Toàn Chức Cao Thủ

Chương 100: Chỉ mong làm một vai phụ



Em leo đến cửa sổ, có lẽ có thể nhìn thấy anh đấy.

Diệp Tu cười nói. 

- A?

Tô Mộc Tranh lúc này quả thực vẫn đang nướng trong ổ chăn, lập tức quấn mền nhoài người ra cửa sổ, cố gắng nhìn quanh một vòng bên ngoài, tuy rằng tầng lầu có hơi cao, người trên đường trông khá nhỏ bé, nhưng bóng dáng người đã quen thuộc luôn dễ dàng phân rõ, nhưng Tô Mộc Tranh nhìn một hồi vẫn không nhìn thấy: 

- Không có a......

- Chếch về phía đối diện đường cái, có một tiệm net Hưng Hân.

Diệp Tu nói.

- A, em biết tiệm net đó.

Tô Mộc Tranh nói, dù sao cũng là người sinh sống ở đây,  chưa vào tiệm net này nhưng vẫn biết đến nó. Ánh mắt lập tức chuyển về hướng tiệm net, lại vẫn không thấy bóng dáng người nọ. 

- Ừ, anh ở tiệm net đấy

- Anh lại thâu đêm?

Ngược lại Tô Mộc Tranh rất hiểu Diệp Tu. 

- Là làm việc.

Diệp Tu nghiêm túc bảo. 

- Làm việc?

- Đúng, giờ anh đang làm thuê ở tiệm net.

Diệp Tu nói. 

- A, quả thực rất hợp với anh nha

Tô Mộc Tranh cười nói, lại không tránh khỏi xót xa trong lòng. Đổi lại với bất kỳ ai, làm sao có thể thích ứng sự chênh lệch to lớn trong chớp mắt vậy chứ? Giọng điệu Diệp Tu  trông chẳng hề để ý, còn tựa như ẩn chứa sự đắc ý, nhưng anh ấy...... đến giờ vẫn luôn là một tên khẩu thị tâm phi, dù bản thân rất quen thuộc anh, đôi khi vẫn không hiểu anh ấy đang nghĩ gì. 

- Ừ, hiện tại anh mỗi ngày đều trực ca đêm, cuộc sống quy luật chết đi được.

Diệp Tu nói. 

- Nghỉ ngơi ở đâu thế?

Tô Mộc Tranh hỏi. 

- Tiệm net a, bao ăn bao ở. Anh kể em nghe, chị chủ tiệm này là fan cuồng của em,  hôm nào em ký chơi cho anh, anh đưa chị ấy bảo đảm lương có thể tăng ngay.

Diệp Tu nói. 

- Thế à? Em đến xem anh nhé?

Tô Mộc Tranh bảo. 

- Việc này à...... em đến để xem anh hay muốn bị vây xem?

Diệp Tu nói. Tô Mộc Tranh hết cách rồi, sao cô lại không biết chứ. Với tuyển thủ chuyên nghiệp như cô, tiệm net là cấm địa hàng đầu, đến đấy tuyệt đối sẽ gây nên hỗn loạn. Trình độ kỹ thuật của Tô Mộc Tranh không phải hàng đầu trong Vinh Quang, nhưng lượng người hâm mộ tuyệt đối không thua bất kỳ kẻ nào. Đây là hiệu ứng của mỹ nữ, hình tượng của cô nàng rất được các nhà quảng cáo ưu ái, Trần Quả cảm thấy Tô Mộc Tranh là nữ tuyển thủ cực kỳ mạnh, hơn phân nửa là do hiệu ứng của tuyên truyền. Tựa như người có xu thế trở thành Đệ Nhất Vinh Quang những năm gần đây – Chu Trạch Khải, bàn về kỹ thuật hay thực lực, cậu ta chưa chắc mạnh hơn những cao thủ đứng đầu như Hoàng Thiếu Thiên, Hàn Văn Thanh, nhưng hơn người ta chỗ đẹp trai, lại có vóc dáng. Già trẻ đều đổ, nam nữ đều yêu, truyền thông thổi phồng, quảng cáo ưu ái. Nếu bàn về giá trị thương mại, Chu Trạch Khải chính là Đệ Nhất Vinh Quang không cần bàn cãi, lại còn thêm thực lực và kỹ thuật đủ mạnh kia nữa, hiện giờ chỉ còn thiếu ngôi quán quân của giải đấu mà thôi, nếu không đã ngồi yên trên ngai vàng Đệ Nhất từ lâu rồi. 

- Vậy có cơ hội lại tính sau

Tô Mộc Tranh cũng không gấp gáp. Biết được Diệp Tu không rời đi quá xa, thậm chí ngay gần đây, trong lòng cô thoáng chốc yên bình quá đỗi. 

- Trận đấu tối qua anh có xem, đánh rất tốt

Diệp Tu nói. 

- Tôn Tường thật đáng ghét, nhưng...... quả thực cũng rất lợi hại.

Tô Mộc Tranh nói. 

- Có điều vẫn còn non lắm.

Diệp Tu cảm khái. 

- Ừ......

- Gần đây em có bận không?

- Cái này anh còn phải hỏi à?

Hai người quen biết nhiều năm như vậy, mỗi người đều hiểu rõ ràng phương thức và quy luật sinh hoạt của nhau. 

- Tới khu mới giúp anh phá cái kỷ lục phó bản nào.

- Anh đang chơi ở khu mới?

Tô Mộc Tranh ngẩn ra. 

- Đúng vậy a

- Anh......

- Anh chuyển Quân Mạc Tiếu sang đây.

Diệp Tu nói. Bên đầu kia, Tô Mộc Tranh quả nhiên trầm mặc rất lâu, có thể thấy rõ cô cũng biết rất nhiều điều về tài khoản này. 

- Anh chuẩn bị luyện tiếp acc này?

Tô Mộc Tranh hỏi. 

- Đúng.

- So với luyện acc, nâng cấp Ô Thiên Cơ phiền phức hơn nhỉ?

- Đúng vậy nhưng thời gian những một năm, khá đủ rồi.

Diệp Tu nói. 

- Một năm sau à?

- Trở về đấy, anh nói từ lâu rồi mà.

Diệp Tu nói. 

- Ừ......

Tô Mộc Tranh đột nhiên có cảm giác muốn bật khóc. 

- Anh muốn phá kỷ lục phó bản nào?

Tô Mộc Tranh chợt cảm thấy chuyện này rất có vấn đề. Diệp Tu muốn ghi lại kỷ lục ở khu mới, lại còn cần mình phải hỗ trợ sao? Sau đó Diệp Tu nói nói một hồi, Tô Mộc Tranh nghe xong cũng hiểu rõ: 

- Hóa ra anh định dùng cách này để tập hợp đủ vật liệu, khó trách lại muốn chọn khu mới, thế thì ngoài thuận lợi, còn có lẽ dùng chưa đến một năm.

- Mấu chốt là sau cấp 50, anh vẫn phải mài mò làm sao để nâng cấp lên 70.

Diệp Tu nói. 

- Em nhất định sẽ giúp anh.

- Ừ, vậy nên mau mau luyện một acc cấp 25 đi, sau này cũng tiếp tục thăng cấp, hễ hú là đến ngay.

Diệp Tu ra lệnh. 

- Phải......

Tô Mộc Tranh cười đáp. Cúp điện thoại rồi, tâm trạng của Tô Mộc Tranh trở nên tốt vô cùng. Thật ra bản thân cô không có hứng thú quá lớn với Vinh Quang, lúc bắt đầu chơi game này cũng chỉ định đóng một vai phụ. Ai ngờ vừa đóng đã là nhiều năm như thế, đóng đến tình trạng của hôm nay. Biết bao nhiêu người hâm mộ vũ đài của cô, nhưng trong lòng Tô Mộc Tranh chỉ thầm muốn làm một vai phụ. Khi Diệp Tu bị buộc phải giải nghệ, cô cảm thấy kiếp đào kép của mình có thể kết thúc được rồi. Nhưng Diệp Tu bảo mình còn muốn trở về, vì thế cô liền quyết tâm thủ vững nơi này. Một năm a vốn cô còn cho rằng cần một khoảng thời gian rất dài, lại không ngờ chỉ  mới vài ngày, Diệp Tu đã trở về. Không sai, Diệp Tu vẫn chưa trở về Liên minh Chuyên nghiệp, nhưng “trở về” mà từ trước đến giờ Tô Mộc Tranh nghĩ  không phải cái này. Cô chỉ muốn làm một vai phụ, bất luận là tại Liên minh Chuyên nghiệp hay trong game online, cũng chẳng sao cả. Tô Mộc Tranh mang theo tâm trạng tốt ngân nga rời khỏi giường, đang rửa mặt thì điện thoại di động chợt vang lên, sau khi vội vàng chạy tới nhìn, liền nhận điện thoại. “Alo.

- Mộc Tranh à...... Chuyện em bảo muốn chuyển câu lạc bộ ấy, chuyện này không tốt lắm đâu, chị biết Diệp Thu giải nghệ khiến em bị đả kích rất lớn, có điều em cũng biết, Gia Thế sẽ không thể nào dễ dàng thả em đi......

- Không sao đâu chị Dương, em chỉ tùy tiện hỏi thế thôi.

Tô Mộc Tranh cười nói. 

- A? Tùy tiện hỏi?

Người bên kia điện thoại có chút khó hiểu, lúc nói chuyện này, cũng không giống tùy tiện hỏi, trông cứ như bất chấp tất cả rời khỏi nơi này. 

- Đúng ạ, giống bây giờ cũng rất tốt, chị còn chuyện gì nữa không?

Tô Mộc Tranh hỏi. 

- Không...... hết rồi.

- Em cúp đây, chào chị.

Tô Mộc Tranh quả thực từng xúc động muốn chuyển câu lạc bộ, ngay vào lúc Diệp Tu rời đi. Có điều bây giờ biết rằng Diệp Tu vẫn ở đây như trước, cô ở nơi nào cũng chẳng sao cả. Sau khi chuẩn bị hoàn tất, Tô Mộc Tranh che phủ kín mít đi ra cửa. Khi nhân vật của công chúng ra khỏi cửa, vũ trang là chuyện tất yếu. Câu lạc bộ chắc chắn sẽ có thẻ tài khoản khu mới, nhưng Tô Mộc Tranh cảm thấy chính mình đi mua một tấm vẫn tốt hơn. Tại một quầy báo xéo tiệm net Hưng Hân,Tô Mộc Tranh mua được thẻ tài khoản của khu 10, nắm tấm thẻ, Tô Mộc Tranh ngẩn người nhìn về phía tiệm net ở đường cái đối diện, rất muốn qua đấy nhìn thử. Che kín thế này rồi, hẳn không ai nhận ra đâu nhỉ? Tô Mộc Tranh đang thầm nghĩ, chợt thấy một bóng người lắc lư ra khỏi tiệm net, miệng ngậm thuốc lá, cũng không cần dùng tay giữ, hai tay đều đang cắm sâu trong túi. Ra cửa nhìn trái nhìn phải, quay đầu lại tựa như nói câu gì đấy rồi lập tức bước ra ngoài. Người này, sao lúc nào cũng luôn như vậy chứ? Tô Mộc Tranh đứng ở đằng xa đường cái đối diện nhìn sang, không biết vì sao chợt muốn bật cười. Kết quả chỉ thấy người nọ đi lên trước được vài bước, vậy mà đang vẫy vẫy tay với mình. Ấy dáng vẻ thế này cũng có thể nhận ra được ư? Tô Mộc Tranh kinh ngạc, vội vàng cẩn thận chú ý trái phải một hồi, xem có người nào đang chú ý mình không. Câu lạc bộ Gia Thế cũng không phải trụ sở quân sự bí mật gì, fan trong thành phố đều biết câu lạc bộ ở đâu, không ít những fan cuồng nhiệt đôi khi đứng bên ngoài câu lạc bộ mong muốn bắt tay thần tượng, xin chữ ký hay chụp hình chung vân vân. Hơn nữa ở đây còn có Diệp Thu đại thần thần bí vô cùng, ngày thường còn có thể có paparazzi đến mai phục. Tô Mộc Tranh nhìn trái nhìn phải không phát hiện chuyện gì kỳ lạ, nhưng vẫn cảm thấy không nên tiến lên thì có vẻ ổn hơn, lập tức cất thẻ tài khoản vội vàng trở về. Tựa như kẻ trộm mà quay về phòng mình, khóa trái cửa phòng, lập tức đi đăng ký trò chơi. Tìm thử Quân Mạc Tiếu, đang online. 

- Oa, quay về nhanh thế?

Tô Mộc Tranh thì thầm, trước đấy nhìn phương hướng mà Diệp Tu đi, hẳn đang đi ăn sáng. Vì thế gửi đến yêu cầu thêm bạn tốt, rất nhanh đã được chấp nhận. 

- Em tới rồi

Tô Mộc Tranh gửi tin sang. Câu trả lời lại qua hồi lâu mới gửi đến: 

- Á? Bạn là bạn của anh ấy? Bạn chờ chút, anh ấy ra ngoài rồi, không có đây.

Tô Mộc Tranh hoảng hốt, cái acc này có Ô Thiên Cơ đó cứ tùy tiện treo đại ở đấy, có được không chứ? 

- Bạn là?

Tô Mộc Tranh hỏi. 

- Đồng nghiệp của anh ấy, anh ấy đi mua đồ ăn sáng, một hồi sẽ trở về.

Người đang dùng Quân Mạc Tiếu đương nhiên là Đường Nhu. 

- À, cám ơn.

- Không sao.

Đường Nhu đã tiến vào lượt luyện tập phó bản cuối cùng của hôm nay, không mất lâu lắm đã đánh xong. Diệp Tu cũng mua buổi sáng về. 

- Có người tìm anh.

Đường Nhu nhận bữa sáng nhường máy tính lại cho  Diệp Tu. 

- A?

Diệp Tu tới nhìn, người mới cấp 1, cũng đoán ra là ai. Có điều vừa nhìn tên đã thấy choáng váng, sao cũng có 

- Yên

vậy nè? Chẳng lẽ con gái ngày nay cực kỳ thiên vị từ này? 

- Tên của em là gì thế này?

Diệp Tu gửi tin sang. 

- Phong Sơ Yên Mộc trong Tống từ, là Tống từ a

Tô Mộc Tranh đáp lại. 

- Cứ thích đặt tên theo thơ văn, Quân Mạc Tiếu gì đấy, toàn là kiệt tác của em.

Diệp Tu đáp. 

- Trông có vẻ có văn hóa mà

Tô Mộc Tranh đáp lại. 

- Thế Nhất Diệp Chi Thu của anh là thế nào hả? Lỗi chính tả kìa, chị hai ơi, là Nhất Diệp Tri Thu mới phải chứ?

Diệp Tu nói. 

- Ngoài ý muốn, đó là ngoài ý muốn.

Tô Mộc Tranh trả lời. 

- Được rồi, em mau chóng luyện cấp đi càng nhanh càng tốt.

Diệp Tu nói. 

- Người dùng acc của anh vừa rồi là ai thế?

Tô Mộc Tranh hỏi. 

- À, một em gái trong tiệm, thao tác rất lợi hại, nhưng là ma mới của game đấy, rất có tiềm lực phát triển a

Diệp Tu nói. 

- Ma mới của game sao có thể có thao tác lợi hại?

Tô Mộc Tranh khó hiểu. 

- Tốc độ tay nhanh.

Diệp Tu nói. 

- Sao tốc độ tay lại nhanh?

- Anh có biết đâu đừng hóng hớt nữa, mau luyện cấp nhanh cho anh đi

Diệp Tu nói. 

- Được

Tô Mộc Tranh cầm theo nhân vật mới của mình vui vẻ đi luyện cấp. Quán quân chuyên nghiệp ư? Vinh quang cá nhân ư? Những thứ ấy cũng tốt. Nhưng điều cô muốn nhất chỉ là làm một vai phụ thế này mà thôi.