Bác gái cùng Thôi thúc đều nói như vậy, làm cho người Bạch gia lúc này mới yên tâm không ít.
Quý Hủ không lên tiếng, vật chất hắc ám tinh thuần vô hình ngưng tụ, năng lượng có mạnh có yếu. Yếu kém vô hình đích xác dễ dàng chiến thắng, dị hóa ra năng lực cũng tương đối yếu kém, năng lượng vô hình càng mạnh, dị hóa ra năng lực cũng sẽ càng mạnh, trong lúc bị xâm lấn cũng càng khó chiến thắng.
Đến bây giờ Quý Hủ cũng không biết năng lực xâm lấn lần thứ hai của mình là cái gì, luôn bị đau đầu liên tục không ngừng, hắn không biết đây là bởi vì lần thứ hai xâm lấn hay là đặc thù của năng lực dị hóa, tóm lại còn đang giằng co lẫn nhau.
Quý Hủ nhìn tường thuỷ tinh, bên ngoài đang có người sống sót ghé lên tường thuỷ tinh nhìn vào bên trong, hẳn là người sống sót chạy trốn đã quay trở lại.
Quý Hủ nói:
- Trước khi hắn thanh tỉnh, tốt nhất đừng thả hắn ra, hắn không thể khống chế hành vi của mình, vạn nhất thương tổn tới mọi người sau khi hắn thanh tỉnh sẽ thật tự trách.
Bạch Giảo Giảo nghiêm túc gật đầu:
- Chúng tôi đã biết, cảm ơn anh.
Quý Hủ nhìn những người còn lưu lại trong siêu thị, bọn họ không bỏ người Bạch gia chạy trốn, mà là muốn phản kích, bọn họ được Bạch gia bao che cùng ân huệ, hiểu được cảm ơn, biết thị phi tốt xấu.
Quý Hủ:
- Nguyên bản hắn nói có việc thương lượng với tôi, hiện tại hẳn là không có cách nào để nói chuyện, không bằng từ từ..
- Có thể nói.
Bạch Giảo Giảo tiếp lời:
- Nội dung muốn nói chúng tôi cũng biết, anh họ có thương lượng qua với chúng tôi, chỉ chờ anh tới đây.
Cũng không thể đợi thêm nữa, chờ đợi thêm còn mạng hay không cũng không biết.
- Được, vậy nói chuyện.
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
Quý Hủ quay đầu nhìn thấy Tần Nghiễn An không cùng đi qua, một mình đứng bên cạnh xe đợi hắn.
Quý Hủ kêu gọi:
- Anh là một phần tử của căn cứ, không có gì mà anh không thể nghe.
Tần Nghiễn An:
* * *
Tần Nghiễn An đi tới, đứng bên người Quý Hủ.
Bạch Giảo Giảo nói:
- Ý tứ của anh tôi, hi vọng Bạch gia có thể gia nhập trụ sở của anh, cả siêu thị lớn như vậy, chỉ dựa vào mấy người chúng tôi là thủ không được, nếu không phải do người sống sót được thu lưu động thủ, cũng sẽ bị những thế lực bên ngoài theo dõi, tóm lại không thể giữ được trong tay Bạch gia, thay vì tiện nghi cho người khác, lớn mạnh thế lực của bọn hắn, còn không bằng giao cho người trong nhà, chúng tôi nguyện ý xuất ra một nửa vật tư làm trao đổi.
- Về phần người sống sót được siêu thị thu lưu, anh có thể chọn lựa người thu vào căn cứ. Anh của tôi nói, quan hệ giữa người cùng người thuỷ chung không thoát khỏi cảm tình cùng ích lợi liên luỵ, đại đa số người sống sót chỉ hi vọng có một chỗ ở yên ổn, có cơm ăn, có thể sống sót, không tới mức thời khắc đối mặt nguy hiểm tính mạng, vì thế bọn họ sẽ toàn lực giữ gìn căn cứ yên ổn. Một trụ sở nếu muốn phát triển lớn mạnh, người là tài nguyên trọng yếu, làm gì cũng không thể thiếu có người tham dự.
Những đạo lý này Quý Hủ làm sao lại không biết? Hắn chỉ là không muốn tiếp tục tham dự trong việc tranh đoạt quyền lợi, trấn Bạch Loan muốn phát triển, đích xác cần nhân công, cũng cần kẻ quản lý, Quý Hủ không cho rằng mình là kẻ quản lý tốt, hắn chỉ muốn coi chừng căn cứ của mình là được, chuyện bên ngoài giao cho người bên ngoài xử lý.
Bạch Giảo Giảo thấy Quý Hủ trầm mặc không nói, trong lòng trầm xuống:
- Hoặc là anh có ý kiến hay an bài gì khác cũng có thể nói ra.
Nói thật, người mà Quý Hủ muốn nói chuyện là Bạch Đình Nham, nếu Bạch Đình Nham là người thường, muốn quản lý tốt một khu vực, có thể sẽ phải cố hết sức, dù sao đây là cuối thời dùng thực lực nói chuyện, không có thực lực, hết thảy không bàn nữa, cho dù chiếm địa vị cao, sớm muộn sẽ bị người kéo xuống, cho dù có vũ khí trong tay cũng phải có cấp dưới tuyệt đối trung thành mới được, thay vì tin người khác, chung quy cũng không đáng tin cậy bằng chính mình.
Hiện giờ Bạch Đình Nham bị xâm lấn, khả năng thành công dị hóa rất cao, bất luận năng lực dị hóa của hắn như thế nào, đều có lực uy hiếp hơn người bình thường, hơn nữa lực ảnh hưởng của Bạch gia ở nơi đây, quản lý một khu hoàn toàn không có vấn đề.
Quý Hủ nói:
- Bạch gia phát triển nhiều năm trong trấn Bạch Loan như vậy, toàn bộ trấn không có ai không biết Bạch gia, các vị có nghĩ tới Bạch gia chiếm cứ nhỏ nhoi trong trấn Bạch Loan hay không?
Người Bạch gia đưa mắt nhìn nhau, có chút không kịp phản ứng. Tần Nghiễn An cũng hiểu được Quý Hủ muốn nâng đỡ người khác dốc sức làm, bản thân hắn thì uốn trong căn cứ chuyên tâm làm cá mặn, mặc kệ sự tình, chỉ cần lấy "hoa hồng" là được.
Cha của Bạch Kình mơ hồ hiểu được ý tứ của Quý Hủ, trong lòng kích động lại không dám xác định, thử hỏi có ai không muốn đem gia tộc phát triển lớn mạnh? Gia đình đại bá nhị bá đã sớm đi thành phố khác phát triển, chỉ có ba nhà bọn họ lưu trong trấn Bạch Loan, tuy nói điều kiện cũng không kém, nhưng so sánh với nhà đại bá nhị bá vẫn không cách nào so sánh được. Hiện giờ có cơ hội đứng lên, làm sao có thể không kích động?
Bạch Thuấn Lịch cẩn thận hỏi:
- Ý của cậu là..
Quý Hủ cho đáp án chuẩn xác:
- Tôi có ý đem nam khu trấn nhỏ dùng tường vây vây lại, đem kiến trúc thu thập đi ra, rửa sạch toàn bộ quái vật dị hóa, đem kiến trúc bên này biến thành căn cứ nam khu, giao cho Bạch gia quản lý, các vị cảm thấy thế nào?