Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1474: Không thể dao động



Dịch bởi Lá Mùa Thu

Hoàn thành sứ mạng ngắn ngủi, Cánh Cửa Tử Vong biến mất. Giữa ánh sáng vụt tắt như vuột mất sự sống của nó, người ngã xuống là Quân Mạc Tiếu.

Diệp Tu bắt chước cách làm của Dụ Văn Châu, nhưng khi hoàn hồn, mọi người đều không hiểu cho lắm, bởi tình huống Hưng Hân đối mặt lần này khác hẳn trận trước.

Trận trước, Dụ Văn Châu va chạm Cánh Cửa Tử Vong khi phạm vi tác dụng chỉ có một mục tiêu tấn công là Sách Khắc Tát Nhĩ. Đánh trúng mục tiêu duy nhất, nó sẽ lập tức kết thúc.

Thế nhưng trận này, AoE Cánh Cửa Tử Vong bao phủ cả Quân Mạc Tiếu, Hải Vô Lượng lẫn Bánh Bao Xâm Lấn. Xét ra, nó còn ở gần Hải Vô Lượng và Bánh Bao Xâm Lấn hơn cơ. Khó thể tin rằng nó sẽ biến mất khi chỉ mới sát thương một mục tiêu...

"Thế nào ấy nhỉ?" Thôi tròn mắt, bình luận viên Phan Lâm cất tiếng.

"Kỳ lạ thật." Lý Nghệ Bác cũng thốt lên theo hắn chứ không có ý định giải đáp. Ai biết đâu mà giải đáp?

Đừng nói hai bình luận viên, cả tuyển thủ đại thần trong giới thuật sĩ hiện tại là Dụ Văn Châu cũng phải kinh ngạc tột độ. Cũng chính vì chơi thuật sĩ cực giỏi, anh mới càng khó tin vào sự thật diễn ra trước mắt.

Vì sao Cánh Cửa Tử Vong lại mất? Kết cấu chiêu có bug gì mà từng ấy người trình cao lại không biết?

Bỗng nhiên, Dụ Văn Châu nghĩ đến Ngụy Sâm, vị tiền bối, vị cựu đội trưởng Lam Vũ đang đeo tag chiến đội Hưng Hân.

Tính trong giới thuật sĩ Vinh Quang chuyên nghiệp, thậm chí tính trong toàn bộ người chơi thường, Ngụy Sâm chắc chắn thuộc hàng có tuổi nhất. Mười năm chung thủy của hắn, khó thể tìm thấy ở ai khác. Nên nhớ, Ngụy Sâm không đánh chuyên từ lâu lắm rồi. Hắn chỉ làm một người chơi thường suốt bao lâu qua. Người chơi thường sẽ nhảy nhót giữa các nghề, chứ hiếm ai cầm mãi một nghề hơn mười năm.

Cầm một nghề hơn mười năm, là tình yêu, là cả một tấm chân tình.

Cựu đội trưởng Ngụy Sâm của Lam Vũ hẳn phải yêu thuật sĩ lắm.

Kết cấu đại chiêu level 70 Cánh Cửa Tử Vong tồn tại bug ư? Nếu có ai phát hiện, đó chắc chắn là Ngụy Sâm. Diệp Tu chỉ là người đem nó vào trận, lợi dụng bug để phá chiêu.

Không... Có lẽ không phải bug, có lẽ là một thuộc tính ẩn mà không ai biết.

Thuộc tính gì nhỉ?

Tuy Dụ Văn Châu rất tò mò, nhưng lúc này đi sâu vào nghiên cứu đã không còn ý nghĩa. Trận đấu đêm nay để lại cho anh quá nhiều ngờ vực. Trên lôi đài, Diệp Tu dự đoán kiểu gì để đặt Bẫy Bóng chuẩn không cần chỉnh, Dụ Văn Châu đến giờ vẫn chưa biết, nhưng anh không vì những ngờ vực trong lòng mà ngập ngừng thiếu quyết đoán. Cánh Cửa Tử Vong không hiệu quả? Xài chiêu khác!

Bóng Lửa!

Một ngọn lửa màu tím sẫm cháy bừng trên thủ trượng Lời Nguyền Diệt Thần.

Sách Khắc Tát Nhĩ không tiếp tục sử dụng chú thuật level cao như Cánh Cửa Tử Vong, bởi bắt một mình Lưu Vân bảo vệ anh toàn diện thật quá khó khăn. Trước đó may mà Thương Lâm Đạn Vũ đi ngang giúp đỡ, nhưng Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ đang vòng sang hai cánh, càng đi càng xa, không còn cách nào trợ giúp hai người. Sách Khắc Tát Nhĩ muốn cast phép, buộc phải nhìn theo tiết tấu che chắn của Lưu Vân.

Bóng Lửa thành công tung ra, ngọn lửa màu tím sẫm bừng cháy.

Nếu trúng mục tiêu, kỹ năng này sẽ gây sát thương kéo dài, mỗi lần nhảy dame là một lần ngắt ngâm xướng. Sách Khắc Tát Nhĩ cast nó lên Hải Vô Lượng. Dù Phương Duệ đã biến Hải Vô Lượng thành một khí công sư chơi zâm, nhưng thiết lập ngâm xướng của một số kỹ năng không vì vậy mà thay đổi.

Nếu Hải Vô Lượng gắng gượng ăn chiêu, thế tấn công sẽ bị hạn chế. Nếu hắn chọn né tránh, Linh Hồn Ngữ Giả lại càng dễ thở. Trị liệu bị focus cũng không phải miếng thịt trên thớt nằm chờ đồng đội. Họ luôn biết tìm cách kháng cự, cứu lấy chính mình.

Cơ hội đang đến!

Hiển nhiên, Phương Duệ không muốn bị cản trở bởi Bóng Lửa. Hắn khiển Hải Vô Lượng né chiêu. Dụ Văn Châu đã tính toán mọi thứ, chọn thời cơ sao cho Hải Vô Lượng chắc chắn để lộ khoảng trống nếu né tránh. Thấy Bóng Lửa bay tới và Hải Vô Lượng nhích người, Từ Cảnh Hi lập tức hiểu ý. Sứ giả thủ hộ lê tấm thân mặc giáp tấm nặng nề, sải một bước chân về phía khoảng trống.

Chỉ một bước, không hơn.

Bởi sau bước đó, sau lưng bỗng bị tóm chặt, cả người bị ném lên trời.

Viên Vũ Côn!

Quân Mạc Tiếu đã sớm đứng dậy từ pha té ngã giữa ánh sáng vụt tan của Cánh Cửa Tử Vong. Ngay vào lúc tia sáng hi vọng vừa mới lóe lên cho Lam Vũ, hắn lập tức bóp tắt nó.

Phịch!

Linh Hồn Ngữ Giả rớt đất như hột mít.

"Ranh con, muốn chạy à?" Bánh Bao lớn lối trên kênh chat, giọng điệu chẳng tí gì tự giác rằng mình chỉ là tân binh so với người ta.

"Khỏi có ông, tui cũng giải quyết được." Phương Duệ bỗng gõ một câu.

"Hả?" Bánh Bao trả lời.

"Không phải nói em đâu Bánh Bao." Diệp Tu vội tăng tốc độ tay. Đương nhiên hắn biết Phương Duệ đang nói chuyện với mình, nhưng nếu để Bánh Bao hiểu lầm, tiết tấu sẽ rối hết cho mà xem!

"Nhờ ông hết đó Bánh Bao." Phương Duệ cũng hết hồn vã mồ hôi, vội vàng sửa sai bằng cách tâng bốc Bánh Bao lên trời.

"Cứ để tui lo!" Bánh Bao sướng rơn, bèn đè Linh Hồn Ngữ Giả xuống đất đấm đá kịch liệt. Linh Hồn Ngữ Giả đã ngã lăn rồi, ku cậu vẫn hớn hở dùng Bá Vương Liên Quyền để mục tiêu ngã thêm lần nữa.

Diệp Tu và Phương Duệ thở ra cái phào. Kệ, uổng chiêu không sao, đỡ hơn rối loạn tiết tấu.

"Giao lại đó nha!" Diệp Tu dặn dò. Câu này một lời mà hai ý, Phương Duệ nghe phát hiểu ngay. Hắn biết Diệp Tu nói mình, nhưng cũng không dám sửa lưng khi Bánh Bao bên kia vâng một tiếng rõ hào hứng.

Quân Mạc Tiếu đang trong tâm bão, bất ngờ xuôi chiều gió xông thẳng ra ngoài.

Không chặn đường Dạ Vũ Thanh Phiền bên phải, cũng không cản trở Thương Lâm Đạn Vũ bên trái, hắn nhắm vào Sách Khắc Tát Nhĩ, người đang được Lưu Vân bảo vệ.

Xung Phong! Hồ Quang Thiểm!

Hai kỹ năng và một pha đổi hướng, chú thuật Sách Khắc Tát Nhĩ phóng ra bị né mất, nhưng trọng kiếm Diễm Ảnh của Lưu Vân đang chém xuống đầu Quân Mạc Tiếu.

Chém Vỡ Núi!

Không có Dạ Vũ Thanh Phiền phối hợp, hit chém của Lưu Vân dĩ nhiên không thể phóng tay hết mức mà phải nhìn trước nhìn sau, đảm bảo tiến có thể công, lùi có thể chuyển...

Cơ mà muốn chuyển cũng đâu thể nhanh tới vậy!

Thứ duy nhất kịp di chuyển theo Quân Mạc Tiếu, chỉ có góc nhìn của Lưu Vân. Khoảnh khắc Chém Vỡ Núi sắp chạm vào Quân Mạc Tiếu, hắn một lần nữa bẻ góc.

Đâm Xung Phong!

Cũng bằng kỹ năng cuồng kiếm sĩ, Quân Mạc Tiếu lướt sát qua lưỡi kiếm Chém Vỡ Núi. Lưu Vân muốn vặn lưỡi kiếm đuổi theo nhưng không kịp.

Lư Hãn Văn chưa từng ghét bỏ tốc độ tấn công chậm của trọng kiếm Diễm Ảnh. Tuy là một thiếu niên rất nhỏ tuổi, nhưng cậu khá thích cảm giác trĩu nặng vững chãi này. Mỗi một nhát bổ trúng mục tiêu đều sẽ làm cậu cảm thấy phê pha tột độ.

Nhưng lúc này thì sao?

Khi nhát chém nặng nề trượt khỏi đối thủ, cảm giác bất an càng thêm chiếm đóng cõi lòng Lư Hãn Văn. Nhìn thấy Quân Mạc Tiếu dùng Đâm Xung Phong lướt qua Chém Vỡ Núi của mình, húc trúng Sách Khắc Tát Nhĩ và lôi theo người đội trưởng mình cố công bảo vệ, lần đầu tiên Lư Hãn Văn nảy sinh ý nghĩ: Ước gì kiếm trong tay mình nhanh hơn tí nữa...

Cậu đang dao động.

Thiếu niên kiên định, lạc quan, mãi mãi hướng về phía trước này, ở thời điểm cực kỳ quan trọng lại lực bất tòng tâm, bắt đầu hoài nghi về thanh trọng kiếm mình luôn tin tưởng...

"Đứng đơ ra làm gì đứng đơ ra làm gì đứng đơ ra làm gì..."

Bỗng nhiên, kênh chiến đội Lam Vũ xuất hiện một câu lặp đi lặp lại đầy cả khung chat.

Cách nói chuyện này, chỉ có thể là Hoàng Thiếu Thiên.

Đứng đơ ra làm gì?

Khán giả khó hiểu vô cùng. Có ai đơ ra đâu? Họ thấy mọi tuyển thủ Lam Vũ trong trận đều đang đánh hộc máu. Lưu Vân tuy không cản được Quân Mạc Tiếu, Sách Khắc Tát Nhĩ tuy không né được cú húc, nhưng chẳng ai trong họ đứng đơ ra cả. Họ đều đang tập trung, cố gắng hết mình.

"Ai đơ ra nhỉ?" Bình luận viên Phan Lâm tự hỏi.

Tới lượt Lý Nghệ Bác đơ ra vì không thể trả lời. Hắn lại mắc bệnh cũ rồi, người ta càng đánh kịch liệt, hắn càng chả hiểu mô tê gì...

Trong phòng thi đấu, Lư Hãn Văn đang đỏ mặt.

Mọi người không hiểu, nhưng cậu thì khác. Người mà Hoàng Thiếu Thiên nói, chính là cậu!

Không phải trách cậu không chịu cản Quân Mạc Tiếu, mà là mắng cậu đã có một thoáng ngập ngừng, dao động, hoang mang vì không ngăn cản được hắn.

Chỉ một thoáng thôi, nhưng Hoàng Thiếu Thiên vẫn phát hiện, vẫn nhìn ra...

Lư Hãn Văn xấu hổ quá.

Xưa nay, bảo vệ đội trưởng Sách Khắc Tát Nhĩ luôn là trách nhiệm của Hoàng Thiếu Thiên. Vì việc này, Lam Vũ còn train cả một chiến thuật lấy Sách Khắc Tát Nhĩ làm mồi, Dạ Vũ Thanh Phiền nhân cơ hội tập kích. Trận đêm nay, do sự khó khăn của việc cứu viện trong tâm bão, nhiệm vụ bảo vệ được giao cho Lư Hãn Văn.

Và rồi cậu đã thực hiện nhiệm vụ ấy thế nào?

Ngăn chặn đối thủ thất bại, cậu lại dao động. Tích tắc ngập ngừng ngắn ngủi thôi nhưng không lọt khỏi mắt Hoàng Thiếu Thiên. Có lẽ vì bản thân hắn chưa bao giờ dao động. Hắn từng mắc sai lầm, cũng từng thất bại trong việc bảo vệ đội trưởng, nhưng, Hoàng Thiếu Thiên có khi nào tự vấn bản thân dù chỉ mảy may? Tật xấu lắm lời bị người ta lên án từng ấy năm, hắn có nhìn lại ư, có ý định phản biện ư? Ờ thì coi như cái đó không phải ví dụ nghiêm túc cho lắm, nhưng, Lư Hãn Văn đã cảm nhận được thái độ kiên định của Hoàng Thiếu Thiên khi hắn chỉ ra phút giây hoang mang ở cậu.

Không thể dao động, không được phép dao động!

Đã quyết định, thì phải kiên trì tới cùng!

Vù!

Trọng kiếm chuyển hướng, tiếng gió nặng nề như tiếng gào thét từ tâm can Lư Hãn Văn. Lưu Vân nhắm về phía Quân Mạc Tiếu, kiên định mà chém tới.

Ầm ầm ầm ầm!

Một đường pháo lửa rải trước mặt cậu. Mộc Vũ Tranh Phong đằng xa triển khai phối hợp với Quân Mạc Tiếu. Hành động cứu viện của Lưu Vân vừa bắt đầu đã gặp khó khăn, nhưng lúc này cậu đã chấn chỉnh tinh thần. Dũng khí, Lư Hãn Văn xưa nay không thiếu. Cái cậu thiếu, là sự trầm tĩnh của đội trưởng Dụ Văn Châu, sự kiên quyết đến lạnh lùng của Hoàng Thiếu Thiên.

Lúc này, cậu không vội vã tung hết toàn bộ sức lực. Cậu tỉnh táo quan sát thế trận, suy ngẫm toàn diện. Và rồi, mắt cậu sáng bừng.

Trị liệu Hưng Hân, Tay Nhỏ Lạnh Giá, đang ở gần mình!
— QUẢNG CÁO —