Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1208: Vấn đề giao lưu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & beta: Lá Mùa Thu

"Hê! Thằng này hôm nay đánh hăng dữ?" Khu vực tuyển thủ Hưng Hân, mọi người đều bất ngờ.

Mạc Phàm vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào với ai, nên dù tên cậu ta có trong đội hình lên sân, cũng chẳng ai biết cậu ta định đánh thế nào. Trận vừa rồi thắng bao đẹp luôn, cứ nhìn bản mặt đen sì của Hạ Minh khi xuống sân là biết.

"Khá thật." Đồng đội Mạc Phàm ngồi ngoài trận tán dương không ngớt, mỗi tội cậu ta không thể đón nhận vì phải ở lại phòng thi đấu chờ đối thủ kế tiếp. Trận kế tiếp sẽ ra sao? Khó nói lắm.

Hưng Hân nhìn qua hàng ghế Thần Thoại, thấy tướng thứ hai bên đó đã đứng dậy. Giả Hưng, pháp sư chiến đấu Đấu Pháp Ngạo Thiên.

"Nghe tên như vai ác, thua chắc rồi!" Trong tiếng nhận xét của Phương Duệ, Giả Hưng lên sân.

Bản đồ vẫn là Đường Võ Xuyên. Hai nhân vật đều dứt khoát xông thẳng ra giữa. Nếu không có gì đặc biệt, nơi đôi bên đụng độ sẽ là quán rượu.

Thấy quán rượu hiện ra trước mắt, Giả Hưng có chút chần chừ. Tuy trận vừa rồi Mạc Phàm chiến thắng Hạ Minh bằng phong cách rất khác xưa nay, nhưng lỡ đâu trận này cậu ta đổi ý, quay lại chơi kiểu cũ thì sao? Ngẫm nghĩ, Giả Hưng bèn tiến vào quán rượu với thái độ thận trọng tuyệt đối, xoay góc nhìn liên tục để quan sát mọi khả năng mai phục, nhất là mấy chỗ tối.

Hại Người Không Mệt ở đâu?

Khán giả thấy rõ hơn hẳn Giả Hưng. Mạc Phàm không khiển Hại Người Không Mệt núp lùm đâu cả. Khi tiếp cận quán rượu, cậu ta rảo một vòng bên ngoài trước để tìm đối thủ mà không thấy. Thế là cậu ta chui vào quán, chạy khắp nơi tìm kiếm tiếp.

Phong cách đánh cực kỳ chủ động, xem ra Mạc Phàm định đánh hệt như trận với Hạ Minh: Quyết thắng thua chính diện. Chẳng qua bản đồ Đường Võ Xuyên vướng cái quán rượu ở giữa, quanh co ngoằn ngoèo, chứ không thì hai người đã chạm mặt nhau lâu rồi.

"Thằng này hôm nay bị gì vậy?" Phương Duệ ngờ vực.

Diệp Tu lắc đầu. Chính hắn cũng không biết.

Đổi cách đánh quen thuộc ở trận trước, Mạc Phàm khiến cả Hưng Hân đều bất ngờ, nhưng nếu đánh giá từ góc độ chiến thuật thì đó là thay đổi hợp lý. Đối thủ trận trước là pháp sư nguyên tố, sẽ rất logic khi Mạc Phàm muốn chủ động lao lên áp sát gã. Nhưng trận này đối thủ lại là pháp sư chiến đấu, nghề cận chiến hàng thiệt giá đúng, nếu Mạc Phàm lại nhào vào xáp lá cà... Chẳng lẽ cậu ta đổi cách đánh không phải vì đối thủ cầm nghề gì?

Hai nhân vật chơi trò trốn tìm trong quán rượu mà khán giả bên ngoài sốt ruột dùm. Có lần đôi trẻ cách nhau chỉ một bức tường, đứa vòng qua trái đứa rẽ sang phải, đời mông lung như một trò đùa. Cả nhà thi đấu thở dài thườn thượt.

Cuối cùng họ cũng gặp nhau nơi khe hở giữa bức tường ngăn cách hai khoảnh sân.

Thái độ Mạc Phàm rất bình tĩnh trong khi Giả Hưng ngớ người. Hắn cứ ngỡ đối thủ đang núp ở cái xó nào đó, ai ngờ cậu ta chủ động đi kiếm hắn luôn. Giả Hưng biết cách đánh Mạc Phàm chọn rồi, ok, gặp nhau là duyên, không đánh trời phạt!

Khe hở giữ hai bức tường không quá rộng, nhưng sau một giây hoàn hồn, hai nhân vật dứt khoát xông thẳng vào nhau.

Vút!

Ninja là nghề có chiêu đánh xa, Hại Người Không Mệt vừa lao lên vừa ném shuriken. Đấu Pháp Ngạo Thiên lách mình né tránh, bước chân không ngừng, chiến mâu đã vào thế.

Hào Long Phá Quân!

Đại chiêu mà Đường Nhu của Hưng Hân thường dùng khởi đầu mỗi cuộc đấu, Giả Hưng cảm thấy rất có lợi cho địa hình trước mắt nên quyết định chơi luôn. Mang theo sóng ma pháp cuộn trào, Đấu Pháp Ngạo Thiên ôm chiến mâu xung phong, đường đá xanh dưới chân bị giẫm đến lộp cộp vang vọng. Khí lưu Hào Long Phá Quân gần như lấp kín hẻm nhỏ, Hại Người Không Mệt không còn chỗ trống né chiêu.

Mạc Phàm xoay góc nhìn, Hại Người Không Mệt lập tức chạy vào khoảnh sân bên cạnh. Kiếm ninja cắm vào tường, cậu mượn lực nhảy vọt lên không trung. Hào Long Phá Quân quét qua sát rạt dưới chân, lực thổi khiến bộ đồ ninja bằng vải của Hại Người Không Mệt căng phồng, nhưng vô phương đụng đến Hại Người Không Mệt. Cậu đã ở ngoài tầm công kích.

Hại Người Không Mệt giữa không trung uốn người, hai tay chụp vào trước ngực, nhanh nhẹn kết ấn.

Thuật Ninja: Ảnh Vũ!

Mạc Phàm cũng không khách sáo, chơi đại chiêu hệt như đối thủ. Mười mấy Hại Người Không Mệt cùng lúc lao tới Đấu Pháp Ngạo Thiên. Đấu Pháp Ngạo Thiên đột nhiên bật nhảy, trong lúc lơ lửng lại xoay người.

Thấy Hại Người Không Mệt tránh khỏi Hào Long Phá Quân, Giả Hưng đã vội ngắt chiêu. Hắn đoán được đối thủ sẽ chui ra sau thông ass mình, bèn mượn đà Hào Long Phá Quân nhảy lên cao, quay đầu quét chiến mâu gõ xuống.

Đấu Phá Sơn Hà!

Đại chiêu! Giả Hưng lại trả đũa bằng một đại chiêu khác!

Bóng Ảnh Vũ chưa kịp tiếp cận Đấu Pháp Ngạo Thiên, đại chiêu của Đấu Pháp Ngạo Thiên đã phủ xuống toàn bộ đám bóng. Đã là bóng thì được mấy máu? Ăn phải đại chiêu level 75 dũng mãnh của pháp sư chiến đấu, bị đấu khí ma pháp khuấy động đất rung núi chuyển, bao nhiêu bóng đều nát bấy, một cái cũng không còn.

Một cái cũng không còn?

Diễn biến quá giống pha Thiên Lôi Địa Hỏa của Hạ Minh nổ banh hội bóng Ảnh Vũ trận trước. Bóng biến mất sạch, đồng nghĩa với Hại Người Không Mệt đã lủi vào một góc nào đó ngoài tầm nhìn.

Dưới đất?

Đấu Pháp Ngạo Thiên lập tức đâm chiến mâu xuống đất, nhưng không có ai. Chỉ khán giả mới biết Hại Người Không Mệt đang mò ra sau lưng hắn bằng kỹ thuật như Thuật Phân Thân, blink phát áp sát ngay.

Cách ninja tập kích bao giờ cũng lặng yên không một tiếng động. Đấu Pháp Ngạo Thiên đâm đất không trúng mới biết mình đoán sai, định phản ứng khác thì đã muộn. Hại Người Không Mệt đã có mặt sau lưng hắn.

Đoạn Diệt!

Kỹ năng nâng mục tiêu lên không trung của ninja.

Thuật Ninja: Loạn Thân Xung!

Hại Người Không Mệt chuyển động với tốc độ cực cao, để lại vô số bóng mờ trong không khí. Cậu bám chặt lấy Đấu Pháp Ngạo Thiên mà đâm chém liên tục. Đang lơ lửng chưa rơi xuống, Đấu Pháp Ngạo Thiên đột nhiên vung cánh tay không cầm chiến mâu lên.

Một bóng đen xuất hiện.

Pháp sư chiến đấu Thần Thoại bất ngờ có học chiêu cấp thấp Áo Choàng Bóng Đêm của ma đạo học giả!

Hiệu ứng chụp bắt của Áo Choàng Bóng Đêm khá mạnh, nhưng Mạc Phàm phản ứng rất nhanh. Hại Người Không Mệt lui gấp, Áo Choàng Bóng Đêm liền chụp hụt, nhưng một nắm bụi phấn lấp lánh như sao bỗng hắt vào mặt, cậu thật sự không tránh kịp.

Phấn Xua Tan, lại là một kỹ năng ma đạo học giả.

Áp dụng hai chiêu khác nghề đúng lúc đúng chỗ, Giả Hưng tạo nên cả một bước ngoặt. Phấn Xua Tan cho debuff giảm tốc độ, ảnh hưởng rất lớn đến nghề ninja vốn cần thân thủ nhanh nhẹn. Hại Người Không Mệt cố tấn công lần nữa, nhưng Giả Hưng dễ dàng né chiêu và bắt đầu phản kích.

Trong cái khe be bé giữa hai bức tường, pháp sư chiến đấu và ninja lao vào nhau kịch liệt, đọ sức quan sát, đọ phản ứng, đọ tốc độ tay. Không ai có ý định tạm rút đi, điều chỉnh rồi quay lại đánh tiếp cả, cứ như thể bản đồ Đường Võ Xuyên đã thu nhỏ lại chỉ còn con hẻm bé tẹo này, bước ra ngoài là chết bất đắc kỳ tử vậy. Hai người chẳng ai nhường ai, mài đâm tau gõ khí thế.

Có điều nếu nói theo thiết lập, nghề ninja không hề thích hợp lối chơi cứng cựa này, nên Hại Người Không Mệt dần dần rơi xuống thế yếu. Nhưng thế yếu là nhìn trên HP thôi chứ cuộc đập nhau vô tội vạ vẫn diễn ra kịch liệt, chưa ai dám chắc bên nào sẽ thắng, bên nào sẽ bại. Xáp lá cà kiểu này, chỉ cần một sai lầm là đủ cho đối thủ đè đầu dồn dame. Ưu thế ư? Khả năng cao sẽ mất ngay trong chớp mắt đấy.

Đang trên sân nhà Thần Thoại, đa số khán giả dĩ nhiên ủng hộ Thần Thoại, ủng hộ Giả Hưng. Tình thế hiện tại, Đấu Pháp Ngạo Thiên đang dẫn trước máu, song khán giả lại chẳng hề vững tâm mà cứ phập phồng hồi hộp, tim đập thình thịch không ngừng.

"Rút về đánh chậm lại sẽ ngon hơn chứ nhỉ?" Khu vực tuyển thủ Hưng Hân, mọi người vừa xem vừa thảo luận.

"Trông nó có vẻ muốn đánh tới cuối luôn." Diệp Tu nói.

"Thằng pháp sư chiến đấu này cứng quá, lẽ ra Mạc Phàm nên chơi bào mòn như cách sở trường." Phương Duệ nói.

"Ừ..." Diệp Tu cũng đồng ý. Nhưng vấn đề là Mạc Phàm nghĩ gì trong đầu? Đíu ai biết, đã vậy đợi cậu ta đánh xong cũng chưa chắc có câu trả lời luôn. Giao lưu vẫn mãi là chướng ngại lớn nhất giữa Mạc Phàm và đồng đội.

Cuối cùng Giả Hưng chiến thắng. Đấu Pháp Ngạo Thiên còn chưa đến 1/3 HP, coi như không quá tệ cho Hưng Hân.

Cả nhà Hưng Hân thở dài. Tuy Mạc Phàm khởi đầu với cây máu kém hơn đối thủ, nhưng nếu đánh theo phong cách mọi khi, cậu ta vẫn có cơ hội hơn kiểu đập nhau trực diện này nhiều.

Mọi người im lặng nhìn Mạc Phàm bước từng bước quay về.

"Đánh khá lắm." Diệp Tu mở lời.

Mạc Phàm ngó Diệp Tu phát rồi kiếm ghế ngồi, chẳng buồn đáp tiếng nào.

Thế là Diệp Tu liếc mắt ra hiệu cho Tô Mộc Tranh. Nếu hỏi Hưng Hân có ai giao lưu được chút chút với Mạc Phàm, thì chỉ có thể là Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Phàm, kêu lên: "Thua hơi tiếc á, sao đánh gấp quá vậy?"

Mạc Phàm khựng lại, quay đầu nhưng chẳng phải nhìn Tô Mộc Tranh, mà là Phương Duệ.

"Đang gấp mà." Mạc Phàm nói.

Hưng Hân đơ tập thể.

"Đồ phế vật cơm gạo, chơi ngu lấy tiếng hả ba, còn không mau quỳ nhận tội!!" Diệp Tu đâm trán Phương Duệ.

"Em sai rồi, em sai." Phương Duệ khóc ròng. Mọi người còn lại nửa tức giận nửa buồn cười. Vấn đề giao lưu đúng là quá có vấn đề!

— QUẢNG CÁO —