Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1532: Khi tất cả đã rồi, chỉ còn lại "nếu như"



Dịch bởi Lá Mùa Thu

Kỹ năng sứ giả thủ hộ: Ánh Sáng Thiên Sứ.

Cưỡng chế đẩy lùi, Bá Thể vô hiệu, dùng khiên đỡ cũng vô hiệu luôn.

Sau trận Lam Vũ bại bởi Hưng Hân ngay trên sân nhà, nhiều bình luận cũng đặt vấn đề rằng nếu tuyển thủ trị liệu Từ Cảnh Hi dùng Ánh Sáng Thiên Sứ khi bị Phương Duệ và Bánh Bao giáp công, kết quả ắt đã rất khác.

Khi tất cả đã rồi, luôn sẽ có những "nếu như" this và "nếu như" that, tương tự với trận Hưng Hân vs Bá Đồ đêm nay. Ánh Sáng Thiên Sứ một lần nữa xuất hiện trong các bình luận sau trận.

Vâng, Hưng Hân đã thua.

Ánh Sáng Thiên Sứ của Thạch Bất Chuyển không hẳn là bước ngoặt duy nhất, nhưng nó chắc chắn là điểm sáng quan trọng. Quân Mạc Tiếu bị đẩy lùi về sau, Thạch Bất Chuyển chớp cơ hội chạy đến khu vực thay người, đến khi Quân Mạc Tiếu đuổi theo thì Lãnh Ám Lôi đã thay thế Thạch Bất Chuyển vào trận.

Có phân tích chỉ ra rằng, theo lý thuyết tán nhân Quân Mạc Tiếu có thể đến khu vực thay người trước để chặn đầu Thạch Bất Chuyển, tiếc thay hắn lại chậm một bước. Một phần nguyên nhân do tốc độ tay và phản ứng của Trương Tân Kiệt đều bá đạo, phần khác thì có lẽ Diệp Tu già rồi, hoặc đây là kết quả trực tiếp của việc Bá Đồ bào mòn thể lực Diệp Tu trên lôi đài.

Chênh lệch suýt xoát nên rất khó truy rõ căn nguyên, cả Diệp Tu cũng vậy.

Điều hiện tại Hưng Hân cần đối diện là, họ đã thua hiệp hai bán kết.

Hai đội về lại vạch xuất phát và sẽ chiến hiệp thứ ba để phân thắng bại. Hiệp ba này tiến hành trên sân nhà Bá Đồ vì thành tích xếp hạng vòng bảng của họ cao hơn Hưng Hân, tuy nhiên cái gọi là sân nhà trong hiệp ba chỉ có ý nghĩa trong mảng thu hoạch tiền vé và có fan cổ vũ, chứ quyền chọn bản đồ sẽ không quy về ai trong hai đội. Vì là trận quyết định, bản đồ sẽ được chọn ngẫu nhiên, đã vậy còn là bản đồ hoàn toàn mới, đảm bảo chưa một ai từng đánh qua. Kho bản đồ mới do nhà sản xuất Vinh Quang thiết kế riêng cho vòng chung kết nên đừng mơ biết trước bất kỳ điều gì, thậm chí đến tận ngày thi đấu mới cho máy tính ngẫu nhiên chọn.

Có thể nói hai đội đều không sở hữu ưu thế bản đồ, nhưng hiển nhiên các lão tướng Bá Đồ có khả năng thích ứng bản đồ lạ hơn dàn tân binh Hưng Hân. Chưa kể, dù mất lợi thế chọn bản đồ thì thi đấu trên sân nhà vẫn hơn sân khách. Bầu không khí địa ngục của nhà thi đấu Bá Đồ chắc chắn ảnh hưởng ít nhiều đến tinh thần lẫn trạng thái tâm lý tuyển thủ.

Ngoài ra, thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp hai và hiệp ba chưa đầy ba ngày, Hưng Hân không muốn bay tới bay lui nên chọn ở lại. Bá Đồ vì thế được nghỉ ngơi ổn định trạng thái, chờ đợi trận chiến cuối cùng trong điều kiện tốt nhất, còn Hưng Hân phải gặm nhấm nỗi buồn thất bại ở nơi đất khách quê người.

Đêm kết thúc hiệp hai, giữa một thành phố xa lạ, trong một khách sạn xa lạ, mấy ai ngủ nổi giấc yên bình?

Vốn không giỏi điều tiết tâm trạng, Trần Quả khó lòng chợp mắt. Cô hết ngồi lại nằm, muốn kiếm ai đó tâm sự nhưng nào dám quấy rối người nhà nghỉ ngơi. Lo lắng đủ điều, cô ngồi lên máy lướt web linh tinh hết ba bốn tiếng, hầu hết thời gian chỉ click một cái link nào đó rồi ngồi thừ người.

Rõ ràng vẫn còn hiệp cuối, hai đội xem như quay về vạch mức ban đầu, sao mình lại lo âu đến thế?

Trần Quả tự trấn an bản thân, lơ đãng liếc qua trang web mới mở. Khéo thay, đó là trang bỏ phiếu dự đoán tỉ lệ thắng cho hiệp ba bán kết.

Bá Đồ: 87.3%.

Hưng Hân: 12.7%.

"Móa!" Trần Quả buột miệng mắng. Tỉ số gì cách biệt quá vậy? Hiệp một Hưng Hân đón Bá Đồ trên sân nhà, người ta cũng vote Bá Đồ nhiều hơn nhưng rốt cuộc Hưng Hân thắng. Thế nên hiệp hai Hưng Hân tới sân khách, tuy Bá Đồ vẫn được ủng hộ mạnh nhưng số vote dành cho Hưng Hân đã nhảy vọt. Sao hiệp ba lại một trời một vực thế này?

Trần Quả tức giận cho rằng kết quả vote không đáng tin. Song, từ tận đáy lòng cô vẫn biết rõ, bất an và căng thẳng đến mức không ngủ được là vì tiềm thức chính mình cũng đồng ý với những người vote đấy thôi...

Ngoài thời gian ngồi đờ đẫn, suốt ba bốn tiếng qua cô cũng xem không ít bình luận trên mạng.

Trình nhận định của Trần Quả hiện tại không còn ở level ai nói gì tin nấy như ngày xưa. Xem bình luận dù của những người nổi tiếng, cô cũng chưa chắc tán đồng. Cô có cách nhìn và suy nghĩ riêng mình, nhưng sao đêm nay càng đọc, cô lại càng thấp thỏm không yên? Chỉ có thể là vì, cách nhìn của cô cũng tương tự với số đông. Cô không thể không thừa nhận họ nói có lý nhiều điểm.

Như là, Bá Đồ vẫn có ưu thế trên bản đồ mới nè.

Như là, Hưng Hân phải ổn định trạng thái trong điều kiện xa lạ nè.

Với lại, thất bại hiệp hai sẽ ảnh hưởng sĩ khí nè.

Đó đều là sự thật khách quan, dù Trần Quả có bịt tai bịt mắt, chúng vẫn cứ tồn tại.

Nhất là vụ sĩ khí. Trần Quả biết, vì cô cảm nhận rõ rệt sự lạc lối và hụt hẫng ở người Hưng Hân sau trận thua vừa rồi.

Người Hưng Hân đều rất mạnh mẽ! Ngủ một giấc là ổn ngay!

Trần Quả tự nói với mình như thế, nhưng người không ngủ được chính là cô.

Lướt web hết mấy tiếng mà vẫn chưa buồn ngủ, đọc thấy tỉ lệ bỏ phiếu dự đoán hiệp ba với cách biệt quá xa giữa hai đội, cô càng không ngủ nổi.

Trần Quả cắn răng vote cho Hưng Hân một phiếu. Tỉ lệ vẫn thế không đổi, cô chỉ đành nhăn nhó tiếp tục ngồi vật trên ghế.

Bỗng QQ nháy lên, Trần Quả mở xem, bất ngờ phát hiện là Diệp Tu nhắn.

"Sao chị chưa ngủ?" Diệp Tu hỏi.

"Cậu cũng chưa ngủ đấy thôi?" Thấy Diệp Tu cũng thức như mình, Trần Quả chẳng chút nào vui mà còn thêm lo lắng. Trong mắt cô, Diệp Tu là cột chống trời vạn năm không đổ của Hưng Hân. Hoàn cảnh khó khăn hay gay go thế nào cũng không thể làm hắn xao động, thế mà giờ này hắn lại online. Chẳng lẽ, tình hình còn nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng?

"À, tui dậy chôm cây." Diệp Tu nói.

"..." Trần Quả câm nín. Chị sống với chú mày hơn hai năm nay, chú mày chơi Nông Trại Vui Vẻ khi nào mà chị không biết?

"Sao tui không chôm được cây của chị?" Diệp Tu thản nhiên hỏi cô.

Trần Quả nổi điên. Cô bỏ chơi nông trại lâu lắm rồi, cây trồng chưa thu hoạch chắc chắn đã bị chôm hết, còn cái gì cho Diệp Tu chôm nữa? Quy tắc cơ bản cũng không biết, còn ngồi đây giả vờ chôm cây chị?

"Ngủ sớm đi, không sao đâu." Diệp Tu bỗng nói.

Trần Quả muốn hỏi thế éo nào mà không sao được, nhưng đôi tay để trên bàn phím một hồi, rốt cuộc chỉ enter một chữ "Ờ".

Tắt máy leo lên giường, Trần Quả trằn trọc trở mình. Lúc ngủ lúc tỉnh, suốt đêm không biết bao nhiêu lần, đến sáng thức dậy soi gương, y như rằng quầng mắt đen thui.

Ảnh hưởng sĩ khí! Trần Quả nghĩ nếu đem cặp mắt này đi gặp mọi người, mọi người sẽ nhận ra mình căng thẳng cả đêm, nói không chừng còn lây lan tâm trạng nữa thì hỏng.

Đang rầu rĩ, đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa.

"Ai đó?" Trần Quả hỏi.

"Dậy chưa Quả Quả?" Là giọng của Đường Nhu.

Trần Quả mở cửa phòng. Đường Nhu đã tươm tất chỉnh tề đứng bên ngoài, thấy cô liền nhoẻn miệng cười.

"Lại ngủ không ngon à?" Đường Nhu hỏi.

"Cái gì mà lại..." Trần Quả hầm hừ. Cơ mà nói thật, đúng là từ ngày thành lập chiến đội Hưng Hân, chất lượng giấc ngủ Trần Quả giảm mạnh, mấy ngày thi đấu là trằn trọc suốt. Trước trận thì căng thẳng ngủ không được, sau trận nếu thắng thì sướng quá ngủ không được, nếu thua cũng buồn quá ngủ không được. Hồi xưa làm fan Gia Thế, thỉnh thoảng mới bị vậy thôi. Giờ theo Hưng Hân từ vòng khiêu chiến đến giải chuyên nghiệp, Trần Quả triền miên mất ngủ.

"Rửa mặt nhanh lên, đi ăn sáng nào!" Đường Nhu giục.

Trần Quả bèn quay vào phòng, vừa làm vệ sinh cá nhân vừa hỏi: "Mọi người đâu?"

"Diệp Tu bảo thức dậy thì đến phòng huấn luyện." Đường Nhu nói.

"Sao chị không biết?" Trần Quả tròn mắt.

Đường Nhu cúi người nhặt một tờ giấy nhỏ dưới khe cửa.

"Dán giấy cửa phòng? Thời đại nào còn lúa thế hả?" Trần Quả chê.

"Chắc sợ làm phiền mọi người nghỉ ngơi!" Đường Nhu nói.

Trần Quả ngẩn ra. Đúng vậy, đây chính là cách thông báo yên tĩnh nhất, không làm phiền người ta ngủ nhất. Trên giấy cũng không quy định thời gian, xem ra Diệp Tu muốn cả nhà ngủ cho đủ giấc mới hội họp.

Trần Quả làm gì còn lòng dạ nghỉ ngơi. Cô vội giải quyết mọi thứ, chẳng buồn trang điểm mà để hai mắt thâm quầng, kéo Đường Nhu đi luôn. Lẽ ra định bỏ cả bữa sáng, nhưng vì có Đường Nhu, Trần Quả không nỡ để tuyển thủ bị đói đâu.

Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau đến phòng huấn luyện.

Đánh trên sân khách, phòng huấn luyện do đội chủ nhà cung cấp. Các chiến đội lớn đều có sẵn phòng huấn luyện dành riêng cho đội khách, ngày xưa có đội chỉ vì thắng lợi không chừa thủ đoạn, từng cố ý giảm điều kiện phòng này để tác động xấu đến tâm trạng và hiệu suất huấn luyện của đối thủ. Về sau Liên minh quy định hẳn hòi, cho nhân viên đi theo đội khách thẩm tra phòng trước trận đấu, thủ đoạn thô thiển kia mới hết đường sống. Đến nay, không còn đội nào chơi chiêu vớ vẩn thế nữa.

Hưng Hân từng đến phòng huấn luyện dành cho đội khách của Bá Đồ hồi vòng bảng, hiệp hai vừa rồi cũng từng sử dụng, điều kiện rất tốt. Bá Đồ mà, khinh thường mấy trò thấp kém lắm.

Trần Quả và Đường Nhu vào phòng, thấy Diệp Tu đã ở đó, ngoài ra có thêm Tô Mộc Tranh và ba cậu nhóc Kiều Nhất Phàm, La Tập, An Văn Dật. Những người còn lại chưa tới.

Trần Quả nhìn một vòng gương mặt mỗi người, không soi ra thái độ gì. Ít nhất không ai bị mắt thâm quầng như cô, cũng may.

Trần Quả và Đường Nhu nói tiếng chào rồi im lặng tìm chỗ ngồi xuống. Trong phòng huấn luyện chỉ có tiếng click chuột và tiếng gõ phím lạch cạch, không ai nói gì cho đến khi Diệp Tu ngồi thẳng dậy vẫy Đường Nhu: "Anh có cái clip, gửi em xem thử."

"Vâng." Đường Nhu gật đầu, nhận file Diệp Tu gửi và click mở. Thì ra là clip tuyển chọn các pha hành động của Hàn Yên Nhu hiệp trước.

Diệp Tu rời ghế ngồi, đi vòng qua chỗ cô.
— QUẢNG CÁO —