Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 203



Thân thể Từ Thầm run lên, chậm rãi cúi đầu, miệng vết thương trước ngực hắn bị năng lượng vô hình ngăn ra, không còn máu chảy như trước.

Đau đớn nghiền áp mà đến, Từ Thầm cảm giác được nội tạng huyết nhục của mình đang hòa tan, nhiệt độ cơ thể xói mòn, mà bàn tay bị hắn gắt gao nắm trong tay lại đang rất nhanh khôi phục nhiệt độ cơ thể.

Từ Thầm khó thể tin, hắn nhìn thấy đầu của Chu Toại Hành đang được năng lượng vô hình kéo, lôi trở lại chỗ cổ bị chặt đứt, chỉ lưu lại một lưỡi đao tinh tế.

Thủ hạ của Chu Toại Hành đang ôm cánh tay bị đứt kêu rên, rất nhanh cũng không thể phát ra thanh âm, tựa như trái cây hong gió nhanh chóng khô quắt xuống, cuối cùng chỉ còn lại lớp da người nhăn nhúm lưu nguyên tại chỗ, huyết nhục khung xương bên trong toàn bộ biến mất.

Từ Thầm chứng kiến tay của mình đang khô quắt lại, kết cục của dị hóa nhân kia chính là kết cục của hắn.

Hắn không thể tin được, không thể nhận, cố nén đau đớn run rẩy thành tiếng:

- A Hành.. a Hành!

Chu Toại Hành giống như bừng tỉnh, thu hồi năng lượng xúc ti.



Từ Thầm tà tà ngã xuống, huyết nhục trong thân thể hắn đã hòa tan nhiều lắm, cho dù không còn bị Chu Toại Hành tháo nước hắn cũng không sống được.

Chu Toại Hành mau chóng khôi phục, lại ra tay tìm kiếm con mồi kế tiếp, lại có một người bị tháo nước, chỉ chừa một bộ da người cùng một đống quần áo nguyên tại chỗ.

Thủ hạ kinh hãi muốn chết, hoảng sợ chạy tứ tán bốn phía, nhìn thấy hai đồng bạn chỉ còn lại bộ da người, tốc độ dị hóa cùng tốc độ ăn mòn nháy mắt tiêu thăng, không cần Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An làm gì, hiện trường chính mình rối loạn lên.

Cuồng thi cùng toàn dị thái người đều có, chúng nó chẳng phân biệt được địch ta, bắt đầu tuỳ tiện công kích.

Từ Thầm còn chưa chết, hắn nằm nghiêng trong đống tuyết, khoé mắt rạn nứt, nhưng không có máu chảy ra.

Hắn nhìn chằm chằm nam nhân chậm rãi ngồi dậy, bạn trai mà hắn yêu nhất, lại muốn ăn rụng hắn..

Không cam lòng, oán hận, điên cuồng cùng hối hận đan xen một chỗ, cảm xúc phản đối như núi cao áp xuống.

Tần Nghiễn An bị cảm xúc gợi lên, hai tay biến thành móng vuốt, lớp vảy màu đen đồng loạt xuất hiện.

Cây dù màu đen mở ra, đem nam nhân bị kéo kéo ngược trở về, nắm tay nam nhân bật lui ra sau, hét lớn:

- Toàn bộ giải tán!

Người sống sót đã sớm chạy xa, còn ở lại nếu không là cuồng thi thì là toàn dị thái, Quý Hủ không có khả năng làm cho Từ Thầm tiến vào toàn dị thái!

Một dị hóa nhân có được năng lực dệt mộng nếu toàn dị thái, sẽ mang tới tai nạn thế nào cho Thanh Giang thị, hắn biết rõ, chính vì vậy hắn sẽ không cho phép, nhất định bóp chết!



Siêu cường thạch anh bay qua, nhanh chóng hoạt hóa, vô số năng lượng mũi nhọn bay vụt bốn phía, hai người trốn sau dù đen cầm lấy cán dù, bị năng lượng mũi nhọn đập vào trượt ra hơn mười thước mới dừng lại.

Hiện trường ngoại trừ Tần Nghiễn An cùng Quý Hủ, không còn ai đứng thẳng.

Bên kia chiến trường sớm ngừng, khi bọn họ nhìn thấy hoàn cảnh chiến trường, làm sao còn không rõ, ai là quái vật chân chính còn cần phải nói sao?

Từng có kinh nghiệm giải quyết thị huyết nhân chạy trốn, Quý Hủ hỏi:

- Giải quyết sao?

Tần Nghiễn An nhíu mày, xoay người đi tới chỗ đống tuyết.

Vừa đi ra vài bước, bóng đen phía sau xẹt qua, Tần Nghiễn An quay phắt người lại, Quý Hủ đã xa xa bay ra ngoài, hung hăng ngã dưới tuyết, cây dù bị kéo dài lưu lại dấu vết.

Trạng thái đọa biến của Tần Nghiễn An cơ hồ nháy mắt xuất hiện, không đợi hắn thả ra cánh dơi, bóng đen nhanh chóng lướt tới một ngụm xé nát áo choàng cùng áo lông trên người hắn, răng nanh sắc bén cắn lấy lớp vảy cứng rắn.

Nó đã thích ứng thân thể mới, là thời điểm tìm kiếm hai người này báo thù, một đường đuổi tới nơi này, cẩn thận ẩn núp tới bây giờ, là vì muốn một kích giết chết, tuyệt không cấp hai người cơ hội giữ mạng sống!

Xúc quản đỏ tươi bay vụt bên gáy Tần Nghiễn An, không thể đâm thủng lớp vảy cứng rắn, lại cắn qua một ngụm, lớp vảy băng rụng vài miếng, răng nanh của bóng đen cũng gãy mấy viên.

Ngay sau đó lại có lớp vảy khác bao trùm lên, không chút hao tổn.

Đồng tử màu vàng dựng thẳng đứng, móng vuốt bắt lấy cái đầu, lập tức bóp vỡ!

Bóng đen khổng lồ phẫn nộ rít gào, bảy cái đầu còn lại lại cắn hướng cổ họng Tần Nghiễn An.

Cánh dơi run lên, Tần Nghiễn An lui ras au, rớt ra một khoảng cách với quái vật, quái vật lại truy kích tới, hoàn toàn không lưu cơ hội cho hắn bay lên.

Máu tươi thịt nát văng khắp nơi, trường hợp cực kỳ khủng bố.

Người Mạnh Trọng nhìn thấy một màn như vậy đều sợ hãi tới cực điểm, hận không thể lập tức trốn đi.

Mỗi cái đầu bộ dạng xấu xí miệng đầy răng nanh, chân gấp khúc, hai móng vuốt, thoạt nhìn như là con chuột dị hóa, hơn nữa còn là quái vật dung hợp!

Mạnh Trọng phi thường sợ hãi, hắn lại lo lắng cho tình huống của Quý Hủ, hắn bị quái vật đánh lén đánh bay, cho tới bây giờ không có động tĩnh, không biết sống hay chết.

- Bắc Trạch, đi theo cha!