Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1409: Áp lực như núi



Edit & beta: Lá Mùa Thu

Tô Mộc Tranh vs Trịnh Hiên.

Ra mắt cùng năm, tuy một người là thành viên Thế hệ Hoàng kim, người còn lại thì bị hào quang Thế hệ Hoàng kim lấn át, nhưng họ rất thân nhau. Vì thế, Tô Mộc Tranh biết chắc Trịnh Hiên sẽ chat câu gì lên kênh chung ngay đầu game.

"Áp lực như núi!" Cô bèn giành trước.

"Gì vậy bà?" Trịnh Hiên giận. Chơi mà chơi cướp lời thoại!

"Nói dùm ông mà!" Tô Mộc Tranh trả lời.

"Ặc ặc, lời thoại cũng bị cướp, áp lực như núi luôn!" Trịnh Hiên vẫn ráng nói.

"Núi lớn hơn đang tới đây!" Tô Mộc Tranh nói, Mộc Vũ Tranh Phong lao đi.

Không vòng vèo, không lẩn trốn, cô xông thẳng chính diện.

"Đúng thật!" Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đều kêu lên.

Trong lúc chờ đợi tuyển thủ lên sân, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đã bàn về việc Lam Vũ chỉ còn tướng cuối, Hưng Hân không cần đánh quá kỹ. Phóng tay thắng đẹp một trận, ôm tinh thần hăng hái tiến vào đấu đoàn sẽ là lựa chọn tốt nhất. Và thực tế, Tô Mộc Tranh đúng là làm vậy.

"Có khi nào giống Mạc Phàm không?" Vừa xác nhận xong, Phan Lâm bỗng lo ngại. Trận trước, Mạc Phàm cũng khiển Hại Người Không Mệt lao đi băng băng, nhưng tới khi chạm mặt đối thủ thì lại chuồn mất.

"Ừm... Chắc không đâu ha?" Lý Nghệ Bác nghe xong cũng ngập ngừng. Theo lý thuyết, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác sẽ không khó khăn khi nhận xét về phong cách đánh của gương mặt cũ như Tô Mộc Tranh, nhưng từ ngày vào Hưng Hân, cô dường như cũng thâm sâu khó dò hẳn. Diệp Tu và Phương Duệ cũng là gương mặt cũ, nhưng vì đổi nghề nên khó đoán hơn là chuyện thường. Còn Tô Mộc Tranh không đổi nghề, không đổi phong cách, đấu pháp hầu hết vẫn giống hồi còn ở Gia Thế, nhưng sao cứ thấy khang khác chỗ nào ấy nhỉ?

"Ừm, chúng ta cùng nhau theo dõi đi." Lý Nghệ Bác tỉnh táo nói. Hắn không dám kết luận bậy bạ.

Song, chuyên gia đạn dược Thương Lâm Đạn Vũ của Trịnh Hiên lại chọn cách lẩn trốn.

"Trịnh Hiên định chơi zâm?" Phan Lâm nói. Chơi zâm là một phong cách, một trường phái, một lựa chọn trong cách phương thức chiến đấu. Làm tuyển thủ nhà nghề, bạn có thể thích hoặc không thích, muốn xài hoặc không xài, chứ nếu nói không biết thì thật sự thiếu chuyên nghiệp. Trịnh Hiên là một lão tướng đã chinh chiến suốt bảy năm ròng, đương nhiên không thể không biết chơi zâm.

"Trấn thủ lôi đài mà, phải đánh thật cẩn thận." Lý Nghệ Bác nói.

Trịnh Hiên như con boss lôi đài, có ba người chơi đang muốn hốt nó. Tô Mộc Tranh là người đầu tiên, kế tiếp sẽ là ai? Phương Duệ, thần tượng của giới chơi zâm? Đường Nhu, cô nàng bạo lực như hổ? Ku cậu lưu manh gì đó đến từ sao Hỏa? Hay lão tiền bối Lam Vũ nhà họ, Ngụy Sâm?

Trịnh Hiên không quen Ngụy Sâm. Lúc hắn gia nhập trại huấn luyện Lam Vũ đã là mùa giải thứ ba, Ngụy Sâm giải nghệ và ra đi rồi. Trịnh Hiên từng nghe những câu chuyện về lão tiền bối này, như Hoàng Thiếu Thiên được ổng lượm về từ game nè, Sách Khắc Tát Nhĩ của Dụ Văn Châu kế thừa từ ổng nè... Mỗi một sự kiện của những ngày đầu Lam Vũ thành lập đều dính với cái tên Ngụy Sâm. Công hội Lam Khê Các của Lam Vũ, trên cột người sáng lập cũng vĩnh viễn ghi khắc tên ổng: Sách Khắc Tát Nhĩ.

Đúng vậy, Sách Khắc Tát Nhĩ.

Là Sách Khắc Tát Nhĩ của Ngụy Sâm, không phải Sách Khắc Tát Nhĩ của Dụ Văn Châu.

Và lão tiền bối ấy giải nghệ, bặt tăm bặt tích suốt bảy năm, bỗng dưng quay về sàn đấu chuyên nghiệp.

Ban đầu Ngụy Sâm cũng gây chú ý lắm, nhưng xét cho cùng thì không như Diệp Tu, ổng chẳng phải nhân vật chính, cơ hội lên sân rất ít nên dần dần cũng hết hot luôn. Chỉ còn mỗi chiến đội Lam Vũ là chú ý đến vị đội trưởng cũ, tiền bối cũ nhà mình.

Ổng sẽ lên đánh không nhỉ?

Trịnh Hiên miên man nghĩ, rồi đột nhiên sực tỉnh.

Chết mẹ, mất tập trung!

Một trận đấu quá quan trọng, Trịnh Hiên bất ngờ lại lo ra. Thương Lâm Đạn Vũ chạy cả một đoạn đường dài theo bản năng, lúc này mới khựng lại quan sát địa hình.

"Thằng này... lại mơ màng đi đâu rồi chứ gì?" Ngoài trận, Hoàng Thiếu Thiên nói. Hắn biết Trịnh Hiên quá mà.

"Thiếu đấu chí luôn là vấn đề lớn của cậu ta." Dụ Văn Châu thở dài.

"Thảy nó vào thủ lôi đài, nó cũng không chịu tập trung đánh." Hoàng Thiếu Thiên nói.

"Nếu cậu ta cũng hăng như Vu Phong thì tốt quá." Dụ Văn Châu nói.

"Nếu vậy... thì nó cũng đi mất tiêu rồi." Hoàng Thiếu Thiên nói. Mùa hè năm đó Bách Hoa tìm đến Trịnh Hiên, Lam Vũ có ai không biết?

"Ừ đúng... cho nên bó tay." Dụ Văn Châu đành chịu.

"Nếu nó với Vu Phong trung hòa lẫn nhau thì hay." Hoàng Thiếu Thiên nói.

"Rồi sao nữa? Đội mình tái hiện Phồn Hoa Huyết Cảnh luôn?" Dụ Văn Châu nói. Dàn tuyển thủ Thế hệ Hoàng kim chịu ảnh hưởng rất sâu sắc bởi Phồn Hoa Huyết Cảnh. Mùa giải thứ ba và thứ tư chính là thời đại đỉnh cao của Phồn Hoa Huyết Cảnh, toàn bộ người của Thế hệ Hoàng kim đều tắm dưới Phồn Hoa Huyết Cảnh mà khôn lớn.

"Biết đâu chừng?" Hoàng Thiếu Thiên nói.

Cái gọi là nếu như, rất vô nghĩa, nhưng lại làm con người vô cùng phiền muộn.

Vu Phong vì quá hăng, mục tiêu quá cao, đấu chí quá mạnh mà ra đi.

Trịnh Hiên lại vì quá thiếu hăng, đấu chí quá thấp mà ở lại.

Ở lại thì tốt, nhưng thiếu đấu chí vẫn trở thành sự hạn chế lớn nhất với trình cá nhân của hắn. Trịnh Hiên tài lắm, có thiên phú bẩm sinh lắm, nhưng chỉ vì thiếu đấu chí mà không có lòng tiến thủ. Tài đến mấy, thiên phú đến mấy, cũng không cách nào thể hiện.

Đáng lẽ, thành tựu hắn đạt được không chỉ đến thế.

Đó là lời bình của rất nhiều người về Trịnh Hiên. Hắn nghe thấy chứ, nhưng kêu hắn dốc thêm tinh thần là không thể. Ngay cả đánh tứ kết, đứng ở vị trí tướng thủ lôi đài, hắn vẫn có thể mất tập trung. Còn may hắn ở Lam Vũ, chứ nếu ở một chiến đội nghiêm ngặt như Vi Thảo, Trịnh Hiên e rằng đã bị đuổi cổ từ lâu.

Lam Vũ là một chiến đội rất kỳ lạ, bởi nó là ngôi nhà của đủ các dạng tuyển thủ kỳ lạ. Hoàng Thiếu Thiên, kẻ chủ nghĩa cơ hội lắm lời. Dụ Văn Châu, bậc thầy chiến thuật có tốc độ tay không đạt chuẩn. Tống Hiểu, quý ngài then chốt gồng suốt vòng bảng mới bùng nổ trong vòng chung kết. Lư Hãn Văn, thiếu niên nhiệt huyết mới 14 tuổi đã dám ra chiến trường chém giết. Và Vu Phong, người theo chủ nghĩa hoàn mỹ tới mức đã có quán quân vẫn chưa hài lòng, nhất định phải giành quán quân với vị thế át chủ bài mới chịu. Thêm Lâm Phong, cậu tặc chiến không đi đường chính đạo của nghề mình, nay đã qua Hô Khiếu. Còn cả Trịnh Hiên nữa, một tuyển thủ eSport thiếu... đấu chí.

Lam Vũ chính là cái trại tập trung cho các tuyển thủ đặc biệt như thế, mà mỗi một tuyển thủ bước vào, lại đều tìm thấy vị trí thích hợp cho mình.

Đã từng có người đưa ra giả thiết.

Rằng nếu Hoàng Thiếu Thiên không lo đánh chữ mà tập trung thao tác;

Rằng nếu Dụ Văn Châu đạt chuẩn apm, thậm chí apm vào loại cao;

Nếu Tống Hiểu đánh xuất sắc nổi bật ở vòng bảng như vòng chung kết;

Nếu Vu Phong không ra đi vì truy cầu hoàn hảo;

Nếu Trịnh Hiên luôn hừng hực đấu chí, luôn dốc toàn lực thi đấu;

Thì Lam Vũ đó, sẽ mạnh đến mức nào?

Phải, Lam Vũ nhìn khắp đâu đâu cũng khuyết một góc, nhưng trên đấu trường chuyên nghiệp, họ vẫn chẳng khác bất kỳ chiến đội nào, họ vẫn kiên định tiến bước. Lúc này, Trịnh Hiên khuyết thiếu đấu chí của họ đang trấn thủ lôi đài. Chờ đợi hắn, là ba đối thủ, trong đó có thể sẽ có hai Ngôi sao, một Tân binh Tốt nhất mùa giải...

Con đường phía trước toàn chông gai, như câu cửa miệng của Trịnh Hiên vậy: Áp lực như núi.

Thế nhưng hắn chỉ nói ngoài miệng thôi, chứ khi đối mặt áp lực, hắn vẫn vượt lên để đi tiếp. Hắn thiếu đấu chí, nhưng hắn không ngừng cổ vũ chính mình.

Thương Lâm Đạn Vũ đi vòng sang cánh. Điểm phục kích hai đầu đã bị Lam Vũ soi sạch trước khi Trịnh Hiên lên sân. Giờ đây Trịnh Hiên chẳng khác gì chơi trên bản đồ sân nhà. Hắn quen đường quen lối, tìm đến một khu vực thích hợp tập kích.

Hắn dần dần nghe thấy tiếng bước chân. Mộc Vũ Tranh Phong đang tiến đến gần.

Thắng xong người này, còn một người khác, thắng xong người đó, chắc còn người nữa...

Tao mệt, rất là mệt!

Trịnh Hiên nhe răng.

"Đúng là áp lực như núi!" Hắn nói. Thương Lâm Đạn Vũ tấn công!

"Áp lực như núi thiệt mà!"

Lần cuối Trịnh Hiên lải nhải câu cửa miệng này, là lúc Thương Lâm Đạn Vũ của hắn ngã xuống, nhưng không phải dưới tay Mộc Vũ Tranh Phong, mà dưới tay Hải Vô Lượng.

Trịnh Hiên thắng một trận.

Dốc hết toàn lực, hắn đánh thắng Tô Mộc Tranh.

Nhưng sau đó, hắn rốt cuộc vẫn thua Phương Duệ.

Lôi đài kết thúc với tỉ số 5 - 3 nghiêng về Hưng Hân. Hưng Hân sẽ tiến vào trận đoàn đội với ưu thế 2 điểm dẫn trước.

"Một chấp hai là max của tui rồi, muốn nữa không có nổi đâu." Xuống sân, Trịnh Hiên xòe tay nói với đồng đội.

"Một chấp hai..." Hoàng Thiếu Thiên mặt mày méo xệch, "Ông biết xấu hổ không, ông tính Hại Người Không Mệt vô luôn hả?"

"Đâu phải tui tính? Quy tắc nó tính mà." Trịnh Hiên hùng hồn.

"Được rồi, kết quả cũng không phải tệ." Dụ Văn Châu nói rất bình thản.

Một trận đoàn đội đánh đến cuối cùng chỉ còn một hoặc hai người sống cũng không xảy ra nhiều. Thông thường khi đôi bên đều đã gọi người thứ sáu vào trận, bên chiếm ưu thế quân số sẽ thừa thế xông lên, giành lấy chiến thắng. Do đó, tình huống dễ thấy nhất khi đấu đoàn đội là còn khoảng ba, bốn người sống sót, thậm chí xác suất còn năm người cũng cao hơn hai người. Đây là thống kê các chiến đội thực hiện sau khi Liên minh áp dụng thể thức thi đấu mới cho vòng chung kết, rất đáng tin vì có số liệu rõ ràng.

Điều cần chú ý là khi đối thủ dẫn trước 2 điểm đầu người, họ có sẽ chọn đấu pháp lợi dụng 2 điểm này một cách tối đa hay không. Trước đây, chưa từng xảy ra lo ngại tương tự. Vì thể thức thi đấu mới chỉ được áp dụng từ vòng chung kết mùa giải năm ngoái, tạm thời chưa có trường hợp thực tế, mọi người phải phán đoán dựa trên kinh nghiệm của mình.

Hiện tại, vòng chung kết cho thời gian nghỉ giữa lôi đài và đoàn đội dài hơn hẳn, có lẽ là để hai đội căn cứ tỉ số lôi đài mà lập kế hoạch đấu đoàn.

Hưng Hân sẽ làm gì?

Dụ Văn Châu nhìn qua hàng ghế đội bạn. Sau phần đấu lôi đài thành công, chiến đội Hưng Hân đang hân hoan vô cùng.
— QUẢNG CÁO —