Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 234



Phanh một tiếng, một người trong suốt bị té lên vách toa xe, người ẩn thân dần dần hiện ra thân hình, là một nữ nhân.

Nàng là ẩn thân, cũng không phải thật biến mất, chỉ cần bắt giữ đúng vị trí vẫn có thể giết chết.

Quý Hủ đem họng súng nhắm ngay vào nàng.

- Đừng nổ súng!

Một nam nhân vóc dáng cân xứng, cái eo thẳng tắp rốt cục lên tiếng.

Quý Hủ vừa nhìn thấy khí độ thong dong của hắn, liền biết hắn là lão đại của những người này, hơn nữa còn có đủ thực lực.

Nam nhân ngũ quan đoan chính, vẻ mặt chính phái, Quý Hủ chú ý cách đi đứng của hắn mỗi một bước đều rất có quy luật.

Nam nhân cũng quan sát Quý Hủ.

Quý Hủ nhìn giống như một học sinh trung học, bị nhiều người vây quanh trong mắt không có chút e ngại, ngược lại vô cùng bình tĩnh, ra tay cũng gọn gàng, vừa rồi nếu không phải hắn dùng báng súng, nữ nhân kia cũng đã nằm xuống.

Nam nhân dừng lại cách vài bước:

- Chào anh, tôi là Đậu Thận Vinh của Hi Vọng thành, các anh không phải người của Hải Tân thị đi? Từ đâu tới đây?

Quý Hủ có cảm giác "đây mới là lưu trình bình thường".

- Quả thật không phải người địa phương, chúng tôi từ một chỗ rất xa tới đây. Tác phong làm việc này của các anh thật đúng là bá đạo a, toàn bộ xe từ nơi khác tới đều phải bị lục soát sao?

Nam nhân chảy máu mũi lại lên tiếng:

- Các người vào Hải Tân thị, khẳng định phải lục soát xe! Ai biết các người có trộm lấy thạch anh hay không!

Quý Hủ:

* * *

Nếu như là cần lục soát thạch anh, vậy thật đúng là nói không rõ, cho dù bọn họ chưa vào Hải Tân thị, trên người Quý Hủ cùng trên xe đều có thạch anh.

Quý Hủ vươn cánh tay, trên cổ tay triền từng vòng thạch anh trượt xuống.

Đoàn người:

* * *

- Quá kiêu ngạo! Hắn còn dám đem thạch anh mang trên cổ tay!

- Hắn thật là không sợ chết a!

- Trên tay đeo nhiều như vậy, trong xe khẳng định càng nhiều, nhất định lục soát xe!

Trình Mạch quát:

- Các người có tật xấu gì vậy! Thiên hạ toàn bộ thạch anh đều là của nhà các người sao?



Nam nhân:

- Thạch anh trong Hải Tân thị chúng tôi không thể đụng vào!

Trình Mạch:

- Con mắt nào của anh chứng kiến là thạch anh của Hải Tân thị?

Nam nhân:

- Không phải thạch anh của Hải Tân thị cũng không được mang theo! Hải Tân thị chúng tôi cấm thạch anh! Chỉ cần có thạch anh đều phải đưa tới Hải Tân thị! Các anh tốt nhất ngoan ngoãn giao ra đây, không nên ép chúng tôi động thủ!

Trình Mạch:

- Phi con bà nó! Không biết xấu hổ!

Nam nhân:

* * *

Nam nhân tức giận sôi máu:

- Đội trưởng! Trên xe bọn hắn khẳng định có thạch anh! Nhất định lục soát xe!

Quý Hủ nhìn Đậu Thận Vinh.

- Thạch anh Hải Tân thị quả thật không thể đụng vào, nơi đó thạch anh đều có số lượng, cầm sẽ rước lấy họa sát thân, nếu các anh thật sự lấy, xin hãy lập tức đưa trở về.

Quý Hủ ngoài ý muốn:

- Họa sát thân gì vậy?

Đậu Thận Vinh:

- Hải Tân thị chiếm cứ một con quái vật phi thường khủng bố, ai đụng vào thạch anh cũng sẽ bị đuổi giết, nghiêm trọng còn ảnh hưởng tới căn cứ, lúc trước trong Hải Tân thị có không ít căn cứ, sau đó toàn bộ bị giết, đã chết rất nhiều người.

- Chúng tôi tiếp nhận cảnh cáo, lựa chọn rời xa vị trí Hải Tân thị xây dựng thành trì, mỗi ngày phái người ở xung quanh tuần tra, không cho bất luận kẻ nào đụng vào thạch anh, quái vật sẽ không đi ra giết người. Sự thật cũng là như thế, từ khi Hi Vọng thành được dựng lên, không còn bị tập kích qua, an ổn tới bây giờ.

Quý Hủ chỉ cảm thấy ngạc nhiên, chuyện như vậy hắn mới nghe lần đầu:

- Ý của anh là, quái vật trong Hải Tân thị coi chừng thạch anh, không cho người đụng vào, ai đụng ai chết?

Đậu Thận Vinh gật đầu:

- Chứng thật là như vậy.

Quý Hủ:

* * *

Nếu là như vậy, hắn còn ngàn dặm xa xôi chạy tới làm chi?



Quý Hủ không tin tà:

- Thạch anh của chúng tôi cũng không lấy được?

Hai kho hàng thạch anh là thù lao của hắn, đó là vật của hắn, quái vật dám tranh giành với hắn, Quý Hủ khẳng định phải liều mạng với nó.

Lần này hắn đi ra ý đặc biệt cầm theo mấy viên thủy tinh cầu, thật sự không được thì ném thủy tinh cầu.

Đậu Thận Vinh:

- Đừng cùng quái vật giảng đạo lý, toàn bộ thạch anh trong Hải Tân thị đều là của quái vật, thạch anh tư nhân cũng không ngoại lệ, nếu không giao ra quái vật sẽ theo thạch anh tìm tới. Quái vật rất mạnh, cho dù anh có súng cũng đừng mong chiến thắng nó.

Quý Hủ xuy cười một tiếng:

- Ngượng ngùng, đồ đạc của tôi chính là tôi, ai cũng đừng nghĩ bức tôi giao ra, càng đừng nói vì lý do thái quá như vậy, có bản lĩnh kêu con quái vật kia tìm tôi, hôm nay tôi sẽ đóng quân ở nơi này!

Nơi sản xuất thạch anh trong cả nước cũng không nhiều lắm, lại bị quái vật chiếm lấy thạch anh nơi Hải Tân thị, không cho ai đụng vào, tương đương trực tiếp làm suy yếu sức chiến đấu của nhân loại.

Uy lực năng lượng thạch anh thật rõ ràng, chiến lực cường đại như vậy làm sao cho phép một con quái vật chưởng khống, bất kể như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp giết chết nó!

Trình Mạch hung hăng càn quấy nói:

- Quái vật kia thật có can đảm, xem tôi có một phát băng nó hay không!

Mọi người:

* * *

Nữ nhân bị đánh hiện thân vẫn khoanh tay trước ngực dựa vào toa xe nghe tới bây giờ.

Nữ nhân có tóc quăn cuộn sóng, dung mạo trung thượng đẳng, nhưng làn da rất trắng, khí chất tốt lắm, chỉ riêng khí chất cũng tràn đầy mị lực.

- Hai đứa con nít, người không lớn, khẩu khí thật không nhỏ.

Quý Hủ:

- ?

Trình Mạch:

- ?

Trình Mạch giơ chân:

- Ai là con nít? Tôi sớm trưởng thành! Tôi đã hai mươi!

Mọi người:

* * *

Xung quanh truyền tới tiếng nén cười, sau đó không chút kiêng nể gì cười to.