy xăng rắn còn dùng được, nhưng xe cộ thì không chạy được.
Xăng dầu còn dùng bình thường trong trạm xăng cũng giống như xe thương vụ nhà họ, đều trái ngược với cuối thời, rõ ràng hết thảy đều bị huỷ, nhưng chỉ có đồ vật trong nhà họ còn hoàn hảo không tổn hao gì, điều này làm cho Mạnh Trọng không muốn nghĩ ngợi nhiều đều không được.
Trong lòng tràn đầy nghi vấn không chiếm được giải đáp, không ngờ Quý Hủ lại chủ động đi tìm hắn.
Mạnh Trọng cầm một cây trường mâu bằng gỗ đứng lên:
- Đi, đi ra xem.
- Lão Mạnh.
Bên cạnh truyền ra thanh âm khàn khàn.
Bên cạnh sô pha có một chậu than, một nữ nhân dáng vẻ khô héo đang nằm, hốc mắt hãm sâu, vừa mở miệng liền ho khan kịch liệt, phảng phất muốn ho ra toàn bộ nội tạng của mình.
Mạnh Bắc Trạch ngồi xổm xuống vuốt lưng cho nàng:
- Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ bảo hộ ba ba.
Nữ nhân nắm chặt tay đứa con:
- Nếu.. nếu là những người đó đuổi tới, không cần để ý mẹ, mọi người trốn..
Mạnh Bắc Trạch nắm trường mâu trong tay:
- Mẹ nghỉ ngơi thật tốt, không cần nghĩ nhiều, con cùng ba sẽ nhanh chóng trở lại.
Mạnh Trọng mang theo đám người đi ra ngoài, đi về hướng cửa lớn.
Mở ra một cửa nhỏ hình vuông, xuyên qua cửa nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy hai người đứng bên ngoài cửa, còn có một chiếc xe tải nhẹ màu đỏ.
Một đám người nhẹ nhàng thở ra, không phải người của Chu Toại Hành, trong tay bọn hắn không có xe tải như vậy, chỉ cần không phải bọn họ cũng không cần phải khẩn trương.
Mạnh Trọng mở cửa, nhìn hai người, thân hình của hắn gầy gò rất nhiều, nhưng Quý Hủ liếc mắt liền nhận ra hắn.
- Mạnh thúc, còn nhớ được tôi sao?
Mạnh Trọng gật đầu:
- Nhớ rõ, cậu là con trai của Quý Hướng Du, Quý Hủ.
Quý Hủ liên tục gật đầu.
- Sau cuối thời tôi từng đi qua trạm xăng dầu tìm Mạnh thúc, khi đó trạm xăng dầu cùng cửa hàng tiện lợi bị một đám ác nhân chiếm lấy, còn bắt không ít người sống sót nhốt bên trong. Trong cơn tức giận tôi đã đem trạm xăng dầu cùng cửa hàng tiện lợi phong tỏa, muốn đợi khi nào tìm được Mạnh thúc thì giải phong.
Mạnh Trọng giật mình sững sờ, hắn không ngờ ở trong cuối thời Quý Hủ vẫn từng đi tìm hắn.
Quý Hủ nói:
- Mấy ngày trước tôi lấy được một chiếc xe hơi nước từ bên ngoài tới, bán cho căn cứ Đông thành Liêu Võ. Nghe Liêu thủ lĩnh nói căn cứ Minh Nhật cũng có xe, vì thế tôi hoài nghi là xe của Mạnh thúc, vì vậy mới tìm đi qua.
- Đi tới nơi đó mới biết được Mạnh thúc không còn ở trong căn cứ, chúng tôi dọc theo thành tây tìm tới thành bắc, nghĩ tới trạm xăng dầu cùng cửa hàng tiện lợi cho nên mới tới đây thử thời vận, không ngờ phát hiện tường vây nơi này cũng giống như ở Minh Nhật căn cứ, vì vậy mới qua đây gõ cửa.
Mạnh Trọng im lặng nghe, chờ Quý Hủ nói xong mới nói:
- Cậu.. tìm tôi có việc?
Quý Hủ nhìn tường vây bùn đất:
- Vốn là lo lắng Mạnh thúc gặp nguy hiểm, muốn đón chú đi trụ sở của tôi, hiện tại xem ra là tôi quá lo lắng, Mạnh thúc có thực lực tự xây dựng căn cứ cho mình.
Biết Quý Hủ không phải người của Chu Toại Hành, vì thế Mạnh Trọng mời bọn họ vào trong nói chuyện.
Quý Hủ hỏi thăm chuyện gia đình Mạnh Trọng, nhà của Mạnh gia không được gia cố qua nhưng bốn người trong nhà đều sống sót, điều này làm Quý Hủ có chút ngoài ý muốn.
Cuối thời buông xuống, nửa đêm nhà họ nhận được điện thoại dưới quê, lão gia tử bị đột quỵ, đưa vào bệnh viện, cả nhà đều bị kinh động nên vội vàng lái xe chạy về dưới quê.
Lúc cuối thời chân chính bùng nổ, bọn họ còn đang lái xe trên đường, trơ mắt nhìn thấy xe mới tinh chớp mắt biến thành rách nát mục rữa, xe va chạm lẫn nhau, trên đường không có xe nào còn chạy được bình thường.
Người Mạnh gia sợ hãi, đành phải đi theo dừng xe.
Mạnh Bắc Trạch xuống xe xem xét, rất nhanh chợt ôm đầu gầm rú, thống khổ đánh lên một chiếc xe bị vứt đi, trong xe leo ra một người toàn thân đầy chấm đen, nhào đi lên muốn cắn người.