Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1237: Trị liệu trên giấy



Edit & beta: Lá Mùa Thu

Trị liệu của Hưng Hân, An Văn Dật!

Lý Nghệ Bác nói rất chắc nịch. Liệu hắn có biết mình đang bị người nghe cười vào mặt? Nhược điểm của Hưng Hân là An Văn Dật, ai mà chả rõ? Cần bình luận viên đặc biệt chỉ ra à?

Phan Lâm ngồi kế bên cảm thấy nhột nhạt. Sao phán như đúng rồi mà phán câu ai cũng biết rồi vậy ba? Hắn câm nín hết mấy giây mới tiếp lời: "Vâng... quả thật An Văn Dật chính là nhược điểm của Hưng Hân."

"Chính xác." Lý Nghệ Bác vẫn cứ mỉm cười tự tin, "Đây là việc cả thế giới đều biết, nhưng đã có ai lợi dụng được nhược điểm này chưa?"

Phan Lâm sửng sốt. Ờ nhỉ, có chiến đội nào từng nhắm thẳng vào An Văn Dật chưa nhỉ?

"Khoan nói xa xôi, chỉ tính mấy lượt gần nhất Hưng Hân thắng liên tục, có hai đội mạnh là Yên Vũ và Hư Không, nếu các bạn khán giả xem hai trận ấy, xin hãy nhớ lại Hưng Hân đã đánh thế nào trong phần đấu đoàn đội." Lý Nghệ Bác úp úp mở mở.

"Trận đoàn đội với Yên Vũ và Hư Không?" Phan Lâm tung hứng theo thói quen, trong lòng cũng đang âm thầm suy nghĩ. Mắt nhìn của hắn cao hơn người chơi thường, chỉ cần nghiêm túc là lập tức phát hiện mấu chốt đâu đây.

"Trận với Yên Vũ, Hưng Hân lợi dụng địa hình mà bày trận. Lúc đó Tay Nhỏ Lạnh Giá của An Văn Dật trốn sau vách đá, Yên Vũ căn bản chẳng thể tấn công cậu ta." Lý Nghệ Bác nói.

Phan Lâm bắt đầu đớp thính: "Còn trận với Hư Không, Hưng Hân thay luôn mục sư để tăng tốc chiếm cứ điểm, đến lúc An Văn Dật vào trận thì Hư Không chỉ còn bốn người, phần thắng đã nghiêng hẳn về Hưng Hân rồi."

"Nếu các bạn thích, chúng ta có thể điểm lại vài trận trước đó nữa. Như trận với Bách Hoa, thậm chí trận với Gia Thế trong vòng khiêu chiến mùa giải trước đều là Hưng Hân vs cường đội, chúng ta sẽ nhìn thấy rõ ràng hơn."

"Đúng vậy." Phan Lâm đã hiểu Lý Nghệ Bác muốn nói gì.

"Đường lối chiến thuật của Hưng Hân trông có vẻ như thủ thế chờ đội bạn hành động rồi mới đáp trả, khá giống Lôi Đình, nhưng khác ở chỗ chiến thuật Hưng Hân tồn tại một điều kiện căn bản: Nhất thiết phải bảo vệ nhược điểm là An Văn Dật. Mỗi một trận đều phải đánh sao cho An Văn Dật không chịu quá nhiều áp lực." Lý Nghệ Bác nói.

"Tiêu Thời Khâm đã nhìn ra điều đó, nên trận hôm nay anh ấy chủ động tấn công trước nhằm phá vỡ điều kiện căn bản, không để Hưng Hân có cơ hội tạo cục diện nhẹ nhàng cho An Văn Dật." Phan Lâm nói.

"Không sai, vì thế tiết tấu tấn công của Lôi Đình mới biến đổi phức tạp. Cầm trị liệu, điều quan trọng nhất là phải nắm được tiết tấu của địch để đề phòng mọi nguy cơ xảy ra, đôi lúc còn cần dự đoán, ngâm xướng hồi máu từ sớm. An Văn Dật liệu có thể theo kịp thế trận điên đầu này không?" Lý Nghệ Bác đặt câu hỏi.

Tổ ghi hình rất biết phối hợp hai bình luận viên, cắt cảnh theo góc nhìn của An Văn Dật. Khán giả liền thấy góc nhìn bị xoay chuyển loạn xạ.

Quả nhiên như Lý Nghệ Bác nói, thế trận hỗn loạn đến điên đầu. Trị liệu muốn bơm máu phải dự đoán trước ai cần bơm, bơm khi nào. Người cầm trị liệu trong giới chuyên nghiệp không thể chỉ khóa góc nhìn vào trước mặt, mà từng giây từng phút đều phải nắm bắt toàn thể chiến trường. Tiêu Thời Khâm bố trí chiến thuật rất khéo, mở rộng phạm vi chiến trường khiến An Văn Dật không thể gom hết trong góc nhìn. Cậu phải chốc chốc quay bên này, chốc chốc ngó bên kia, lại thêm tiết tấu Lôi Đình chuyển đổi liên miên, sự lúng túng vì không theo kịp của An Văn Dật đã thể hiện rõ qua góc nhìn.

Tổ ghi hình zoom vào dây máu cả hai đội.

Cảnh này thường sẽ được đặc tả khi trị liệu một trong hai đội có pha cứu trận thần thánh nào đó hoặc khống chế dây máu đội mình quá tốt, bảng dây máu giật đùng đùng như bảng tần số âm thanh mà vẫn được duy trì ở vạch mức an toàn. Nhưng hiện tại, dây máu Hưng Hân là một mớ hổ lốn, bơm người này bỏ người kia, chẳng hiểu An Văn Dật có thực sự có vạch mức an toàn không nữa.

Mất vạch mức an toàn đồng nghĩa với tiết tấu thiếu ổn định.

Fan Hưng Hân chùng hẳn xuống.

Câu chuyện về nhược điểm mang tên An Văn Dật của Hưng Hân đã được bàn luận khá lâu nhưng chưa bao giờ đến mức sôi sục, vì trước nay những trận đoàn đội thất bại đều không phải lỗi do An Văn Dật. Giờ nghe Lý Nghệ Bác phân tích, mọi người mới phát hiện: Thất bại không phải vì An Văn Dật, mà thành công cũng không nốt. Sự tồn tại của An Văn Dật trong đội hình Hưng Hân chỉ như báo danh trên giấy tờ, cho đối thủ biết rằng họ vẫn có trị liệu, thế thôi. Những chiến thuật dựa dẫm trên trị liệu, Hưng Hân dám dùng không? Không. Tuy đôi lúc An Văn Dật cũng lóe sáng, nhưng thực sự cậu ta luôn được thi đấu trong hoàn cảnh an toàn, một hoàn cảnh mà toàn thể Hưng Hân phải dốc sức tạo ra cho cậu.

Đêm nay Hưng Hân gặp trúng Lôi Đình, Tiêu Thời Khâm không định cho họ cơ hội đó. Tiết tấu tấn công phức tạp, đa phương diện, đa góc độ đã đẩy An Văn Dật vào tình thế bộc lộ hoàn toàn khuyết điểm. Đánh đoàn đội mà trị liệu hụt hơi thì cả đội đều sẽ hụt hơi. Thế tấn công của Lôi Đình không focus vào bất kỳ ai trong Hưng Hân, họ chỉ không ngừng chuyển đổi, bắt An Văn Dật phải liên tục chạy theo họ, bắt An Văn Dật phải mắc sai lầm.

Đến lúc này mà Hưng Hân vẫn chưa nát bét là nhờ còn Quân Mạc Tiếu dưới tay Diệp Tu. Chiêu trị liệu của tán nhân có hạn nhưng vẫn cứu vãn được đôi chút, chỉ đôi chút thôi. Về lâu về dài, ắt sẽ thảm bại.

Tính sao đây?

Sân nhà Hưng Hân, người lo lắng cho Hưng Hân chiếm phần đông. Họ sốt ruột như ngồi trên lửa.

Bên phía Lôi Đình, muốn duy trì nhịp đánh tần suất cao mà không phạm sai lầm cũng không phải dễ dàng.

"Tiết tấu tốt lắm, duy trì!" Tiêu Thời Khâm thỉnh thoảng sẽ chat vài câu cổ vũ tinh thần, động viên đồng đội.

Khả năng giữ vững nhịp tấn công của Lôi Đình quả thật rất xuất sắc. Chiến thuật dù hay đến đâu đi nữa, nếu toàn quân không thể chấp hành thì cũng phí hoài. Lôi Đình chắc chắn đứng top Liên minh về khoản đó. Ở một đội ngũ sinh tồn và tề danh các đội khác chỉ nhờ vào chiến thuật, nền tảng chiến thuật của dàn tuyển thủ ắt phải cực cao. Quan trọng hơn hết, họ đặc biệt hiểu rõ ý đồ và lối chỉ huy của Tiêu Thời Khâm, họ chấp hành mệnh lệnh của hắn vừa nhanh vừa mượt.

"Hưng Hân phiền to rồi." Lý Nghệ Bác phán.

"Để xem họ có tìm ra giải pháp hay không!" Phan Lâm nói.

"Lôi Đình lợi dụng đặc điểm bản đồ quá tốt. Tôi xem mà phải nghi ngờ bản đồ này được chọn bởi bên nào ấy chứ." Lý Nghệ Bác cười.

"À thì... chắc Hưng Hân cũng phải có dụng ý khi chọn bản đồ nhỉ?" Phan Lâm dùng từ vô cùng cẩn thận, vì hắn luôn cảm thấy chỉ cần mình chê Hưng Hân một phát là phát sau tự vả mặt ngay.

Lý Nghệ Bác nghe ra cái sự e dè của Phan Lâm. Hắn chỉ cười cười. Cục diện này đòi Hưng Hân đánh kiểu gì? Bất kể đột phá từ điểm nào cũng không thể thoát trói buộc. Lôi Đình chưa chắc muốn vây chết Hưng Hân, họ chỉ giam hãm đối thủ, bắt đối thủ giằng co với mình. Trị liệu bên Hưng Hân đuối rồi, Hưng Hân chỉ có nước ăn dame từng chút một, chết dần chết mòn, phần thắng của Lôi Đình đã quá rõ! Đã vậy tướng chỉ huy bên Lôi Đình còn là Tiêu Thời Khâm nữa. Có hắn tọa trấn, ý đồ chiến thuật nào qua mắt được hắn?

"Trình, di chuyển hình tam giác khống chế!"

"Đới, đổi qua đánh góc 30 độ."

"Phương, kẹp về."

Lôi Đình vẫn nhận lệnh dày đặc. Hưng Hân cũng không phải để yên cho An Văn Dật gánh áp lực, nhưng mọi hành động đều bị Tiêu Thời Khâm nhìn thấu và chặn đứng, Hưng Hân thực sự đã hết đường xoay chuyển tình thế.

"Ụ óa, ăn hiếp tân binh, hay lắm hả?" Phương Duệ tức giận gào lên kênh chung.

"Chú ý áp chế, Phương chạy nhích gần vào tôi chút." Tiêu Thời Khâm chẳng hề dao động. Trong trận đấu chuyên nghiệp sẽ không có khái niệm lời rác rưởi thuần túy. Mọi câu chat luôn mang đến một tác dụng nào đó, chỉ cần nhìn vào sẽ tự động suy nghĩ phân tích, nhẹ nhất cũng mất tập trung hoặc tâm lý rung rinh, nguy hiểm lắm. Tiêu Thời Khâm không bị lời rác rưởi ảnh hưởng. Thấy Phương Duệ chat, hắn biết ngay đối thủ sắp có hành động, bèn lập tức chỉ huy đồng đội vào thế đề phòng.

Pháo Gầm!

Phương Duệ gào xong, quả nhiên Hải Vô Lượng liền đẩy hai tay ra. Kình khí lướt trên mặt cỏ, lao thẳng về phía Diệt Sinh Linh như muốn trút giận.

Pháo Laser!

Mộc Vũ Tranh Phong nhanh chóng phối hợp với Hải Vô Lượng, có điều vì quá bất ngờ nên phối hợp không đủ đẹp, Diệt Sinh Linh lách nhẹ là né được ngay. Người thì lách, nhưng góc nhìn của hắn chưa bao giờ rời khỏi khu vực cần chú ý.

Mưa Hỗn Loạn!

Bầu trời đột nhiên rơi xuống những giọt mưa màu đen pha tím, do thuật sĩ triệu hồi từ ma giới đến nhân gian.

"À, muốn giấu tay để ra chiêu kín, rồi lợi dụng AoE Mưa Hỗn Loạn để phát động tấn công? Vậy mình..." Tiêu Thời Khâm nghĩ ngợi, chuẩn bị ra lệnh đối phó.

Ủa khoan...

Một, hai, ba, bốn...

Sao thiếu mất một người rồi?!

Thiếu mất... Quân Mạc Tiếu?

"Quân Mạc Tiếu đâu?" Tiêu Thời Khâm hoảng hốt hỏi. Cả một con người cứ thế mà biến mất khỏi góc nhìn? Có phải do lúc nãy mình né chiêu? Mình không thấy, chắc đồng đội phải thấy chứ?

"Ơ?" Một loạt ngạc nhiên.

Không ai thấy?

Tiêu Thời Khâm không hỏi thêm. Tình hình đã quá rõ ràng. Lẽ nào lúc nãy năm người đều vướng điểm mù góc nhìn? Điểm mù xuất hiện bất ngờ hay... hay đội bạn cố ý dùng chiêu tạo thành?

Tiêu Thời Khâm suy nghĩ nhanh như chớp, chỉ trong tích tắc đã nhìn ra tất cả. Nếu đội bạn cố ý dùng chiêu tạo điểm mù, vậy Hưng Hân đang thực hiện một kế hoạch nào đó. Quân Mạc Tiếu bắt đầu mai phục dưới đồng cỏ rồi, hắn muốn làm gì?

"Trình, đến gần tìm. Phương, cover." Tiêu Thời Khâm vội chỉ đạo.
— QUẢNG CÁO —