Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1534: Giao thời



Dịch bởi Lá Mùa Thu

Luân Hồi và Vi Thảo, hai chiến đội duy nhất đoạt hai cúp vô địch hiện tại. Tuy nhiên, Luân Hồi là hai cúp liên tiếp, dĩ nhiên ngon hơn Vi Thảo đứt gánh giữa đường. Lúc này Luân Hồi đang trên đường tiến thẳng đến chiếc cúp thứ ba, trong khi Vi Thảo đã liên tục hai năm không có thu hoạch.

Vi Thảo hôm nay đã không trọn vẹn là Vi Thảo của thời hai cúp. Phương Sĩ Khiêm với danh hiệu Thần Trị Liệu, Đặng Phục Thăng tuy thường thường mà chơi kị sĩ vô cùng chắc tay, đều đã lần lượt rời khỏi Vi Thảo, rời khỏi Vinh Quang.

Sau hai quán quân, Vi Thảo đang trải qua lột xác. Đó là điều không thể chối cãi. Tuyển thủ quan trọng nhất Vi Thảo, Vương Kiệt Hi với danh hiệu Ma Thuật Sư, cũng đang tiến vào giai đoạn đếm ngược, chờ tiếng chuông đồng hồ giải nghệ điểm vang.

Kỳ thực, các tuyển thủ ra mắt mùa ba đã ra đi nhiều rồi. Danh tướng thường rời chiến trường muộn, nhưng xét dàn tướng tên tuổi thuộc mùa ba, ngôi sao Triệu Dương của Lâm Hải mới vừa giải nghệ, đội trưởng Dương Thông của Ba Lẻ Một cũng nhường lại vị thế át chủ bài cho Bạch Thứ, hiển nhiên đã sẵn sàng lùi về hậu trường.

Trong khi đó, Vương Kiệt Hi vẫn là chủ lực Vi Thảo, thậm chí át chủ bài, cái tên không thể thiếu vắng nhất.

Vi Thảo còn có thể dựa dẫm Vương Kiệt Hi thêm bao lâu nữa? Mỗi con người quan tâm Vi Thảo đều không khỏi lo lắng vấn đề này. Xét biểu hiện trên sân, họ nhìn không ra Vương Kiệt Hi có xuống dốc. Đối chiếu với tuổi tác, hiện tượng không phù hợp quy luật phát triển khách quan của thời gian này chỉ có thể giải thích bằng một từ: Bào mòn.

Dương Thông đã bước khỏi vị trí át chủ bài, sắp tới nếu tiếp tục hạ thấp tiêu chuẩn và yêu cầu, có lẽ sẽ xuống đánh thay phiên, sau đó thành dự bị. Cứ thế, anh sẽ đánh thêm được hai ba năm, thậm chí lâu hơn.

Còn Vương Kiệt Hi?

Cứ dốc hết sức lực soi đường dẫn lối cho Vi Thảo, anh còn có thể tiếp tục bao lâu?

Lo lắng là thế, mọi người vẫn không thể không khâm phục tinh thần vì chiến đội, dù chết không sờn của anh. Chỉ cần anh còn tiếp tục bước đi, mọi người cũng sẽ thành tâm công nhận những gì anh hi sinh, nguyện cầu những hi sinh của anh đem về thành tựu.

Nhưng, trước mặt Vương Kiệt Hi, trước mặt Vi Thảo, lại cứ phải là một Luân Hồi quá mạnh mẽ.

Khác với Vi Thảo, Luân Hồi là một chiến đội đang trên đỉnh cao trạng thái với phần lớn tuyển thủ ra mắt vào mùa năm, mùa sáu. Hiện nay là mùa mười, không ai trong số họ không hừng hực sức trẻ. Tuyển thủ mới gia nhập như Tôn Tường cũng ra mắt mùa bảy, từng kinh qua chiến đội lớn lẫn nhỏ, thậm chí từng trôi nổi ở vòng chung kết rồi mới đến Luân Hồi. Bốn năm cuộc đời tuyển thủ chuyên nghiệp của Tôn Tường, phải nói muôn màu muôn vẻ, vô số lão tướng cũng không sánh bằng.

Chung kết mùa giải thứ tám, Luân Hồi đánh bại Lam Vũ.

Chung kết mùa giải thứ chín, Luân Hồi chiến thắng Bá Đồ.

Bán kết mùa giải thứ mười, Luân Hồi đụng độ Vi Thảo.

Những ông lớn từng sở hữu quán quân, Luân Hồi tiêu diệt từng người từng người một. Bằng cách thức đó, Luân Hồi như đang tuyên bố rằng, Liên minh Vinh Quang đã lật sang trang mới và Luân Hồi chính là kẻ khai sáng thời đại. Cho dù không muốn nhìn thấy, người ta cũng không cách nào phủ nhận sức mạnh của Luân Hồi.

Như hai chiến đội đang cùng theo dõi trận đấu lúc này.

Bá Đồ là chiến đội cũ, dàn tuyển thủ cũng đã già. Không chịu lùi bước, e rằng họ chính là những người bất cam nhất. Hưng Hân là chiến đội mới, tân binh đầy đàn, vốn phải mong bước sang trang mới hơn cả Luân Hồi, nhưng giữa một dàn tân binh lại tồn tại những Diệp Tu, những Ngụy Sâm, những Tô Mộc Tranh thuộc Thế hệ Hoàng kim, hoặc Phương Duệ cùng năm với Chu Trạch Khải. Thành phần phức tạp, Hưng Hân chưa chắc sẽ cùng phe với Luân Hồi.

Ấy vậy mà khi xem Luân Hồi vs Vi Thảo, hai đội đều có cùng ý kiến: Bắt kèo Luân Hồi.

Luân Hồi đánh trên sân nhà với tấm bản đồ không mang tính chiến thuật cho lắm. Họ chọn một bản đồ thường dùng, đọ sức chính diện với Vi Thảo.

5 - 4.

Tướng thủ lôi đài thứ tư, Chu Trạch Khải, đã giúp Luân Hồi đặt dấu chấm hết cho toàn hạng mục.

Đến trận đoàn đội, Luân Hồi cẩn thận lợi dụng ưu thế bản đồ sân nhà từng chút một. Họ không mảy may có thái độ xem thường đối thủ.

"Cậu thấy sao?" Xem hơn nửa trận, Diệp Tu hỏi Trương Tân Kiệt về cán cân xu thế.

Trương Tân Kiệt là người không bao giờ đưa ra các nhận xét nửa vời, cũng ít khi dự đoán kết quả sớm. Thế nhưng hôm nay, hắn lại trả lời chắc nịch: "Luân Hồi thắng."

Đúng vậy, Luân Hồi sẽ thắng.

Thế trận đã quá rõ ràng.

"Có cách nhìn thế nào về Luân Hồi? Chia sẻ đi, dù sao mấy ông cũng đâu có xài tới." Diệp Tu cười.

Trương Tân Kiệt sao lại không nghe ra ám chỉ của Diệp Tu? Hắn chỉ cười cười chứ chẳng buồn trả lời. Trương Giai Lạc ngồi sau lưng thì rướn lên phản kích: "Vậy sao ông không nói cách nhìn của ông?"

"Quá mạnh." Diệp Tu nhận xét.

"Nói thừa." Trương Giai Lạc phản bác.

"Mạnh hơn năm ngoái nữa." Diệp Tu bổ sung.

Trương Giai Lạc câm nín.

Năm ngoái, đối thủ mà Luân Hồi đánh bại ở tổng chung kết chính là Bá Đồ, mà Bá Đồ thì bại bởi năm tháng không chịu bỏ qua con người. Còn năm nay? Bá Đồ tiếp tục bị thời gian vô tình tàn hại một năm, trong khi Luân Hồi lại càng mạnh mẽ hơn xưa.

Giao thời rồi.

Cứ cho là một trong hai đội đang ngồi sẽ hạ gục Luân Hồi thì sao? Bất kể là Bá Đồ bọn họ, hay Diệp Tu, cũng không thể tiếp tục đối đầu Luân Hồi những năm sau nữa.

Luân Hồi nếu thua vẫn có thể quay về đánh tiếp, nhưng còn bọn họ? Thời đại của bọn họ, sắp chấm dứt thật rồi.

"Dù chỉ làm hòn đá ngáng chân, cũng bắt tụi nó phải té sấp mặt." Hàn Văn Thanh nói.

Mọi người rất hiểu ý anh. Hòn đá chỉ ngáng chân đối thủ tạm thời, chứ khó lòng khiến đối thủ dừng bước. Các anh hôm nay, đã chỉ còn là hòn đá trên đường. Tuy vậy, Hàn Văn Thanh rất thản nhiên chấp nhận sự thật không thể chối bỏ này.

"Sau đó cứ để bọn tôi tiêu diệt họ." Ai ngờ sau lưng Diệp Tu, có tiếng nói cất lên.

Diệp Tu quay đầu, nhìn thấy Đường Nhu, Bánh Bao, Kiều Nhất Phàm, Mạc Phàm, An Văn Dật, La Tập...

Những gương mặt ấy không thuộc về thời đại của các lão tướng. Các lão tướng là hòn đá lót đường, nhưng họ không phải. Cái gọi là hồi kết với những người như Diệp Tu, lại chỉ là điểm khởi đầu với họ.

"Nói hay lắm." Diệp Tu cười, "Để bọn anh lót con đường thật phẳng cho các em đi!"

"Đá văng răng tụi Luân Hồi!" Trương Giai Lạc nói.

"Thần kinh! Số phận của ông là bị tụi tui đá văng răng thì có." Diệp Tu khinh khỉnh.

"Móa!" Trương Giai Lạc nghẹn đỏ mặt. Hắn high quá, nhất thời quên mất đám người ngồi chung đang là kẻ địch sinh tử của mình.

"Thôi đi nghen, mấy ông chuẩn bị sẵn sàng chờ chết đi!" Diệp Tu nói xong đứng dậy.

Trận đấu vẫn chưa kết thúc, nhưng đến cả Trương Tân Kiệt cũng mạnh miệng phán kết quả thì chẳng còn gay cấn gì nữa. Diệp Tu bèn dắt Hưng Hân về sớm.

"Để tên kia vênh váo mà đi vậy đó hả?" Trương Giai Lạc tức giận, có vẻ rất không vui với việc không ai trong Bá Đồ bật lại lời rác rưởi của Diệp Tu.

"Nếu troll nhau hữu dụng, thì cần chi thi đấu?" Hàn Văn Thanh nói.

"Thật ra là troll không lại đúng không?" Lâm Kính Ngôn thiệt thà phát biểu.

Cả phường im hơi lặng tiếng nửa buổi.

"Mẹ nó." Hàn Văn Thanh mắng một câu trong đành chịu.

"Ồ!" Đột nhiên có tiếng Tống Kỳ Anh thốt lên. Ánh mắt cậu vẫn chưa rời màn hình trận đấu, làm mọi người cũng bất giác nhìn theo. Trận đấu vốn không còn gì gay cấn bỗng xảy ra một pha chuyển ngoặt bất ngờ, tuy không thay đổi được kết quả, nhưng...

"Tôi đã hạ kết luận quá sớm." Trương Tân Kiệt nói.

Pha thót tim cuối game tạo nên bởi dàn tướng trẻ Vi Thảo. Sóng gió thì có, lội ngược dòng thì không, nhưng ánh sáng hi vọng đang chiếu rọi rực rỡ lên tương lai Vi Thảo.

Chiến thắng bán kết, Luân Hồi cầm chiếc vé tiến thẳng đến mục tiêu ba quán quân liên tiếp. Còn Vi Thảo dù thua, mọi người vẫn nhìn thấy một ngày mới xán lạn chờ đợi. Có lẽ, họ sẽ không hoàn toàn lạc lối khi Vương Kiệt Hi ngừng dẫn dắt phía trước như nhiều người lo ngại.

Ngày mới. Mọi người đều sẽ có một ngày mới thuộc về mình.

Ngày mới của Hưng Hân, là ngày nghỉ cuối cùng trước hiệp thứ ba quyết định.

"Ok, anh có vài điều cần nói." Người Hưng Hân tập trung lại nghe Diệp Tu phát biểu.

"Thể thức thi đấu của hiệp ba, đừng nói các em, cả anh cũng chưa đánh bao giờ." Diệp Tu nói.

"Anh cũng chưa đánh luôn." Ngụy Sâm chen vào.

"Ông còn chả đánh lâu bằng tui!" Phương Duệ khinh.

"Tất cả nín hết!" Trần Quả nổi giận.

Mọi người im phăng phắc.

"Cậu nói tiếp đi." Trần Quả nhìn Diệp Tu.

Diệp Tu thở hắt ra. Tưởng "nín hết" là bao gồm mình luôn chứ!

"Không biết bản đồ thế nào nên không thể lập kế hoạch rõ ràng, thậm chí đội hình ra sân cũng đến lúc đó mới quyết. Vì vậy, tất cả đều phải chuẩn bị sẵn sàng. Hi vọng mọi người ý thức được điều này." Diệp Tu nói.

"Rõ." Tất cả cùng gật đầu.

"Hôm nay không train gì cả, mỗi người tự chuẩn bị, thích thế nào thì làm thế ấy, miễn sao ngày mai nạp đủ năng lượng là được. Tối qua mọi người đều nghe rồi, Hàn Văn Thanh của Bá Đồ tự nhận định bản thân là hòn đá lót đường, vậy tụi mình ráng thực hiện tâm nguyện của người ta đi, đá văng cho đường trống trải." Diệp Tu nói.

Mọi người cười rộ. Những gì Hàn Văn Thanh nói tối qua họ đều nghe thấy, nhưng chẳng ai sẽ thực sự xem chiến đội Bá Đồ là một hòn đá vô hại bên đường. Lời thổn thức ấy tính luôn cả Diệp Tu vì Diệp Tu cũng là một lão tướng, thế mà lúc này hắn lại tự chừa mình ra, thật là!

"Đá văng tụi nó!" Bánh Bao hô hào.

Người Hưng Hân úp mặt. Tin thiệt hả trời?

"Mục tiêu của chúng ta là quán quân. Trận hôm qua mình bỏ giữa chừng, có ai xem tiếp không?" Diệp Tu hỏi.

"Em lướt bình luận trên mạng, sau đó có xem thêm một chút." An Văn Dật trả lời, "Vi Thảo suýt lội ngược dòng."

"Ồ?" Những tiếng thốt ngạc nhiên vang lên, chứng minh phần lớn không tiếp tục xem trận đấu hôm qua.

"Thấy chưa, thể thao là vậy đó, chưa tới phút cuối thì chưa biết được. Trận hôm qua ai cũng nghĩ Luân Hồi thắng chắc rồi, nhưng kỳ tích vẫn tồn tại." Diệp Tu nói.

"Đối với ngoại giới, việc chúng ta đoạt quán quân khiêu chiến là kỳ tích, nếu đoạt quán quân cả giải đấu chuyên nghiệp thì còn kỳ tích đến đâu nữa? Người ta đánh giá mình cao như vậy, mình chỉ đành cố gắng tạo nên kỳ tích cho người ta thấy." Hắn nói tiếp.

Mọi người lại phì cười. Kỳ tích thì đúng, còn đánh giá cao ở đâu ra? Lại chém nữa rồi.

"Tạo nên kỳ tích!" Nhưng lần này, không chỉ Bánh Bao mà tất cả đồng lòng ủng hộ. Hoặc hò hét, hoặc lặng lẽ hứa với chính mình, người Hưng Hân cùng lặp lại lời Diệp Tu.
— QUẢNG CÁO —