Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1446: Tính toán vị trí



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Mạc Phàm chẳng thể hiện gì trên mặt hay hé răng tiếng nào, nhưng chỉ nhờ mấy phút cuối cùng của trận, Diệp Tu đã nhìn ra toàn bộ dụng ý của cậu.

Bị Bát Âm Phù dùng Băng Tuyến cản đường sống, việc Hại Người Không Mệt dốc hơi tàn đánh tiếp không phải chỉ để thoát thân. Với trình độ và mắt nhìn của Mạc Phàm trong lĩnh vực này, cậu ắt đã biết rõ mình không thể thoát khỏi vòng vây Tinh Linh, trừ phi đối thủ mắc sai lầm trí mạng.

Cậu vẫn dốc sức đánh, cậu không hề bỏ cuộc, ngoài để thoát thân, cậu còn muốn câu giờ. Vì sao phải câu giờ? Nhìn lại ý đồ chiến thuật ban đầu của Lam Vũ đi.

Mài mòn đối thủ.

Mạc Phàm không tìm được cơ hội xin máu địch, nhưng nỗ lực kéo dài trận đấu của cậu đã rút đi kha khá mana Bát Âm Phù.

Pháp sư triệu hồi vốn là một nghề rất tốn mana. Trận đấu gần như perfect vừa rồi, hóa ra đã bị sự kiên cường bất khuất của Mạc Phàm gieo xuống mầm họa. Mầm họa này không đem đến quả ngọt cho Mạc Phàm, bởi muốn đợi Bát Âm Phù cạn mana để bật ngược là không tưởng, nhưng quả ngọt đó, đồng đội kế tiếp của cậu sẽ gặt hái.

Luôn sống cô độc, xa lánh đám đông, Mạc Phàm đến Hưng Hân gần hai năm vẫn chưa thể kết bạn với ai. Thế mà hôm nay, trên sàn đấu lôi đài của giải đấu chuyên nghiệp, dưới tình huống chiến thắng đã xa tầm với, cậu lại mạnh mẽ phát huy giá trị cuối cùng, cố gắng tranh thủ phần thắng cho đồng đội sau mình.

Diệp Tu không khỏi nhớ đến trận đấu đoàn với Lam Vũ hồi vòng bảng. Hắn cover cho Mạc Phàm đào tẩu, nhưng tên này lại quay về cứu hắn.

Trận đoàn đội ấy kỳ thực đã quá rõ thắng thua, mọi hành động đều là vô nghĩa và chẳng thể ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc. Tuy nhiên, đối với Hưng Hân nói chung và Mạc Phàm nói riêng, lại cực kỳ có ý nghĩa. Hành động của Mạc Phàm đã cho Diệp Tu thấy cậu đang trưởng thành, dần dần đủ chuẩn làm một tuyển thủ chuyên nghiệp. Một tuyển thủ chuyên nghiệp biết nhìn về đồng đội, nhìn về chỉnh thể. Chỉ cần Mạc Phàm có ý thức này, cậu rồi sẽ cống hiến sức mình cho chiến đội trong một trận đấu có ý nghĩa thực thụ khác.

Hôm nay, một lần nữa chạm trán Lam Vũ, ý thức Mạc Phàm thể hiện trên lôi đài đã chứng tỏ cậu không chỉ biết truy cầu sinh tồn cá nhân nữa. Khi cầm chắc mình phải chết, cậu biết nghĩ làm sao để bản thân có ích cho đồng đội kế tiếp.

Thua một trận đấu, thắng cả tương lai.

Đó có lẽ là lời bình luận phù hợp nhất cho cả trận lôi đài đêm nay, lẫn cuộc đời đánh chuyên về sau của Mạc Phàm.

"Giờ thì để anh!" Phương Duệ đứng dậy, giơ nắm đấm về chỗ Mạc Phàm ngồi. Mạc Phàm nhìn hắn, mặt đơ như tượng.

"Thiệt không biết tinh thần nhiệt huyết là gì hả?" Phương Duệ vừa lẩm bẩm vừa cất bước lên sân. Màn hình điện tử trong nhà thi đấu đang hiện tên tướng Hưng Hân thứ ba, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác trên tivi cũng bắt đầu đưa ra những nhận định về Phương Duệ.

"Tuy Lý Viễn thắng quá đẹp, nhưng mana hao tổn không ít." Lý Nghệ Bác cũng nhìn ra vấn đề của Bát Âm Phù rồi.

"Ta cùng xem Phương Duệ lợi dụng điều này thế nào." Phan Lâm nói.

Trận quyết đấu giữa hai tướng cùng xếp vị trí thứ ba của hai đội rất nhanh bắt đầu. Vào game, chân chưa đi mà tay đã chat.

"Đoán tới đoán lui mệt lắm, báo luôn chỗ đi, hẹn gặp cho khỏe." Phương Duệ nói.

"Giữa bản đồ đi!" Lý Viễn nói.

"Được." Phương Duệ đáp xong, Hải Vô Lượng lập tức vòng sang cánh trái.

Cả nhà thi đấu chửi mắng um trời.

Đây là nguyên nhân mà kiểu tuyển thủ như Phương Duệ rất khó trở thành gương mặt chiến đội. Với những hành động khiến cả fan ruột đôi khi cũng nhục dùm, chiến đội nào dám để hắn làm đại diện?

Bên Lam Vũ, Bát Âm Phù rất thành thật đi thẳng một đường. Bên Hưng Hân, dưới nhạc nền là những tiếng la ó đả đảo mà Phương Duệ không nghe thấy, Hải Vô Lượng đi vòng một cách thản nhiên.

Lý Viễn biết rằng mana mình còn ít nên không thả thú sớm như trận trước. Gần tiếp cận khu vực giữa, cậu mới triệu hồi con Tinh Linh đầu tiên, cho đi phía trước mình, sau đó bổ sung thêm hai con hai bên. Hiển nhiên, cậu không ngây thơ đến mức răm rắp tin lời Phương Duệ.

Bát Âm Phù đến điểm hẹn.

Hải Vô Lượng đâu? Camera chuyển cảnh, toàn thế giới Vinh Quang nghẹn lời.

"Góc... góc trái? Hải Vô Lượng lên đó làm gì?" Phan Lâm kinh ngạc.

Phương Duệ đánh hẳn một vòng lớn nhất có thể. Hải Vô Lượng đi mãi, đi mãi đến góc cao nhất bản đồ, cách Bát Âm Phù càng lúc càng xa.

"Chắc... định giãn khoảng cách với đối thủ, không muốn va chạm quá sớm..." Lý Nghệ Bác nói.

"..." Phan Lâm nghe vậy thì câm nín luôn. Trận trước, hắn và Lý Nghệ Bác từng phân tích về những bất lợi của pháp sư triệu hồi trên bản đồ này. Tầm nhìn quá hạn chế, phát hiện mục tiêu mới bắt đầu bày binh bố trận thì e rằng đã muộn, cho nên pháp sư triệu hồi buộc phải duy trì một vài con đệ liên tục để bảo vệ mình hoặc trinh sát địch. Dù hai bên va chạm hay không, pháp sư triệu hồi cũng sẽ hao tổn mana. Vâng, và bây giờ Phương Duệ dùng cách đơn giản nhất: Đi về miền xa xăm cho chú mày khỏi tìm thấy anh, tha hồ xài mana nhé!

Cách này quả thật đánh vào điểm yếu của địch, nhưng lợi dụng đến mức tận cùng như thế cũng hơi bị khó coi. Những tràng đả đảo dành cho Phương Duệ càng lúc càng tăng âm lượng.

"Anh đâu?" Lý Viễn chat lên kênh chung.

"Đang chuẩn bị đánh lén chú." Cách Bát Âm Phù gần nửa bản đồ, Phương Duệ chém như đúng rồi.

"Anh muốn trốn để mài mana tôi đúng không?" Ai ngờ, Lý Viễn nhìn ra ngay ý đồ của hắn.

"Ha ha, làm gì có?" Phương Duệ hùng hồn phủ định.

Rõ ràng đã phát hiện âm mưu địch, Lý Viễn lại không chờ đợi mà còn tiếp tục triệu hồi. Cậu gọi đủ tám con Tiểu Tinh Linh và phân tán chúng ra xa, hành động nhanh và kiên quyết như đang giành giật từng giây từng phút vậy.

Nhìn cách Tinh Linh tản đi, mọi người phát hiện ở phía Tây, tức cánh trái mà Phương Duệ chọn đánh vòng, đang có Tiểu Tinh Linh lon ton chạy đến.

"Cậu ta căn cứ vào tốc độ nhân vật di chuyển để tính xác suất, nên phải hành động càng sớm càng tốt. Kéo dài càng lâu, càng khó suy đoán vị trí đối thủ." Lý Nghệ Bác nói.

"Nếu thế, chẳng phải Phương Duệ ở yên một chỗ từ đầu thì tốt hơn sao?" Phan Lâm hỏi.

"Anh nói không sai, nhưng vấn đề là Phương Duệ chọn di chuyển, đã vậy còn di chuyển đúng hướng Lý Viễn dự đoán nữa." Lý Nghệ Bác nói.

Tổ ghi hình bèn vẽ một đường nối giữa Hải Vô Lượng và con Tiểu Tinh Linh Ánh Sáng đang tiến về phía hắn trên bản đồ thu nhỏ, đánh dấu vị trí có khả năng xảy ra va chạm. Quả nhiên, cả hai đều đang đến gần vị trí đó.

"Lý Viễn train kỹ cho bản đồ này thật." Lý Nghệ Bác khen.

"Kìa!" Phan Lâm bỗng kêu lên. Hải Vô Lượng và Tiểu Tinh Linh Ánh Sáng chưa va chạm, chỉ mới tiến vào tầm nhìn của nhau, nhưng khoảng cách này vẫn cho phép Bát Âm Phù ngửi thấy biến động dù con pet đã rời khỏi tầm mắt từ lâu. Pháp sư triệu hồi sẽ nhận được nhắc nhở rằng thú triệu hồi đang tấn công, mà ở đây ngoài Phương Duệ thì còn ai cho nó đánh?

Ấy thế nhưng, tín hiệu Bát Âm Phù nhận về còn ác liệt hơn: Tiểu Tinh Linh Ánh Sáng đã tạch.

Chưa hết thời gian triệu hồi, Tiểu Tinh Linh đã tạch. Chỉ có một khả năng, nó bị giết bởi Hải Vô Lượng.

Lý Viễn lập tức khiển Bát Âm Phù chạy về phía Tây, đồng thời triệu hồi thêm thú thay cho bốn con Tiểu Tinh Linh phái sang phía Đông. Cậu hợp thể bốn con này thành hai con Đại Tinh Linh, gọi tiếp bốn con Tiểu Tinh Linh khác thế chỗ, xếp đội hình cánh quạt, di chuyển bao vây khu vực Hải Vô Lượng đang trốn.

Bản đồ Rừng Sương Mù vốn hẹp dài, phía Nam và Bắc rộng, phía Đông và Tây hẹp, khoanh vùng chặn góc sẽ cực kỳ dễ va chạm. Quân đoàn Tinh Linh của Bát Âm Phù hình thành xong, mọi người liền thấy Hải Vô Lượng bị kẹp trong một không gian siêu nhỏ.

Fan Lam Vũ sướng run người!

Cho mày chơi zâm! Đáng đời chưa con?

Nhìn một thằng chơi zâm tự bóp là điều ai cũng muốn thấy.

Ai ngờ, đúng vào lúc này Phương Duệ lại ngừng cái sự zâm của mình lại. Hải Vô Lượng thôi không tiến lên góc trên nữa, mà quay đầu vào vòng vây Tinh Linh với một khí thế tao chấp tất.

"Anh ấy định xáp lá cà?" Phan Lâm gào to.

Lý Nghệ Bác hơi nhíu mày. Vì lý do bản đồ, nhịp đánh trung bình của các trận lôi đài đêm nay khá chậm, hắn có thời gian quan sát và suy ngẫm nên phát biểu được nhiều câu thể hiện trình độ. Lúc này theo dõi hành động đôi bên, Lý Nghệ Bác cảm thấy rất có vấn đề.

Va chạm!

Chủ động đón địch, Hải Vô Lượng nhanh chóng chạm mặt quân đoàn Tinh Linh. Bày trận hình cánh quạt, Bát Âm Phù khó lòng kiểm soát toàn bộ quân đoàn, hay nói cách khác, cậu không thể đích thân khiển từng con một. Trùng hợp là, Hải Vô Lượng đụng trúng một con Tinh Linh vừa được chủ nhân thả cho hệ thống điều khiển.

Vén Mây Chưởng, Đạn Sóng Khí, Nghịch Lưu...

Bước chân Hải Vô Lượng chẳng hề dừng, ra liên tục mấy kỹ năng nhỏ kèm hit đánh thường. Con Tiểu Tinh Linh chưa kịp rên tiếng nào đã bị giải quyết nhẹ nhàng.

"Phá vòng vây rồi! Sao dễ thế nhỉ?" Phan Lâm tròn mắt.

"Ừ... Đâu chỉ Lý Viễn mới biết tính toán vị trí đối thủ? Phương Duệ cũng biết tính, từ đó suy ra trận hình bao vây của cậu ta. Việc bao vây sẽ luôn tiến hành từ phạm vi lớn rút xuống phạm vi nhỏ. Ở phạm vi lớn, các mắt lưới khó thể liên kết chặt chẽ, nhất là trên bản đồ này. Phương Duệ lợi dụng điều đó, chủ động xông vào phá vòng vây khi nó chưa kịp siết chặt!" Lý Nghệ Bác ung dung giải thích.

Tuy nhiên, hắn đã nhìn sai một điều.

Hải Vô Lượng không phải xông vào để phá vòng vây. Giết xong Tiểu Tinh Linh, hắn đột ngột bẻ hướng sang hông.

Bản đồ thu nhỏ (minimap): Hình vuông be bé dưới góc trái, hiển thị góc nhìn 2D từ trên xuống với địa hình đơn giản và nhân vật là các chấm nhỏ di chuyển theo thời gian thực.


— QUẢNG CÁO —