Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1400: Suy nghĩ riêng của Mạc Phàm



Edit & beta: Lá Mùa Thu

Trận đấu chính thức bắt đầu.

Bản đồ sân nhà, Mạc Phàm dĩ nhiên không xa lạ gì. Vừa spawn ra, cậu nhanh chóng đi vòng sang hông rất thông thạo. Tuyến đường cậu chọn là cánh phải, trùng với Diệp Tu trận trước.

Hoàng Thiếu Thiên cũng giống trận trước, xông thẳng trung lộ. Điểm khác biệt là trận này, hắn hết im ắng nữa rồi. Vừa vào game, hắn đã hớn hở trò chuyện với Mạc Phàm. Các dòng chữ ào ạt nhảy lên phủ lấp khung chat, nhưng chẳng nhận được dù chỉ một chấm câu hay một emo từ Mạc Phàm.

"Ấy, sao lại im lặng thế? Sao không nói tiếng nào thế? Chú em tân binh đừng sợ quá, cứ đánh như bình thường thôi, chat đúng thời điểm có thể giải tỏa tâm lý đó nha!" Hoàng Thiếu Thiên như một tiền bối hiền từ đang ân cần dạy dỗ tân binh, nhưng lưỡi kiếm Băng Vũ sắc bén trong tay Dạ Vũ Thanh Phiền cứ thỉnh thoảng lóe lên tia sáng. Trên màn hình lớn, góc nhìn của Hoàng Thiếu Thiên không ngừng xoay chuyển. Hắn rất cẩn thận để mắt hai bên đường đi. Không chút nghi ngờ, chỉ cần Dạ Vũ Thanh Phiền nhìn thấy Hại Người Không Mệt, Mạc Phàm sẽ lập tức lãnh trọn lòng thành của hắn.

Sau vài trận, tấm bản đồ chọn bởi Hưng Hân đã dần quen thuộc với mọi người. Kết cấu thật ra khá đơn giản: Một con đường lớn ở giữa kết nối điểm spawn hai đầu, đồng thời cũng là ranh giới chia đôi bản đồ. Hai bên trái phải tức phía Đông và phía Tây địa hình khác nhau, nhưng phía Nam và phía Bắc thì có độ đối xứng nhất định.

Nếu khiển nhân vật đi thẳng đường giữa như Hoàng Thiếu Thiên, hai bên con đường sẽ có rất nhiều điểm phục kích cho Hưng Hân lựa chọn. Diệp Tu liên tục lợi dụng điều đó, mà Mạc Phàm xem ra cũng không khác.

"Song phương đang tiếp cận nhau!" Phan Lâm tường thuật. Trong các tình huống thế này, tổ ghi hình thường sẽ thu nhỏ bản đồ, chiếu từ trên xuống cho khán giả thấy rõ khoảng cách giữa hai nhân vật đang rút ngắn.

"Mạc Phàm sẽ chọn vị trí nào để phục kích? Tôi nghĩ, Hoàng Thiếu Thiên đã nắm được bản đồ cơ bản, dù Mạc Phàm có chọn bên nào cũng sẽ khó làm anh ấy bất ngờ." Phan Lâm nói.

"Đúng vậy. Hoàng Thiếu Thiên chọn đi đường giữa như trận trước, có lẽ là vì thế. Anh ta hiểu rõ khu vực hai bên đường lớn rồi. Nếu tác chiến từ hai cánh, Hoàng Thiếu Thiên mới sẽ dễ mắc sai lầm địa hình. Chọn chiến trường quen thuộc nhất với mình vẫn hơn." Lý Nghệ Bác nói.

"Nếu thế, có phải khi có ý định tập kích từ cánh, Mạc Phàm lại ở vào cục diện bất lợi?" Phan Lâm hỏi.

"Nếu cậu ta đã nhất quyết làm... thì tôi nghĩ chưa chắc cậu ta không hiểu điều đó đâu. Tân binh thường thiếu kinh nghiệm, nhưng chắc Hưng Hân cũng phải bảo ban cậu ta trước nhỉ?" Lý Nghệ Bác nói.

Không ai biết về tính tình Mạc Phàm trừ các đồng đội Hưng Hân. Cậu ít chat khi thi đấu thật đấy, nhưng ai sẽ ngờ rằng cậu còn kiệm lời hơn cả Chu Trạch Khải? Mạc Phàm ấy à, phải gọi là từ chối giao lưu cơ.

Vấn đề Lý Nghệ Bác nêu ra, Hưng Hân đương nhiên đã từng lưu ý Mạc Phàm. Phương Duệ nè, Tô Mộc Tranh nè, đều lên tiếng cả, cuối cùng chỉ đổi lấy đúng một chữ trả lời: Ừm.

Thế rồi vào game, Mạc Phàm vẫn vòng sang cánh tìm điểm phục kích. Dưới hàng ghế Hưng Hân, Phương Duệ xem mà nhảy dựng.

"Thằng ranh này chỉ biết chảnh chó với làm bộ lạnh lùng, nói cái gì với nó nó không nghe hả?" Hắn kêu lên.

"Chắc cậu ấy có suy nghĩ riêng." Tô Mộc Tranh nói. Mạc Phàm đúng là không thích giao lưu, nhưng không đến mức quay lưng với thế giới. Lúc đầu cậu hơi ghét Diệp Tu mà giờ thái độ cũng dần chuyển biến rồi thì đừng nói chi người khác. Nếu đách care vấn đề mà cô và Phương Duệ nhắc nhở, cậu có thể đã bán bơ cho hai người chứ không phải ừ một tiếng như thế. Đã ừ tức là có để tâm, vì trả lời chỉ để xoa dịu không phải tính cách Mạc Phàm.

"Thằng ranh con, để tui coi nó có suy nghĩ riêng gì." Phương Duệ nói.

Hai nhân vật càng lúc càng đến gần nhau. Tuy nhiên, Mạc Phàm dường như vẫn chưa chọn xong vị trí.

"Sao ấy nhỉ? Mạc Phàm căng thẳng nên khó chọn điểm mai phục à?" Phan Lâm nói.

"Tôi thấy, nên nói là cậu ta không quá vội trong việc đó." Lý Nghệ Bác phát biểu, "Hình như cậu ta biết hai bên đường đã nằm trong radar đối thủ, nên không định tập kích theo kiểu cũ nữa."

"Vậy cậu ấy đi vòng có ý nghĩa gì?" Phan Lâm nói.

"Ít nhất cũng không cần chạm trán chính diện!" Lý Nghệ Bác nói.

"Ok... Chúng ta cùng xem tiếp nào." Phan Lâm nói.

Ai ngờ mới ngừng được 5s, Phan Lâm lại như bừng tỉnh: "Ý, đúng rồi! Mình phải coi trang bị của Mạc Phàm đi chứ!"

"A!" Lý Nghệ Bác vỗ đầu. Hắn cũng quên mất vụ này. Chìm đắm trong ba trận đấu của Diệp Tu, mọi người đều quên cú hit thăng cấp trang bị của Hưng Hân. Quân Mạc Tiếu thay khá nhiều đồ, còn Hại Người Không Mệt thì sao? Chẳng ai chú ý màn tải nhân vật đầu game cả.

"Level 80!" Trên màn hình, bảng trang bị của Hại Người Không Mệt xuất hiện.

Là trang bị bạc nên không cần kiểm tra thuộc tính vì đều ẩn hết, chỉ cho thấy tên và level thôi. Ngay trên đầu bảng là vũ khí, món trang bị được quan tâm nhất.

Kiếm ninja: Thập Lục Diệp.

"Thập Lục Diệp, tên gì quái gở thế?" Phan Lâm lẩm bẩm. Tên trang bị bạc do hệ thống Vinh Quang tự đặt, có khi sẽ rất hợp với thuộc tính hoặc khí chất của món trang bị, nhưng có khi cũng rất khó hiểu cho cái logic ẩn chứa bên trong. Do đó, muốn phỏng đoán chỉ từ cái tên là chuyện không tưởng. Chỉ một điểm duy nhất chắc chắn, đây là một trang bị bạc level 80.

Ngoài ra, Hại Người Không Mệt còn đôi giày, huy chương, áo choàng là ba món bạc level 80. Hơi kém hơn Quân Mạc Tiếu, nhưng nhân vật thay phiên và nhân vật át chủ bài dĩ nhiên phải có khác biệt.

"Nhắc mới nhớ, chúng ta cũng chưa cảm nhận được set đồ mới của Quân Mạc Tiếu là bao nhỉ?" Phan Lâm đột nhiên nghĩ đến trận trước. Ban đầu mọi người đều muốn biết Quân Mạc Tiếu sẽ bá cỡ nào với set trang bị level 80, nhưng đánh qua ba trận, chưa ai nhìn ra trang bị đã tạo thêm bao nhiêu ưu thế cho Diệp Tu. Người ta cứ có cảm giác, dù không đắp thêm đồ, Diệp Tu vẫn sẽ thắng hệt như đã thắng.

"Sức đánh của Quân Mạc Tiếu tăng thêm thấy rõ, còn biến động trong các thuộc tính khác thì tạm thời chưa quá thể hiện. Liệu Ô Thiên Cơ có thêm thuộc tính phụ cho các hình thái? Chúng ta không biết, chỉ biết nó có thể ép hai kỹ năng cấp cao là Pháo Laser cho hình thái hệ Súng và Lời Nguyện Cầu Hi Vọng cho hệ Thánh Chức."

"Có khi nào... Diệp Tu giấu nghề không?" Phan Lâm bỗng cảm thấy, "Kỹ năng cấp cao ép trên Ô Thiên Cơ sẽ ảnh hưởng quan trọng đến phong cách đánh của anh ấy, tôi nghĩ Lam Vũ đều muốn biết Ô Thiên Cơ ép chiêu nào bằng cách quan sát lôi đài, nhưng Diệp Tu cuối cùng chỉ dùng hai chiêu. Giấu nghề quá thâm, Lam Vũ vẫn phải đề phòng trận đoàn đội."

"Anh nói không sai." Lý Nghệ Bác gật đầu, "Trên lôi đài, Diệp Tu thắng rất hoành tráng nhưng lại để lộ rất ít thông tin cho Lam Vũ. Không biết Lam Vũ đã nhìn ra bao nhiêu, nhưng chắc chắn họ vẫn nhức đầu với bài toán kỹ năng của Ô Thiên Cơ."

"A, Dạ Vũ Thanh Phiền và Hại Người Không Mệt vừa sượt qua nhau! Quả nhiên Mạc Phàm không hề lao lên." Phan Lâm quay về trận đang đánh.

"Dạ Vũ Thanh Phiền càng thêm di chuyển thận trọng. Đúng là Hoàng Thiếu Thiên nắm rất rõ các vị trí có khả năng mai phục trong vùng. Mà chỉ đạo Lý này, lúc đầu có một giai đoạn ắt hẳn không thể bị tập kích, nhưng tôi nhớ Hoàng Thiếu Thiên vẫn đề phòng rất cẩn thận đoạn đường đó là sao?" Phan Lâm bỗng đưa ra nghi vấn.

"Đó không phải đề phòng. Anh ta muốn thông qua trận đấu của mình, cung cấp càng nhiều thông tin cho đồng đội dưới sân càng tốt." Lý Nghệ Bác nói.

"Ồ ra vậy, thật là một chiến đội biết quan tâm lẫn nhau, cho nhau tin cậy." Phan Lâm khen ngợi.

"Đúng thế." Lý Nghệ Bác nói.

Trong trận, Dạ Vũ Thanh Phiền đã đi qua khỏi Hại Người Không Mệt. Hắn vẫn tiếp tục hướng về phía trước. Hại Người Không Mệt bắt đầu lặng lẽ tiến đến rìa đường như đang muốn chọn vị trí phục kích.

"Cậu ấy muốn đợi sẵn, để khi Hoàng Thiếu Thiên tới đầu kia không thấy ai và quay về, cậu ấy sẽ ra tay?" Phan Lâm suy đoán.

Lý Nghệ Bác chỉ lắc đầu chứ không lên tiếng. Hắn cũng không biết Mạc Phàm có ý đồ gì.

"Rốt cuộc nó định làm gì vậy?" Đừng nói Lý Nghệ Bác, đồng đội Mạc Phàm cũng chẳng mấy ai hiểu nổi cậu ta. Họ đang đoán già đoán non kia kìa!

Ấy thế mà Mạc Phàm hoàn toàn không chọn chỗ núp. Cậu chỉ đến gần rìa đường rồi bỗng xoay người, chạy về phía Dạ Vũ Thanh Phiền.

"Tấn công từ sau lưng?" Phan Lâm tiếp tục đoán.

Lưng không chỉ là góc chết lớn nhất mà còn cho bonus sát thương khi bị đánh trúng nên luôn luôn bị lợi dụng. Nhưng cũng vì vậy, tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ không bao giờ để hở lưng mình, nhất là trong các trận 1v1 không có đồng đội cover. Chưa kể, Hoàng Thiếu Thiên lúc này còn chưa phát hiện tung tích Hại Người Không Mệt nữa chứ.

"Vái trời nó không lao thẳng lên luôn... Hoàng Thiếu Thiên có đề phòng rồi." Diệp Tu nói.

"Ừ, trong lúc quay qua quay lại, hắn quét đầy đủ hai bên lưng ở cuối góc nhìn. Dù không quá rõ, nhưng đủ sức đề phòng tập kích phía sau." Phương Duệ nói.

Nghe thấy hai người lo ngại, Trần Quả hồi hộp quá. Cô nhìn từng bước chân Hại Người Không Mệt chạy theo đối thủ mà muốn nhảy tới hét vào lỗ tai cậu: "Cẩn thận, cẩn thận nhóc ơi, đừng lao lên như thế!"

"Ê ku, rốt cuộc ku trốn ở đâu hả? Biết nhịn quá ha, chưa chịu ra nữa?" Hoàng Thiếu Thiên chat.

"Lâu lắm rồi nha, muốn ăn thẻ vàng hả? Trọng tài, cho nó thẻ vàng đê!" Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục chat.

Thẻ vàng lập tức có. Người nhận: Hoàng Thiếu Thiên.

"Ặc..." Hoàng Thiếu Thiên không chống đối, cũng không biện giải. Hiển nhiên, hắn quá biết nguyên nhân.

Đây là vòng chung kết, đây không phải Ngôi Sao Tụ Hội. Tuy biết tên này chỉ chat nhảm chứ không thật sự nghĩ vậy, nhưng phát ngôn định hướng trọng tài là tuyệt đối không được phép. Dám mở miệng nói, thì ráng mà ăn thẻ.

"Vì chú mày mà anh ăn thẻ, chú mày còn không mau ló mặt?" Hoàng Thiếu Thiên hết dám kêu trọng tài, chỉ đành dồn lời rác rưởi xuống đầu Mạc Phàm.
— QUẢNG CÁO —